Chủ Nhà Tôi Là Ảnh Đế

Chương 17



Tình huống tới có chút đột nhiên.

Nếu để Tô Dung ngẫm lại thời điểm làm chính mình xấu hổ nhất là lúc nào, Tô Dung nhất định sẽ nói, là khi cùng Thẩm đại ảnh đế hôn môi, bị người đại diện của cô và anh bắt gặp được!!!

Lăng Trạch và chị Kiều không có bất luận cái gì dự triệu, liền đột nhiên đi vào như vậy.

Tô Dung theo bản năng kéo kéo Thẩm Ngự Dương, nhỏ giọng hỏi anh, "Anh Lăng và chị Kiều sao lại vào được?"

Thẩm Ngự Dương đỡ trán, môi kề sát tai Tô Dung, "Anh quên mất đã cài vân tay và nhận diện cho anh Lăng rồi."

Tô Dung quay đầu lại trừng mắt nhìn anh một cái, lúc này mới từ trên sô pha ngồi dậy, "Chị Kiều, sao chị lại đi cùng anh Lăng vậy?"

Chị Kiều hừ một tiếng, hai tay hoàn ở trước ngực, trừng mắt với Tô Dung, "Chị nếu không đi cùng anh Lăng, sợ là còn không biết em lại ở cùng Thẩm ảnh đế!"

Tô Dung giật nhẹ khóe miệng, rồi gật gật đầu với Lăng Trạch, "Chào anh Lăng ca."

"Ừm... Tô tiểu thư, xin chào." Lăng Trạch gật gật đầu, mặt ngoài xem thực bình tĩnh, không có gì biến hóa.

"Mau tiến vào đi." Tô Dung nghiêng người, mời hai vị vào nhà.

Anh Lăng đi vào trước, lúc chị Kiều đi ngang qua Tô Dung, "Hừ" một tiếng thật mạnh.

Tô Dung: "......" Đây là giận thật rồi!

Chờ hai người ngồi xuống, Thẩm Ngự Dương từ phòng bếp bưng hai ly nước đặt ở trước mặt chị Kiều và Lăng Trạch, "Em và Tô Dung đều quen uống nước lọc, ủy khuất hai người một chút."

Mặt mũi của Thẩm Ngự Dương, chị Kiều phải cho.

Chị Kiều tiếp nhận ly nước, biểu tình trên mặt đã tốt hơn rất nhiều, "Thẩm ảnh đế nói ở đâu chứ? Tôi bình thường cũng chỉ uống nước lọc."

"Vậy à? Thế thì tốt quá." Thẩm Ngự Dương câu môi cười khẽ, lôi kéo Tô Dung ngồi đối diện hai người.

Tô Dung nhìn xem cái này, nhìn nhìn cái kia, không biết tại sao, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác.

Có điểm giống đang gặp mặt gia trưởng hai bên a!

Lăng Trạch nhìn chằm chằm ly nước thật lâu không có phản ứng.

Thẩm Ngự Dương "Khụ khụ" hai tiếng, Lăng Trạch mới ngẩng đầu nhìn anh một cái.

"Anh Lăng, uống nước đi."

"Uống nước?" Lăng Trạch nhẹ nhướng mày, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía chị Kiều, chỉ vào Thẩm Ngự Dương nói, "Người đại diện Kiều, cô biết đây là cái gì sao?"

Chị Kiều nhìn theo hướng Lăng Trạch chỉ, nghi hoặc nói, "Ly nước a!"

"Không sai, là ly nước." Lăng Trạch cầm ly nước trong tay, đưa đến trước mắt nhìn, sâu kín đã mở miệng, "Tôi và Thẩm đại ảnh đế quen biết nhiều năm như vậy, chưa từng uống qua nước mà đại ảnh đế tự tay rót!"

"Phụt" một tiếng, Tô Dung và chị Kiều tỷ đồng thời cười ra tiếng, chọc đến Lăng Trạch ánh mắt u oán dừng ở trên người hai người.

Lăng Trạch điều chỉnh thần sắc, ho nhẹ một tiếng, "Hai người các cậu, không có chuẩn bị cùng hai người chúng tôi nói chút gì sao?"

Lăng Trạch vừa nói, chị Kiều bừng tỉnh đại ngộ, "Thiếu chút nữa bị các em lừa gạt rồi."

Tô Dung chột dạ sờ sờ mũi, "Cái gì kêu lừa gạt nha ~ chính là, chính là, ừm... Chỉ chưa nói mà thôi."

"Chỉ?!" Chị Kiều nháy mắt tức lên, "Chuyện lớn như vậy, em không nói với chị, cư nhiên liền dùng từ " chỉ " liền muốn cho qua?"

" Chị Kiều!" Thẩm Ngự Dương ôm lấy bả vai Tô Dung, nhìn chị Kiều, "Chị muốn trách thì trách tôi đi, là tôi theo đuổi Tô Dung."

Chị Kiều nhấp môi, Thẩm Ngự Dương ra mặt, cô thật đúng là vô pháp nói cái gì.

Lăng Trạch thấy thế, thế chị Kiều giải vây, "A Ngự, cậu đừng làm khó dễ người đại diện Kiều, cô ấy có thể nói cậu sao?"

Thẩm Ngự Dương liếc Lăng Trạch một cái, buồn bã nói, "Vậy anh có thể nói em sao?"

Lăng Trạch bị nghẹn một chút, "Lấy thân phận bạn bè, anh là chúc phúc cậu, nhưng mà lấy thân phận người đại diện của cậu, chuyện này là cậu làm quá phận."

"Được rồi." Thẩm Ngự Dương thấy hai người này thật là muốn một cái đáp án, trực tiếp ôm lấy bả vai Tô Dung, "Đây là bạn gái hiện tại của em, tương lai là vợ, tương lai là bạn già, Tô Dung."

Chị Kiều: "......"

Lăng Trạch: "......" Ai hỏi cậu cái này!

Chị Kiều lúc này chợt nhíu mày, "Không đúng a, chủ phòng của căn hộ này không phải là Thẩm tiểu thư sao?"

"Thẩm Tình Dương?" Lăng Trạch nhìn chị Kiều, "Thẩm Tình Dương cho các cô thuê?"

"Đúng vậy." Chị Kiều gật đầu, "Thẩm tiểu thư nói là chuẩn bị xuất ngoại, cô ấy cần ai đó giúp đỡ tiền thuê nhà, đồng nghiệp công ty chúng hỗ trợ liên hệ, liền thuê nó."

Lăng Trạch thở dài, "Trách không được."

"Cái gì?"

Lăng Trạch chỉ vào Thẩm Ngự Dương, "Căn hộ này là danh nghĩa của A Ngự, Thẩm Tình Dương là em của cậu ấy, dự định sẽ sống ở đây, không nghĩ tới đột nhiên liền phải xuất ngoại, khó trách sẽ muốn đem phòng ở cho người thuê."

Thẩm Ngự Dương nhướng mày, "Còn trách em?"

"Không trách cậu thì trách ai." Lăng Trạch trừng mắt nhìn Thẩm Ngự Dương, sau đó cười với Tô Dung nói, "Tô tiểu thư, cô yên tâm ở chỗ này đi, tôi kêu A Ngự dọn đến chỗ khác."

"Không được!" Thẩm Ngự Dương một ngụm phủ quyết, "Em không dọn, em muốn sống chung với Tô Dung."

"Thẩm Ngự Dương! Cậu nháo cái gì! Đây là thời điểm cậu có thể nháo sao?" Lăng Trạch " đằng " từ trên sô pha đứng lên, hùng hổ nhìn Thẩm Ngự Dương, "Có bao nhiêu người đang chờ đào tin tức của cậu, cậu lại không phải không biết, cậu có thể bảo đảm việc cậu và Tô tiểu thư sống chung có thể vẫn luôn dấu diếm sao? Cậu có nghĩ tới hay không, nếu bị người khác chụp đến, Tô tiểu thư nên làm cái gì bây giờ?"

"Em..." Tô Dung vừa mới mở miệng, Thẩm Ngự Dương liền đứng lên.

Khuôn mặt Thẩm Ngự Dương nặng nề, "Lăng Trạch, em là một người hai mươi chín tuổi chứ không phải mười chín tuổi! Em sống chung với bạn gái của em, còn cần tránh người khác sao?"

"Không phải tránh người khác!" Lăng Trạch bực bội vuốt đầu tóc, "Tô tiểu thư vừa mới mới xuất đạo, trên người chỉ có một cái quảng cáo còn chưa công bố ra, cậu có nghĩ tới hay không, nếu việc cậu và cô ấy yêu đương truyền ra, người khác sẽ nghĩ cô ấy như thế nào?"

Thẩm Ngự Dương dừng một chút, "Anh Lăng... Em không phải anh."

Lăng Trạch nghe vậy thân thể chấn động, ngay sau đó giống như mất đi sức lực chống đỡ thân thể, suy sụp ngồi trên sô pha.

"Thực xin lỗi A Ngự, thực xin lỗi." Thanh âm Lăng Trạch khàn khàn, mang theo thật sâu áy náy, hối hận còn có xin lỗi.

Tô Dung không tiếng động lôi kéo cánh tay Thẩm Ngự Dương, Thẩm Ngự Dương quay đầu lại, Tô Dung ý bảo anh ngồi xuống.

Sau khi Thẩm Ngự Dương ngồi xuống liền đem Tô Dung gắt gao ôm vào trong ngực, anh quay đầu đi để môi kề sát bên tai cô, thanh âm thực nhẹ nhưng lại mang theo một mạt kiên định, "Dung Dung, anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt, tuyệt đối sẽ không làm em bị thương."

"Ừm, em tin tưởng anh." Tô Dung ôm lại Thẩm Ngự Dương.

Cô tuy rằng không biết Thẩm Ngự Dương và Lăng Trạch nói đến việc gì, nhưng đại khái có thể suy nghĩ cẩn thận, Lăng Trạch đang lo lắng cái gì.

Tô Dung nghĩ, liền tính là thật sự có cái gì, chỉ cần cô và Thẩm Ngự Dương vẫn luôn yêu nhau, bất luận là lời đồn đãi tai tiếng gì đó, cô nhất định có thể đạp tan quá khứ!

Chị Kiều ban đầu muốn cùng Tô Dung tán gẫu một chút nhưng mà từ lúc Lăng Trạch thất thố, liền nuốt trở vào.

Chị Kiều nhìn nhìn thời gian, "Tô Dung, chúng ta đi tước đi."

Tô Dung nhấp môi, "Thẩm Ngự Dương..."

Thẩm Ngự Dương cười giơ tay xoa xoa tóc Tô Dung, "Đừng mặt ủ mày ê, lại không phải cái gì đại sự, ngoan,em cứ đi thử kính, anh ở nhà cùng anh Lăng nói chuyện trong chốc lát, chú ý an toàn, có chuyện gọi cho anh."

Tô Dung ngoan ngoãn lên tiếng "Được", sau đó liền đứng dậy về phòng thay quần áo.

Mười lăm phút sau, Tô Dung cùng Thẩm Ngự Dương và Lăng Trạch chào hỏi, cùng chị Kiều tỷ đi ra cửa.

Cửa "Cạch" một tiếng đóng lại trong nháy mắt, Thẩm Ngự Dương thay đổi sắc mặt.

"Anh Lăng, chúng ta nói chuyện."

***

Tô Dung mắt chứa lo lắng, lúc chờ thang máy có chút tâm thần hoảng hốt.

Chị Kiều kêu cô hai tiếng cô mới hồi phục tinh thần lại, "Chị Kiều, chị vừa mới nói với em cái gì?"

Trước mắt chỉ có hai người Tô Dung và chị Kiều, chị Kiều hỏi Tô Dung, "Em và Thẩm ảnh đế sao lại thế này?"

Tô Dung cúi đầu rũ mắt, nhìn tay mình, hai ngón trỏ uấn lấy nhau rồi tách ra, làm không biết mệt.

"Tô Dung, chị có lời muốn hỏi em." Chị Kiều nhíu mày, "Người lúc trước em nói với chị, là Thẩm ảnh đế?"

Tô Dung "Dạ" một tiếng, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn chị Kiều, "Chị Kiều, em thật sự rất thích anh ấy, muốn luôn cùng anh ấy ở bên nhau."

Biểu tình trên mặt Tô Dung rất nghiêm túc, mang theo một loại thành kính cùng kiên định.

Chị Kiều một bụng nói cũng cũng không nói ra được, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, "Tô Dung, chị là người hy vọng em có thể hạnh phúc vui vẻ nhất, nhưng mà Thẩm ảnh đế..."

"Em biết chị Kiều, chị và anh Lăng đều là  lo lắng hai người chúng em bây giờ chênh lệch cách xa, nhưng mà em sẽ nỗ lực, nỗ lực trở thành một người càng tốt, người có thể sánh vai cùng Thẩm Ngự Dương."

Chị Kiều nhấp môi, cười cười, "Được, cố gắng lên!"

"Ừm." Tô Dung cười gật đầu.

Xe chị Kiều như cũ ngừng ở ngoài cửa tiểu khu.

Tô Dung lên xe, chị Kiều nói cho cô muốn đi công ty một chuyến trước.

Tô Dung nghi hoặc, "Đi công ty làm cái gì?

Chị Kiều khởi động xe, "Trở về thay quần áo, trang điểm."

"Thay quần áo còn được, trang điểm liền không." Tô Dung nhẹ nhàng lắc đầu, "Thẩm Ngự Dương nói đạo diễn Lương không thích nữ diễn viên trang điểm thử kính."

"Nga?" Chị Kiều kinh ngạc, "Thẩm ảnh đế cái này đều nói cho em?"

Tô Dung nhìn về phía chị Kiều, "Chị cũng biết?"

Chị Kiều gật gật đầu, "Yêu cầu này của đạo diễn Lương ở tronggiới cũng không phải cái bí mật gì, chị tự nhiên là biết, tuy rằng đạo diễn Lương không thích nữ diễn viên trang điểm, nhưng vẫn là trở về dặm nhẹ chút đi."

Tô Dung cự tuyệt, "Không trang điểm, liền để mặt mộc như vậy đi."

Chị Kiều buồn cười, "Chị là người đại diện của em hay là Thẩm ảnh đế là người đại diện của em hả?"

"Đương nhiên là chị!" Tô Dung lấy lòng đối chị Kiều cười, "Chị Kiều nha, chính là giống như cha mẹ tái sinh của em, giống như ánh sáng chỉ hướng cuộc đời em, em lại như thế nào sẽ không cần người đại diện tốt như vậy  đâu?"

"Đi đi đi, ít khen tôi đi!" Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng chị Kiều vẫn là thật cao hứng, chị biết, lời của Tô Dung tuy khoa trương chút, nhưng thiệt tình trong đó, cô vẫn là nhìn thấy nghe được đến.

Tô Dung cười cười, không nói, lấy điện thoại ra nhắn cho Thẩm Ngự Dương một cái tin.

【Chủ nhà của tôi: Hoàn thành rồi (~ ̄▽ ̄)~】

Ở  tiểu khu Thượng An, sau khi Thẩm Ngự Dương nhận được tin nhắn của Tô Dung, hồi âm cho cô một chút.

Lăng Trạch thấy khóe môi Thẩm Ngự Dương mang ý cười, mặt mày hàm chứa tình yêu, không tiếng động thở dài.

"A Ngự, anh không phải muốn ngăn cản cậu và Tô tiểu thư ở bên nhau, chỉ là anh hy vọng các cậu tạm thời không cần công khai."

Lăng Trạch vừa dứt lời, năm ngón tay Thẩm Ngự Dương cầm di động bỗng nhiên xiết chặt.

"Anh Lăng, em không muốn để cô ấy chịu ủy khuất."

- --------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Tô Dung: Xấu hổ,  xấu hổ viết hoa.

Thẩm Ngự Dương: Đến thật không đúng thời điểm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.