Sau khi Wolf đi vào, Ludwig và Wolf chào nhau, cả hai vào trong phòng khách.
Một mình Andre ngồi trước bàn ăn, Ludwig vẫy tay với Andre, “Andreyevich, lại đây.”
Andre liếc Ludwig một cái, cũng không để ý tới hắn.
Ludwig giơ tay lên, hít một hơi xì gà, vẻ mặt không vui.
Wolf lúng túng nhìn Andre một cái, cuối cùng vẫn làm bộ như không thấy gì, sau đó nghiêm túc nói với Ludwig:
“Thiếu tá, e là chúng ta phải rút quân về trại tập trung rồi.”
Ludwig cũng không có biểu tình gì đặc biệt, chẳng qua chỉ gật đầu, ý bảo Wolf tiếp tục nói.
Wolf ho một tiếng.
“Lẽ ra lần trước chúng ta phải giết đám người kia ngay tại chỗ, nhưng ngài chỉ tước vũ khí rồi thả bọn chúng, hôm qua cấp trên truyền xuống thông báo, nói muốn trục xuất ngài về trại tập trung, tạm thời không cần ở tiền tuyến, sau đó chờ đợi phán quyết cuối cùng.”
Wolf lo lắng nhìn Ludwig.
Andre nghe thấy được những lời này, cũng quay đầu lại nhìn Ludwig.
Trên mặt Ludwig vẫn không có biểu tình gì, ngược lại nhìn chằm chằm vào Wolf:
“Ông cảm thấy bây giờ chúng ta ở đây khác với ở trại tập trung sao? Cấp trên không cho đánh Moscow, các anh em ở chỗ này chịu rét, thật ra trở về còn tốt hơn.”
“Đúng vậy, bên tuyến đông đã bị tê liệt toàn diện rồi.” Lúc nói những lời này Wolf có chút rầu rĩ.
Ludwig phất tay một cái, đứng lên, cũng không cảm thấy thất vọng.
“Nếu như bây giờ chúng ta có thể tấn công Moscow, tôi cũng không hối hận đã không giết đám người kia. Chiến tranh là chuyện giữa quân đội và quân đội, những người dân kia theo lý không nên bị liên lụy, chuyện này thật sự rất phiền phức.”
Nói xong, Ludwig lại hít một hơi xì gà, khói bồng bềnh màu trắng bay ra khỏi cánh môi đỏ sẫm của Ludwig.
Andre nhìn chằm chằm vào bóng dáng cao ngất của Ludwig dưới ánh đèn, nhìn không sót một cử chỉ nào.
Wolf gật đầu, gã đi theo Ludwig đã nhiều năm, Ludwig nghĩ gì về chiến tranh gã hiểu rất rõ.
Ludwig là một quân nhân thật sự, thích chiến tranh, hơn nữa rất nhiều thủ đoạn, đáng đánh sẽ đánh, đáng chết sẽ giết, thế nhưng tuyệt đối không tán thành việc sát hại tập thể người vô tội, nhất là người dân của hai nước khi giao chiến.
Về điểm này, Ludwig và cha của mình khác nhau một trời một vực, đó cũng là nguyên nhân khiến cho nhiều năm qua cả hai rất ít khi nói chuyện với nhau.
Phải biết rằng, cha hắn, Joseph Finn Ludwig, là một người đàn ông vô cùng trung thành với đầu mục Gestapo, Attenborough, hơn nữa còn sùng bái Adolf Hitler đến điên cuồng, đối với chính sách tàn sát người trong trại tập trung, ông ta luôn tán thành một trăm phần trăm.
Ludwig cũng không quá quan tâm đến việc này, quan niệm chính trị của hai người khác nhau quá nhiều, vì vậy càng không có gì để nói nữa.
Andre quay mặt sang nhìn Ludwig, Ludwig cũng đột nhiên quay đầu nhìn Andre.
Andre lập tức quay đầu đi, không dám nhìn Ludwig nữa.
“Cấp trên bảo khi nào chúng ta khởi hành?” Ludwig hỏi.
Wolf đứng dậy nói:
“Tốt nhất ngày mai nên khởi hành. Còn đám phi công Mỹ kia, cấp trên nói ngài có thể tự mình xử lí, hoặc giao cho chỉ huy trại tập trung.”
Ludwig cười lạnh một tiếng, sau đó gật đầu với Wolf, “Vậy ngày mai khởi hành.”
“Rõ, thiếu tá!”
Dứt lời, Wolf đứng dậy chào Ludwig rồi xoay người đi ra ngoài.
Ludwig ngồi trên ghế sô pha, bắt đầu đọc phần điện tín Wolf để lại, là cấp trên bên Đức gửi tới.
Andre nhìn Ludwig không chớp mắt.
Ludwig im lặng đọc một lát, sau đó đứng dậy trở về bàn ăn, tiếp tục ăn bữa tối.
Andre vẫn cúi đầu như cũ, không nói câu nào.
“Ăn nhanh đi, có biết bây giờ bao nhiêu người không có cơm ăn không?” Giọng Ludwig lạnh như băng.
Andre tức giận đứng lên, vỗ bàn nói:
“Anh là ba tôi sao?! Tại sao tôi phải nghe lời anh!”
Nói xong, Andre cầm bộ muỗng nĩa dùng sức ném xuống đất, phát ra một trận tiếng vang lẻng xẻng.
Ludwig cầm khăn lau sạch miệng, đưa tay nắm Andre ở bên cạnh, sau đó đứng dậy lôi Andre lên lầu.
“Đồ khốn này!”
“Khốn kiếp! Anh lại muốn gì nữa đây?!” Andre lớn tiếng mắng.
Ludwig đá văng cửa phòng ngủ, ném Andre lên giường, sau đó túm áo lông của Andre, đưa tay tát Andre một cái, mặt không chút thay đổi nói:
“Con trai của tôi tuyệt đối sẽ không giống em. Không có lễ phép, không biết nghe lời, lại còn là một kỹ nữ mà bất kì ai cũng có thể thượng.”
Nói xong, Ludwig lại ném Andre lên giường, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Andre ngồi trên giường, đợi đến không còn nghe thấy tiếng bước chân của Ludwig nữa, Andre mới cúi đầu khóc, môi vẫn mím thật chặt, nước mắt mặn chát chậm rãi rơi xuống.
Sáng sớm ngày hôm sau, người của Ludwig liền thu dọn chuẩn bị trở về trại tập trung, bất quá lần này không phải là trở lại đó để nghỉ ngơi và hồi phục, mà là bởi vì cấp trên trừng phạt Ludwig.
Ludwig luôn tuân theo kỉ luật quân đội, mặc dù chỉ có một ngày để chuẩn bị nhưng mọi người vẫn thu dọn đầy đủ lều, súng, đại bác, đạn dược, xe tăng, vân vân.
Tất cả binh sĩ đảng vệ quân đều đang vùi đầu làm chuyện của mình, không ai ngồi nói nhảm, rốt cuộc Andre cũng thấy được người nước Đức nghiêm túc và cẩn thận thế nào.
Andre cũng rời giường từ sớm, người hầu nữ trước đó đã thu dọn xong vật dụng của Andre. Andre ngồi chung xe với Ludwig, sau đó xe bắt đầu chạy về trại tập trung.
Ludwig ngồi trong xe, Andre cũng không dám ngồi bên cạnh Ludwig, theo thói quen lại cúi đầu chơi ngón tay của mình.
Ludwig không hề nhìn Andre một cái, cũng không giống như mọi khi ôm Andre vào trong lòng.
Andre ngồi trên ghế sắt cứng ngắc, mặc dù mặc rất nhiều quần áo nhưng vẫn cảm thấy rất lạnh, vô cùng lạnh.
Andre len lén liếc Ludwig một cái, Ludwig đội mũ rất thấp, không nói gì, đôi môi đỏ sậm mím chặt một chỗ, hai tay đeo bao tay màu trắng sạch sẽ đặt trên đầu gối.
Andre quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, bông tuyết bay tán loạn, trong lòng cảm thấy trống rỗng.
Andre nghĩ, ngồi trong xe đã lạnh như vậy, không biết bên ngoài sẽ lạnh đến cỡ nào.