Chủ Nhân Đích Sủng Vật (Ngày Sinh Nhật)

Chương 2



“Huyền!” Diệp vừa đi vừa ồn ào gọi.

“Em, em ở trong phòng làm bữa sáng, anh đến!” Thanh âm Vương Huyền trở nên rất gấp, “Em rất nhanh sẽ xong, anh chờ một chút!”

Diệp nghe thấy nhíu mày, ở bên ngoài đợi một hồi, nhưng mãi vẫn không thấy người yêu đi ra, liền nhịn không được đi vào phòng.

“Em rốt cuộc đang………………..em, em?” Diệp bị hình dạng của Vương Huyền dọa sợ.

“Em, em………………đi đây!” Vương Huyền hướng về phía cửa phòng.

“Chờ một chút…………” Diệp gợi lên khóe miệng, đưa tay ôm lấy thắt lưng của Vương Huyền rồi kéo lại.

“Buông em ra! Buông em ra!” Vương Huyền không ngừng vùng vẫy.

“Em không phải là sủng vật của anh sao? Ngoan đứng lại, để anh xem xem…………..” Diệp cắn vành tai khéo léo của Vương Huyền.

“………………” Vương Huyền ngoan ngoãn đứng yên, xoay xoay ngón tay.

“Ngô…………thật đẹp a…………….” Diệp xoa cầm đánh giá người trước mắt, nói: “Ừ………….Sủng vật đều mặc như vậy…………..”

Vương Huyền trước mặt không mặc gì, vật duy nhất có thể che được là một cái váy dễ thương, ngoài váy là đôi chân trắng nõn, cơ thể phấn nộn, lưng lộ ra, a a……………Mỗi nơi đều thoạt nhìn ngon miệng.

“Anh…………..anh xong chưa?!” Vương Huyền đỏ mặt nói.

“Đương nhiên xong rồi………..” Diệp đem Vương Huyền bế lên, “Chưa, em hôm nay là sủng vật gì của anh?

“……………….Thì……………” Vương Huyền dựa vào Diệp, “Anh thích là tốt rồi……………”

“Yêu……………….Dễ thương như vậy, nga! Tiểu miêu được không?” Tay Diệp không an phận mà chậm rãi xoa đùi cùng thắt lưng Vương Huyền.

“Ân…………Được…………” Vương Huyền lại một lần nữa bị thanh âm trầm thấp của Diệp làm cho choáng váng.

“Vậy ngoan ngoãn………….kêu tiếng tiểu miêu cho anh nghe đi.” Diệp cúi đầu cắn vai Vương Huyền.

“A? Mới không cần!” Không được a! Vương Huyền đẩy tay đang để nơi không thích hợp của Diệp.

“Thật là…………….không chịu kêu tiếng tiểu miêu thì phải phạt!” Diệp nhanh chóng đẩy Vương Huyền lên bàn, hai tay cậu được cố định ở trên.

“Anh, anh…………A……….Ân………..Không cần……….” Tính khí vẫn còn mềm của Vương Huyền bị tay Diệp xoa bóp đùa giỡn vô cùng tà ác.

“Anh biết………….không cần của em là muốn, đúng hay không đúng?” Diệp lập tức phủ lên miệng Vương Huyền, liếm lộng môi phấn nộn của cậu, cũng không quên khiêu khích vật tượng trưng nam tính đang gắng gượng của Vương Huyền.

“Ân ngô………….Mới không phải……………Ư………..” Vương Huyền vừa nghĩ muốn phản kháng, nhưng môi liền bị Diệp chế trụ.

“Ác………..Em rất muốn, anh đã biết, liền cho em!” Diệp thực hiểu lòng người, đem hai đùi tuyết trắng của Vương Huyền lên hắn, mặt khác còn đem chân mở ra.

Ngón tay đang lộng Vương Huyền đột nhiên chuyển qua mật huyệt phía sau thành thạo mà xoa bóp, huyệt khẩu Vương Huyền liền chậm rãi buông lỏng, ngón tay Diệp liền đi vào dò xét mật huyệt.

“Ngô………….không………….” Chưa có gì trơn liền bị đi vào làm cho Vương Huyền chịu không nổi rên lên một tiếng, nhưng do thường xuyên được sử dụng nên cũng không có đau lắm, chỉ là không thoải mái thôi.

“Ngoan………….chịu đựng một chút………….” Diệp ôn nhu an ủi Vương Huyền, tăng lên ba ngón tay mà trừu động thật nhanh, làm cho huyệt khẩu Vương Huyền cũng mềm ra.

“A a………………Diệp………Ô ân……………..Mau……..Đến…….” Vương Huyền kích động mà nức nở, không ngừng thúc giục Diệp cho mình.

“Xem đi………..em nói không cần?” Diệp áắc ý nhìn Vương Huyên đang dục hỏa đốt người.

“Ô ô………….muốn……….em muốn……………..” Vương Huyền trải qua sự dẫy dỗ của Diệp mà nói ra lời làm cho người ta đỏ mặt tim đập.

“Ân……………đúng là thành thật, anh liền cho em!” Diệp rút ra ngón tay đang ở trong Vương Huyền, lấy ra phân thân đã sớm cương của mình, say đó liền đi vào dũng đạo mềm mại của Vương Huyền.

“A!!!! Ư………………..Diệp!” Vương Huyền chịu không nổi mà rên rỉ, theo phản xạ mà muốn chạy trốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.