“Anh………….chút nữa anh muốn chơi…………..” Diệp cầm lấy cái váy đã cởi ra của Vương Huyền, rồi mới ôm lấy cậu đi về hướng tủ lạnh, “Em mặc vào vô cùng đẹp, nhưng mà sung vật không có mặc quần áo nha!”
“Sủng, sủng vật…………chơi…………? Không cần! Không cần!” Vương Huyền sợ hãi vùng vẫy.
“Hôm nay là sinh nhật ai a?” Diệp hướng Vương Huyền mỉm cười, nhưng Vương Huyền biết hắn đang cảnh cáo mình.
“Sinh nhật của anh…………” Vương Huyền ngoan ngoãn không dám động.
“Vậy em hôm nay có phải hay không là sủng vật của anh?” Diệp thuận tay cầm hủ bơ trong tủ lạnh.
Vương Huyền nghĩ, còn Diệp đang trừng mắt liếc cậu, nên đành phải trả lời: “Phải…………”
Ô…………..hắn hảo đáng ghét, sớm biết như thế thì đã không đáp ứng yêu cầu của Diệp.
“Vậy sủng vật có phải hay không kêu vài tiếng?”
“Phải…………….” Di? Lạ nha, thì ra Diệp cho đến bây giờ cũng không quên!
“Được rồi, đi.” Diệp ôm Vương Huyền đi đến phòng hắn.
Ô oa~~~~ ai đến cứu cậu~~~ cậu không cần bị ăn sạch sẽ như vậy~~~