Một tiếng "Hử?", Làm người ở đây hồi phục lại tinh thần.
"Không không không, không cần."
"Đúng vậy, không cần, Thẩm ảnh đế bị thương còn chưa khỏe, chúng tôi, chúng tôi..."
"Chúng tôi sẽ không làm phiền!"
"Đúng đúng đúng, không quấy rầy!"
Những người này, anh đẩy tôi tôi đẩy anh, không đến vài phút liền tan hết.
Thẩm Ngự Dương vẫn chờ đến khi bọn họ biến mất hết ở trước cửa cục cánh sát, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tinh thần bỗng nhiên thả lỏng, cảm giác đau đầu đột nhiên đến, một trận buồn nôn dồn lên.
Anh che miệng lại, vuốt vuốt ngực, hơn nửa ngày mới hòa hoãn lại.
Thẩm Ngự Dương xoay người, muốn về cục cảnh sát tìm Tô Dung, trong lòng sốt ruột xoay người quá mạnh, anh cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, cảnh vật bắt đầu mơ hồ.
Việc sau đó, Thẩm Ngự Dương cũng không biết.
Chờ khi anh tỉnh lại thì người đã nằm ở nhà.
Lần này anh đã rút kinh nghiệm, không có lập tức ngồi dậy, mà là đôi tay chống ở trên giường, chậm rãi ngồi dậy.
Nhìn về hướng cửa sổ, hẳn là trời đã tối.
Thẩm Ngự Dương xốc chăn lên mới vừa ngồi dậy, Tô Dung đẩy cửa vào.
Tô Dung nhìn thấy Thẩm Ngự Dương tỉnh thì rất vui, vội vàng đi đến mép giường, ngồi xổm trước mặt anh, "Anh tỉnh rồi?"
Anh giơ tay xoa mặt Tô Dung, đôi mắt cô còn có chút sưng đỏ, nhưng ánh mắt cũng không có u buồn, có thể thấy được cảm xúc của cô đã khá hơn nhiều.
Một tay anh ấn bả vai Tô Dung, sau đó chậm rãi cúi người, đem Tô Dung ôm vào trong ngực.
Tô Dung sửng sốt rồi cũng duỗi tay ôm lấy eo Thẩm Ngự Dương, nhẹ giọng nói, "Em không sao."
"Ừm." Anh đáp nhẹ, cằm cọ tóc cô hai cái, "Anh biết em đã khá hơn, anh muốn ôm em thôi."
Tô Dung cười khẽ, thoát khỏi vòng tay của Thẩm Ngự Dương, sau đó đứng dậy, đè lại anh để anh nằm xuống giường lần nữa.
Thẩm Ngự Dương nhíu mày, rất không vui.
Tô Dung cúi người hôn hai cái lên môi anh, sau đó từ bên kia bò lên giường, rồi chui vào lòng của Thẩm Ngự Dương, ôm anh.
Thẩm Ngự Dương cong môi, rất thỏa mãn.
Anh nghiêng đầuhôn đôi mắt cô, "Em vất vả rồi."
Tô Dung lắc đầu, "Không vất vả,chẳng qua ban ngày anh ngất ở cục cảnh sát làm em sợ muốn chết."
"Làm thế nào anh trở về?" Thẩm Ngự Dương nghĩ nghĩ, không có ấn tượng gì.
Tô Dung ngước mắt nhìn anh, trong mắt rõ ràng cất chứa ý cười, "Anh thật sự không nhớ?"
Thẩm Ngự Dương nhẹ nhàng lắc đầu, "Một chút ấn tượng đều không có."
"Phì! Ha ha ha ha ha ha ha!" Tô Dung không nhịn xuống, ở trên giường cười cả người súc thành một cục.
Thẩm Ngự Dương lặng lẽ nhướn mày, xem ra cách anh về nhà hẳn là rất...... Một lời khó nói hết.
Anh ôm hai tay chờ, chờ Tô Dung cười đủ dừng lại.
Khoảng chừng năm phút tiếng cười của Tô Dung mới dần dần ngừng lại, nhưng đối mặt với Thẩm Ngự Dương, Tô Dung liền nhịn không được.
Thẩm Ngự Dương bị Tô Dung cười trong lòng bực bội, mày nhíu lại, "Anh trởvề thế nào?"
Tô Dung cười, cuối cùng xoay người, lấy điện thoại từ trên đầu giường, sau đó ấn ấn, màn hình xuất hiện Thẩm Ngự Dương.
Thẩm Ngự Dương lấy điện thoại, tập trung nhìn vào, "......"
Tô Dung mắt thấy mặt Thẩm Ngự Dương từ lúc bắt đầu tò mò, biến thành càng ngày càng đen.
Tô Dung một phen đoạt lấy điện thoại, cười nói, "Anh Lăng cũng là tốt bụng giúp đỡ, anh không được giận đâu!"
"Vậy cũng không thể..." Thẩm Ngự Dương nghiến răng nghiến lợi, "Không thể như vậy... Như vậy..."
"Thẩm Ngự Dương, gánh nặng thần tượng của ảnh đế anh quá nặng đấy! Anh yên tâm đi,em đã nói với người của tiểu khu trước đó rồi, xe là trực tiếp lái vào, lúc lên lầucũng tuyệt đối không có người khác thấy, em thề!"
Tô Dung nói, ngồi quỳ ở trên giường, nâng lên một bàn tay, ba ngón tay khép lại giơ lên, vẻ mặt nghiêm túc.
Thẩm Ngự Dương nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, cuối cùng hừ một tiếng, nằm xuống.
Tô Dung biết, anh đây là không giận, vội vàng một lần nữa nằm vào lòng Thẩm Ngự Dương, hôn mặt, hôn môi, hôn cằm anh, tóm lại chính là có cách gì lấy lòng đều dùng hết.
Thẩm Ngự Dương vì có thể ăn nhiều đậu hủ, cố gắng banh mặt của mình nhất có thể.
Náo loạn một lúc, hai người nhịn không được cười ra tiếng, chuyện này mới tính qua đi.
Tô Dung nắm tay Thẩm Ngự Dương, bỗng nhiên cảm thán lên, "Thật không nghĩ tới Lận Thiên lại bởi vì chuyện công ty của hai nhà trong quá khứ mà ghi hận đến bây giờ."
Thẩm Ngự Dương hơi trầm tư, ngay sau đó nói, "Tuy rằng Lận Thiên trở về Lận gia sống rất tốt, nhưng ở trong lòng anh ta, anh nghĩ Tề Bách Dương mới là người thân nhất, lúc Tề Bách Dương chết, Lận Thiên hẳn là ở vào thời kỳ trưởng thành của thiếu niên, bị cái chết của Tề Bách Dương ảnh hưởng, tính cách của anh ta có chút vặn vẹo cũng không có gì lạ."
Tô Dung mím môi, "Ừm, anh ta phạm pháp, tự nhiên sẽ có pháp luật khống chế, em chờ kết quả là được rồi."
Thẩm Ngự Dương vuốt cằm, "Hai chúng ta rất giống nhau sao?"
"Là sao?" Tô Dung tiến đến trong lòng ngực Thẩm Ngự Dươngkéo điện thoại nhìn nhìn, sau đó cười to ra tiếng, "Ha ha ha ha ha ha ha ha, Thẩm Ngự Dươngsao anh có thể đáng yêu vậychứ ~ người ta nói gương mặt đôi đẹp nhấtý là hai chúng ta rất xứng đôi đó."
Ngón tay cô nắm thật chặt, nhìn về phía điện thoại.
Tối hôm qua 《 Cuối tuần vui vẻ 》phát sóng đã đột phá ratings, toàn bộ chương trình đã được chỉnh sửa, thầu hết phân cảnh đều là Thẩm Ngự Dương và Tô Dung, Tần Tinh Hạo và Ngô Hoa Nhiên tương đối ít, Jennifer càng gần như không có.
Tô Dung mím môi, ngón tay trượt xuống.
【Ôi mẹ ơi! Tô Dung tiểu tiên nữ quả thực đẹp đến tàn nhẫn!!! 】
【 Lầu trên+1,ban đầu vốn là người qua đường chuyển thành fan, bây giờ tui muốn chuyển thành fan trung thành!!! 】
【Fan trung thành tính cái gì, tui phải làm fan não tàn! 】
【 Thổ lộ tiểu tiên nữ! 】
【+10086】
【+ số CMND......】
Rất nhiều người đều là từ quảng cáo son môi M mới bắt đầu biết Tô Dung, sau đó trải qua《 Cuối tuần vui vẻ 》bây giờ càng thêm thích cô.
Điện thoại Tô Dung vẫn luôn vang lên chuông thông báo, fan ở weibo cô đangtăng lên gấp bội.
Đương nhiên, cũng có người không thích Tô Dung, ở dưới weibo bình luận ngoại trừ lớn lên đẹp còn có cái gì, thậm chí một tác phẩm đều không có.
Cô mím môi nhưng cũng suy nghĩ thoáng ra.
Cô không thể khiến cho tất cả mọi người đều thích cô, nhưng cô có thể nỗ lực để những người thích cô, càng thêm thích cô.
Tô Dung tìm một tấm ảnh ở trong album, là cô ở trên ban công tùy tay chụp.
Cô ở trong hình, gương mặt không trang điểm, đối diện mặt ánh mặt trời hơi hơi nheo mắt lại, khóe môi cong cong, mang theo ý cười.
Sắp xếp câu từ xong, Tô Dung đăng lên.
【 Tô Dung V: Có chút hưng phấn, có chút bất ngờ, thật vui khi mọi người thích tôi, ừm... Tôi là Tô Dung. / thẹn thùng / thẹn thùng 】
Weibocô vừa đăng chưa đến mười giây, đã được chia sẻ ùn ùn.
【 Thẩm Ngự Dương V: Ừm... Tôi là Thẩm Ngự Dương, xin chào tiểu tiên nữ. 】
【 Tần Tinh Hạo V: Tôi là Tần Tinh Hạo, chào tiểu tiên nữ nhé. 】
【 Ngô Hoa Nhiên V: Tôi là Ngô Hoa Nhiên, chào tiểu tiên nữ. 】
【 Weibo Cuối Tuần Vui Vẻ V: Tô tiểu tiên nữ oa! / tình yêu / tình yêu 】