Lăng Trạch thường xuyên nhìn Thẩm Ngự Dương qua kính chiếu hậu.
Khoé môi của anh hơi câu, mắt mang một tia ấm áp, cùng lúc bình thường rất khác biệt, anh luôn nhìn chằm chằm điện thoại cực kỳ giống người mới vừa sa chân vào tình yêu cuồng nhiệt.
Lăng Trạch: "A Ngự, cậu không phải là đang yêu đương đấy chứ?"
Thẩm Ngự Dương chỉ cười, lại không chịu chính diện trả lời câu hỏi của Lăng Trạch.
Lăng Trạch đánh tay lái sang phải ngừng lại bên đường, xoay người nhìn anh, "Cậu thật sự yêu đương?"
Thẩm Ngự Dương cười khẽ ra tiếng, "Không có."
Lăng Trạch thở phào nhẹ nhõm, "Còn tốt, cậu nếu là đang yêu, nhất định phải..."
"Nhưng em muốn yêu."
Khẩu khí nhẹ nhàng này nháy mắt làm Lăng Trạch nghẹn lại.
Lăng Trạch đỡ trán, "A Ngự, cậu làm gì đột nhiên muốn yêu đương vậy? Cậu có người thích rồi à?"
Lăng Trạch nói những lời này, cũng là thuận miệng hỏi.
Rốt cuộc chưa bao giờ nghe qua Thẩm Ngự Dương đàm luận về cô gái nào, thích kiểu con gái như thế nào.
Thẩm Ngự Dương chỉ là ý vị thâm trường cười, "Anh sẽ biết."
Lăng Trạch dở khóc dở cười, "Với anh cậu còn muốn giấu?"
"Em còn không biết con gái người ta có tâm tư gì, không nói trước cho anh, nhưng anh yên tâm đi, chờ sau khi em xác định sẽ nói cho anh." Thẩm Ngự Dương nhìn Lăng Trạch, trên mặt là ý cười.
Lăng Trạch quên biết anh cũng gần mười năm, chưa từng thấy qua một Thẩm Ngự Dương như thế.
Lúc Thẩm Ngự Dương xuất đạo còn không đến hai mươi tuổi, sau lại danh tiếng càng lúc càng lớn, hơi thở quanh thân cũng càng thêm lắng đọng lại, hai ba năm gần nhất, Lăng Trạch thậm chí đều không có thấy qua cảm xúc dao động của anh.
Tuy là nửa tháng trước ở tiệm bánh suýt chút nữa bị người khác dùng cây búa quăng trúng, Thẩm Ngự Dương cũng chỉ cau mày.
Nhưng Thẩm Ngự Dương lúc này, trên mặt tươi cười vẫn luôn rất ấm áp, hẳn là nghĩ đến cô gái kia, nhìn kĩ thì thần sắc của anh còn có một tia không xác định, lo sợ bất an.
Lăng Trạch bất đắc dĩ, "Được rồi, chờ khi cậu xác định, nhất định phải nói cho anh."
Thẩm Ngự Dương một ngụm đáp ứng, "Được, anh yên tâm đi."
Lăng Trạch khởi động xe một lần nữa chở Thẩm Ngự Dương đi đến
***
Giải trí Vũ Hồng.
Chị Kiều dừng xe, đưa Tô Dung đến công ty.
Chuyện Tô Dung suýt nữa bị bắt cóc đã lan truyền khắp trong công ty.
Giờ phút này nhìn thấy hình dáng Tô Dung, mặc kệ là quan hệ tốt hay không đều tiến lên đây quan tâm cô.
"Tô Dung, cô sao rồi? Có khỏe không?"
"Chị Tô Dung, chị rất nhiều ngày không có tới công ty, sự tình có tiến triển sao?"
"Đúng vậy đúng vậy, bắt được hung thủ chưa?"
"Tô Dung..."
Trên mặt cô vẫn duy trì mỉm cười, không ngừng nói "Cám ơn mọi người đã quan tâm, tôi bây giờ rất tốt" "Không có việc gì, tin tưởng rất mau thôi sẽ bắt được".
Chị Kiều đưa Tô Dung văn phòng chấp hành kế hoạch.
Sau khi gõ cửa, người bên trong nói "Vào đi."
Chị Kiều đẩy cửa ra, hô một câu "Lận tổng."
Lận Thiên nhìn thấy chị Kiều và Tô Dung, đứng dậy mỉm cười chào đón họ.
Ba người ngồi xuống sô pha.
Lận Thiên nhìn Tô Dung, "Muốn uống gì?"
Tô Dung hơi hơi nhíu mày, "Lận tổng không cần khách khí, tôi không dùng gì cả."
Chị Kiều mở miệng, "Lận tổng, tôi tới hỏi việc công ty quảng cáo M một chút."
"À, cái đó." Lận Thiên khẽ cười một tiếng, "Lần trước là bởi vì công ty quảng cáo M không làm tốt công tác khiến cho Tô Dung bị kinh hách, người phụ trách công ti M nói thời gian quay sẽ do Tô Dung làm chủ, bọn họ nghe cô."
Chị Kiều cười nhìn Tô Dung, "Có thể yên tâm không?"
Tô Dung gật đầu, tóm lại là không nên vuột mất quảng cáo này.
"Nếu thời gian do tôi định đoạt, vậy phiền toái Lận tổng hồi báo lại cho công ti M, ba ngày sau sẽ quay."
Chị Kiều kinh ngạc, "Em không nghỉ ngơi à?"
Tô Dung cười nhạt, "Không sao chị Kiều, tóm lại không thể bởi vì chuyện này mà em vẫn luôn ngốc ở trong nhà đi, hai tháng này em cũng rất nhàm chán."
"Vậy được rồi." Chị Kiều nói, "Chuyện này vẫn là chị tự mình liên hệ người của công ti M, không cần phiền Lận tổng."
Lận Thiên cũng không có vấn đề gì, kỳ thật anh ta không thích liên hệ những việc này.
"Tô Dung, cô bây giờ ở tiểu khu Thượng An thế nào? Có yêu cầu tôi hỗ trợ cứ việc mở miệng."
"Bảo an ở tiểu khu Thượng An rất tốt."
Tô Dung cố ý làm bộ không nghe hiểu ý của Lận Thiên, tận lực trả lời đơn giản với anh ta.
Chị Kiều nghĩ nghĩ, "Lận tổng, không có việc gì tôi và Tô Dung đi trước."
Nói xong, hai người liền muốn đứng dậy rời đi.
"Từ từ." Lận Thiên mở miệng kêu hai người dừng bước, "Tô Dung hôm nay tâm tình thế nào? Không bằng buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm?"
Chị Kiều vừa muốn mở miệng, Tô Dung một phen giữ chặt cánh tay của cô, nhàn nhạt nói, "Thật ngại quá Lận tổng, tôi mới làm ghi chép từ cục cảnh sát, tâm tình không tốt lắm, việc ăn cơm vẫn là thôi đi, tránh cho Lận tổng mất hứng."
"Như vậy." Lận Thiên xua xua tay, "Vậy cô về nghỉ ngơi tốt đi, chờ việc này qua tôi lại hẹn cô."
Tô Dung không có gật đầu, giống như không nghe thấy gì.
Cô và chị Kiều nói "Đi trước", liền mở cửa đi ra ngoài.
Mở cửa, vừa lúc gặp người mẫu Jennifer của công ti giơ tay muốn gõ cửa.
Jennifer thấy là Tô Dung, còn rất ngạc nhiên, "Tô Dung? Sao cô lại tới công ty?"
Sắc mặt cô lạnh lùng, một bộ dáng tiểu tiên nữ không dính khói lửa phàm tục, nghe thấy Jennifer nói, hơi hơi nhướng mày, "Tôi không thể tới sao?"
Jennifer trong mắt hiện lên một tia xấu hổ, nhưng thực mau liền biến mất không thấy, "Cô không phải bị bắt cóc sao?"
Tô Dung cười khẽ, tiến lên một bước tới gần Jennifer, hơi hơi ngửa đầu đối diện đôi mắt Jennifer, gằn từng chữ, "Ai nói với cô, tôi bị người ta bắt cóc?"
Jennifer là người m,mẫu nên cao hơn Tô Dung một cái đầu.
Nhưng giờ phút này, ánh mắt cô sắc bén nhìn cô ta, làm đáy lòng cô ta dâng lên một loại cảm giác
Cô bị Tô Dung khinh thường.
Jennifer âm thầm cắn răng, lui về phía sau một bước, tiện đà hai tay khoanh trước ngực, nâng cằm lên bật khí thế của chính mình.
"Chuyện của cô toàn công ty đều biết, còn cần người khác nói với cô sao?"
"Phải không?" Tô Dung khẽ cười một tiếng, "Vậy cô sợ là muốn đi bệnh viện xem thử."
Jennifer sửng sốt, "Tôi vì cái gì muốn đi bệnh viện?"
Tô Dung mỉm cười nhìn cô ta, "Mọi nhười trong công ti đều biết, tôi là thiếu chút nữa bị người bắt cóc, hai chữ thiếu chút nữa là có ý nghĩa gì cô không hiểu sao?"
"Cô..." Jennifer nhìn Tô Dung, hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.
Tươi cười trên mặt cô dần dần rút đi, "Không có việc gì nói thì xin tránh ra cho, tôi phải đi về."
Chị Kiều tiến lên, "Jennifer cô muốn tìm Lận tổng đúng khôn? Đi nhanh đi, chậm nữa coi chừng Lận tổng không muốn gặp cô đó."
Jennifer "Hừ" một tiếng, vặn người đẩy cửa đi vào.
Tô Dung bật cười, kéo cánh tay chị Kiều, hai người đi đến phòng nghỉ, "Thật là một người tính tình xấu."
Chị Kiều cười ra tiếng, "Em nói rất đúng, tính tình Jennifer xác thật không tốt, thường xuyên ỷ vào chính mình ở công ty thời gian lâu dài, khi dễ người mới đến."
"Chị Kiều." Tô Dung hạ giọng, "Chị nói em sặc cô ta như thế, có sao không?"
Chị Kiều giơ tay nhéo cánh tay Tô Dung một phen, "Bây giờ mới biết sợ? Vừa rồi hùng hổ như vậy, chị còn tưởng rằng em không sợ đó."
"Em vốn dĩ cũng không sợ cô ta, chỉ là cảm thấy cô ta có chút khó chơi, trước kia mới tránh cổ."
Cô mắt nhìn phía trước, nhẹ giọng nỉ non, "Nhưng có một số việc, không phải em muốn tránh là có thể tránh đi, nếu tránh không khỏi, tự nhiên muốn đối mặt mới đúng."
"Nói không tồi."Chị Kiều khen Tô Dung, "Trước kia chị đã nói với em, không cần sợ cô ta, có chuyện gì, còn có chị chống lưng."
"Dạ." Tô Dung cười mi mắt cong cong.
Ân oán của Jennifer và Tô Dung, kỳ thật là đến từ sự ghen ghét của cô ta đối với cô.
Khi Tô Dung mới nổi tiếng ở trên mạng, Jennifer tự nhiên cũng biết.
Trước khi cô đến, Jennifer là người mẫu chạm tay là bổng của Giải trí Vũ Hồng, còn nhớ rõ lúc trước Jennifer thấy ảnh chụp của Tô Dung, còn cùng người của công ty nghị luận cô.
Như là "Loại nhan sắc này vừa thấy thì biết sẽ không nổi thật lâu" "Cô ta chỉ là gặp may mắn mà thôi" cũng hoặc là "Loại này nữ sinh nhất định là chỉnh dung".
Cho đến lúc, cái người cả ngày bị Jennifer treo ở bên miệng là "Võng hồng" * đã đến công ti của các cô, trở thành đồng nghiệp trong công ti.
* cách gọi người nổi tiếng ở trên mạng
Cho đến khi Jennifer phát hiện ra rằng mọi người trong công ty đều rất tốt với Tô Dung, thậm chí là Lận Thiên cô vẫn luôn thích, cũng luôn tìm cơ hội nói chuyện với Tô Dung.
Dựa vào cái gì?
Jennifer không ngừng chất vấn một lần ở trong lòng.
Tô Dung đã không ngừng một lần gặp được Jennifer và người khác gài cô.
Nhưng cô nghĩ, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, đặc biệt là loại người như Jennifer, căn bản cô không muốn tốn nước bọt, lúc này mới làm Jennifer khí thế càng thêm kiêu ngạo, cảm thấy Tô Dung là sợ cô ta.
Jennifer đối với Tô Dung càng ngày càng chán ghét, chỉ cần có cơ hội liền phải làm khó dễ cô.
Lại sau đó, cũng chính là nửa tháng trước, cơ hội quay quảng cáo son môi của công ti M cũng bị Tô Dung lấy đi.
Jennifer vốn bất mãn với cô, nháy mắt tăng lên đến mức "Không chết không ngừng".
Lúc nghe nói Tô Dung suýt nữa bị bắt cóc, Jennifer đã vui vẻ thời gian dài.
Nhưng mà hôm nay nhìn thấy Tô Dung, lại phát hiện cô không chỉ không có bởi vì sợ hãi mà tiều tụy đi, ngược lại còn muốn bắt đầu quay quảng cáo son môi M.
Jennifer nhấp môi.
Ai cũng có thể quay, nhưng Tô Dung không được.
Jennifer đi đến trước sô pha ngồi xuống.
Lận Thiên ngước mắt nhìn thoáng qua cô, "Đi vào tại sao không gõ cửa? Lúc công ty huấn luyện cô không có nói cho cô quy củ sao?"
Jennifer cắn môi, trong mắt đầy ủy khuất.
Cẩn thận duỗi tay, kéo kéo tay áo Lận Thiên, ủy ủy khuất khuất mở miệng, "A Thiên, người ta nhất thời quên mất mà~"
Lận Thiên không kiên nhẫn ném tay, ra "Có việc thì nói, không có việc gì thì đi ra ngoài, không cần phiền tôi."
Jennifer tay nắm thành quyền, móng tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay.
Jennifer hít sâu một hơi, "A Thiên, em muốn đại ngôn* son môi M."
*người đại diện phát ngôn của một thương hiệu nào đó.
Giọng nói rơi xuống, tay Lận Thiên đang cầm điện thoại đánh chữ ngừng lại.
Lận Thiên ngẩng đầu, cười như không cười nhìn Jennifer, "Cô muốn quảng cáo son môi M?"
Jennifer dùng sức gật đầu.
"A ~" Lận Thiên mắt hàm châm chọc, thân thể dựa trên sô pha.
"Cô dựa vào cái gì?"
- ------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Nhuyễn Đường: Mỗi ngày đều cầu bình luận đường ~