Chủ Nhà Ơi, Cúp Nước Rồi

Chương 50: - Quanh co một chút



Tôi chép chép miệng. "Chị, chị lột tôm giỏi thiệt."
Chủ nhà mỉm cười. "Có ai khen người khác như vậy đâu, chị khen em nấu ngon mới đúng."
"Có cách nào để phân biệt tôm hùm đất sạch không?" Chủ nhà nhìn con tôm hùm đất trên tay.
"Có chứ, thế này nè, chị muốn biết tôm có sạch không thì chị phải xem mang tôm có trắng hay không." Tôi giải thích.
"Bởi vì mang của tôm hùm đất là bộ phận hô hấp, chất bẩn trong nước đều được lọc qua mang?"
"Đúng." Tôi gật đầu. "Tôm nuôi ở khu nước cạn, do nước nơi đó chứa khá nhiều tạp chất nên mang tôm cũng sẽ biến thành màu đen. Chỉ có tôm được nuôi trồng ở hồ nước sâu mới có mang sạch sẽ. Lúc mua, em còn kiểm tra kĩ càng, rất sạch."
Chủ nhà nói: "Quả thật tôm em mua ăn vào có cảm giác dai ngon hơn. Còn tôm đông lạnh, y như làm bằng bột."
Tán gẫu thêm vài câu về phương pháp nấu, chủ nhà cảm khái nói: "Chị cảm thấy ăn tôm hùm đất cũng có rất nhiều kiến thức."
"Ăn bất cứ món gì đều có kiến thức." Tôi gật đầu.
"Thấu hiểu việc đời đều là kiến thức."
"Thấu hiểu thế thái nhân tình sẽ sinh văn chương." Cô giáo dạy Văn của bọn tôi hay nói mấy câu này. "Cho nên em mới nói chị Hựu Thanh giỏi hơn em, em nói thì được chứ viết không ra."
"Em cũng đâu có làm công việc này, không thể so sánh vậy được."
"Chị, chị thích viết lách chứ?"
"Trước đây, tính chị khá khép kín." Chủ nhà dừng một chút. "Tần Duy chỉ chị viết truyện, biện pháp này rất có hiệu quả."
Tôi chợt nhớ đến <Tâm Thế Giới>, nó là bộ tiểu thuyết mà chủ nhà và Kỳ Nhu cùng sáng tác. <Tâm Thế Giới> đã ngừng sáng tác cách đây ba năm cũng chính là khoảng thời gian Tần Duy gặp chuyện không may. Từ lúc Tần Duy xảy ra chuyện đến nay, chủ nhà chưa hề tập trung sáng tác một bộ nào khác.
"Manga của A Hiểu sắp xong. Chị, chị đọc thử nha?"
Trước đó, A Hiểu xin phép chuyển thể <Tâm Thế Giới>.
"Ửm, được." Vẻ mặt chủ nhà cũng không quá hứng thú, có lẽ chị ấy không muốn từ chối ý tốt của tôi.
Quay về căn hộ của mình, tôi nhanh chóng gọi cho A Hiểu. Cậu ấy đang xì xụp húp mì ăn liền. "Hey? Tiểu Hoàn? Sao đó?"
"Cậu phác thảo Tâm Thế Giới đến đâu rồi?"
A Hiểu hơi chột dạ đáp. "Đường nét khá ổn rồi."
"Vậy thứ bảy tuần này gửi cho mình đi."
"Hả?"
"Mình mặc kệ, thứ bảy tuần này nhất định phải xong."
"Tiểu Hoàn, lượng công việc của bộ này siêu cấp lớn."
"Mình không hối, cậu vĩnh viễn cũng không động bút nổi." Tôi nói tiếp. "Có muốn mình qua chỗ cậu không, giám sát?"
"Tại sao đột nhiên cậu lại gấp gáp như vậy chứ?"
Tôi ngừng một chút. "Mình biết chuyện của chị Hựu Thanh rồi."
"Chuyện gì?" A Hiểu vừa dứt lời, cậu ấy tự trả lời. "Cậu tìm ra bí mật của chủ nhà?"
"Ừm."
"Muốn kể không?"
"Không." Tôi giải thích. "Mình đang suy nghĩ xem phải làm cách nào để chị ấy phấn chấn lên."
"Phấn chấn? Chủ nhà cậu đầy sức sống mà."
"Vết thương trong lòng, nhìn bên ngoài không thấy được."
"Ồ --- Tiểu Hoàn, câu này không giống cậu nói chút nào."
"Dù sao cậu nhanh lên." Tôi "hung tợn" đáp.
"Mình ăn mì xong sẽ vẽ ngay, được chưa?"
"Được."
Trên cơ bản là tôi đã dùng hết phép năm, Sếp còn đặc biệt gọi tôi đến phòng làm việc. Khi tôi đến văn phòng, ông ấy đang một tay cầm bình tử sa hồ. Ông ấy vỗ vỗ vị trí bên cạnh ông ấy trên ghế sa lon, ý bảo tôi ngồi xuống.
"Sếp, rốt cuộc chú cũng... xuống tay với tôi?" Tôi đã hiểu vì sao Sếp thăng chức cho tôi chứ không phải Tiểu Nguyên rồi.
Giám đốc đang uống trà, ông ấy bị sặc ngay. Ông ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới. "Ảo tưởng."
"..."
"Cô ngồi xuống đây trước đi."
"Sếp, hay là chú nói luôn đi. Tôi ngồi nhưng trong lòng không yên."
"Cô vào công ty làm cũng lâu rồi, tuối tác cô cũng xấp xỉ con gái tôi."
"Dạ?"
"Cô dạ cái gì, con gái tôi chỉ nhỏ hơn cô hai tuổi."
"Sếp, chú mãn dục rồi hả?"
"Mãn dục cái đầu cô!" Ngó điệu bộ Giám đốc sắp hất luôn bộ tóc giả lên mặt tôi. Tôi nhanh chóng ngậm chặt miệng.
"Có phải cô yêu đương rồi không?"
"Không có..."
Giám đốc thở dài một hơi. "Không phải là chú chê người bản xứ gì. Nhưng mà cô cũng biết bọn họ không biết suy nghĩ cho sau này, nếu như yêu đương bọn họ cũng không có trách nhiệm gì... Chú lo cô bị thiệt thòi."
"Sếp, có phải chú sợ tôi đi ăn máng khác không?" Giống như Tiiểu Giản vậy.

"Các cô không dễ dàng kiếm được người yêu nhưng ý chú là cô phải lấy công việc làm trọng."
Lúc giáo viên chủ nhiệm lo lắng về tỉ lệ lên lớp, bà ấy cũng hay nói là bọn tôi phải lấy học tập làm trọng.
"Đặc biệt là cô." Giám đốc lo lắng nói. "Chú biết cô thích gái giả trai."
... Không sao cả. Rất khó để giải thích những chuyện này với người lớn tuổi.
Tiếp đó, Giám đốc dặn dò tôi thêm mấy câu, kêu tôi bớt xin nghỉ việc, đừng làm trễ nãi công việc. Nhà tư bản "đại gian đại ác", vĩnh viễn đều là "đại gian đại ác."
Đến cuối tuần, quả nhiên A Hiểu gửi trước ba chương <Tâm Thế Giới>. Tôi chuyển cho chủ nhà, đợi lâu thật lâu chủ nhà mới trả lời. "Ừm, chị đọc rồi."
"Thế nào?"
"Rất tốt."
"Không chỗ nào bị sai chứ?"
"Chị quên nội dung truyện rồi."
"Em đọc thấy có vài chỗ không ổn, chị, chị đọc thử xem." Nói xong, tôi gửi file <Tâm Thế Giới>.txt cho chủ nhà.
"Ừm, để chị xem lại."
Cuối cùng chủ nhà cũng đáp lời. "Ừm."
Đến tối, chủ nhà chỉ ra vài chỗ sai. "Bạn em vẽ rất tốt, nếu là thể loại manga thì phác thảo như vậy là ổn rồi."
"Bản phác thảo này có giống với bản thiết kế trong lòng chị không?"
Hồi lâu cũng không thấy chủ nhà trả lời. Tôi tiếp tục nói. "Thật ra bạn em không rành về kiến trúc, có lẽ nhiều chỗ cậu ấy sẽ vẽ theo cảm tính."
"Quả thật có nhiều chỗ không được chuyên nghiệp."
Yes! Dụ được rồi! Tôi cũng biết cung Xử Nữ có chứng cưỡng chề, đặc biệt là những người có chuyên môn. "Cậu ấy cũng rất phiền não."
"Nếu bạn em có chỗ nào không hiểu, có thể hỏi chị."
"Được." Trả lời chủ nhà xong, tôi quay đầu tìm A Hiểu ngay. "A Hiểu, cậu vẽ chưa đủ chuyên nghiệp. Mình hỏi giúp cậu rồi, cậu có thể nhờ chủ nhà chỉ dạy."
"???"
"Tốt nhất là cậu hỏi nhiều vấn đề chuyên môn."
"Mình đâu phải dân chuyên nghiệp."
"Đúng đúng, chính là trạng thái ngu ngốc, u mê của cậu bây giờ."
"..." A Hiểu trả lời. "Được rồi, vì hạnh phúc của cậu, vì mình có em dâu tốt, liều mạng."
"Cảm động!" Nếu không nói đến "thấy sắc quên bạn" và "đụng chuyện bỏ chạy" thì A Hiểu vẫn là người bạn quan tâm tôi nhất. Tất nhiên là thua lúc Sầm Sầm chuyển tiền lì xì cho tôi. Nếu Sầm Sầm gửi tiền lì xì thì cậu ấy chính là đại thiên sứ trong cuộc đời tôi.
"Tiểu Hoàn! Cậu đến Mĩ mà không tìm mình!" Không biết Lục Lộc Bỉ biết tin từ đâu... Có lẽ là từ chỗ Vưu Đắc.
"Không phải là mình sợ quấy rầy Vưu Đắc và cậu sao?"
"Mình đã biết Hạ Hựu Thanh không phải người tốt lành gì! Có phải cô ta cưỡng bức cậu, ép cậu gạo nấu thành cơm rồi phải không?"
"..." Tôi chỉ mong sao được vậy?
"Cậu không còn cách nào khác nên chỉ có thể gặp mặt gia trưởng?"
"... Ngưng ngưng, hoang tưởng chi xa vậy."
"Nếu như không phải vậy, tại sao hai người lại phát triển nhanh như vậy?"
Không có phát triển, vẫn còn dậm chân tại chỗ, được chưa?
"Chỉ là ăn bữa cơm với người lớn thôi."
"Ăn bữa cơm cái gì, mình nghe Vưu Đắc nói, cha mẹ Hạ Hựu Thanh đều rất thích cậu."
"Vậy cũng phải xem chị Hựu Thanh có yêu mình hay không."
"Cô ta không yêu cậu, cậu yêu cô ta làm gì?" Lục Lộc Bỉ lại bắt đầu."Chi bằng cậu cùng một chỗ với mình đi, mình yêu cậu."
Tôi gửi icon "khinh bỉ".
"Đúng lúc mình được nghỉ hè, mình về nước với cậu ~"
"Mình không muốn, làm mẹ đơn thân rất vất vả." Mỗi lần có Lục Lộc Bỉ ở bên cạnh, tôi luôn có cảm giác mình là "bà mẹ đơn thân có con nhỏ".
"Mình lên máy bay, gọi cậu sau ~"
Mềm lòng là nhược điểm trí mạng của tôi, chết người.
Đến cuối tháng, kiểm tra đánh giá thực tập sinh đã xong một nửa. Kết quả của Tiểu An không tốt lắm, xếp hạng trung bình thấp. Sau khi cuộc họp kết thúc, tôi gọi Tiểu Nguyên lại.
"Tiểu Nguyên, có phải là anh giúp Tiểu An giải quyết công việc không?"
Tiểu Nguyên không nói gì.
"Nhìn sơ qua, đây là cách thức làm việc của anh. Tay mới sẽ không thuần thục được như vậy." Tôi nói. "Nếu Tiểu An tiếp tục như vậy, cô ấy sẽ không thể vượt qua kì khảo hạch."
Thật ra Tiểu An đã sớm không nằm trong phạm vi cân nhắc, Giám đốc cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt. Phỏng chừng ông ấy đã dặn dò kĩ với bên khảo hạch rồi, trong lúc thực tập không cần bồi dưỡng Tiểu An. Hiện tại Tiểu An có thai, nếu như cô ta trúng tuyển, làm việc không được mấy ngày cô ta sẽ phủi mông nghỉ thai sản. Loại người hận không thể biến một người thành hai người để mà dùng như Giám đốc, làm sao ông ấy có thể tiên tốn tiền bạc nuôi một nhân viên năng lực không quá xuất sắc. Có lẽ Tiểu Nguyên nghĩ anh ấy là nhân viên lâu năm, Giám đốc sẽ nể tình.
"Ừ." Tiểu Nguyên hơi trầm mặc.
Kể từ khi Tiểu An mang thai, thân hình Tiểu Nguyên ngày càng gầy gò. Ban ngày anh ấy công tác, ban đêm còn phải kiếm việc làm thêm để tăng thu nhập.
Nghe chủ nhà nói, Tiểu Nguyên định tìm căn hộ khác, bởi vì cha mẹ Tiểu An muốn dọn đến chăm sóc Tiểu An. Anh ấy thuê căn hộ đơn, nếu anh ấy sống một mình thì thoải mái, hai người cũng có thể tạm ổn nhưng bốn người chắc chắn không được.
"Tiểu Nguyên, anh phải cẩn thận." Biết được Tiểu Nguyên làm thêm, tôi không khỏi nhắc nhở một câu. Nghỉ phép như tôi còn bị Giám đốc gọi lên uống nước trà. Nếu ông ấy biết Tiểu Nguyên làm thêm bên ngoài, tiền thưởng cuối năm của anh ấy chắc chắn không còn.
"Ừ, anh sẽ chú ý."
Nhìn bóng lưng gầy còm của Tiểu Nguyên, tôi chợt nghĩ. Trước đây, lúc Tiểu Nguyên hỏi ý Tiểu Giản và tôi, có phải bọn tôi nên khuyên anh ấy đừng yêu đương, đừng lập gia đình sớm. Có lẽ Giám đốc đã sớm biết tình trạng của Tiểu Nguyên cho nên ông ấy mới gọi tôi lên văn phòng. Có thể là ông ấy sợ tôi gặp phải người xấu, mất nhiều hơn được. Dù sao trước tôi đã có "tiền lệ", Giám đốc sống đến tuổi này, thực ra chuyện gì ông ấy cũng đã thấy qua.
Qua tháng sau, danh sách thực tập sinh được tuyển vào làm chính thức được công bố, không có Tiểu An.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.