Chủ Nhân Xin Ngài Đừng Có Chọc Tôi

Chương 11: Kết thúc



Một tháng sau hôn lễ long trọng cử hành.

Chú rể anh tuấn, cô dâu xinh đẹp, hôn lễ này là tiêu điểm chú ý của mọi người.

Party xa hoa cùng những trò chơi náo nhiệt, những anh chàng điển trai cùng những cô tiểu thư xinh đẹp, những ánh mắt nồng ấm dành cho nhau, không khí rất high, lúc không khí tiệc cưới đang đến cao trào, hai vợ chồng Tư gia thật thần kỳ xuất hiện ở lễ cưới.

Hai người nhìn rất là không tình nguyện nhưng bọn họ vẫn đưa tới lễ vật chúc phúc.

Thấy cha mẹ không thiệt tình tiếp nhận con dâu, còn ở ngày cưới của mình cố ý bày ra một bộ mặt thối đến, chuyện này Tư Thánh Nam đem ghi lại rõ ràng trong lòng.

Ba tháng sau, Kỷ Văn Tĩnh xuất hiện hiện tượng nôn nghén.

Chín tháng sau, một bé trai kháu khỉnh đáng yêu được sinh ra trên thế giới.

Hai vợ chồng Tư gia lấy hình tượng cao ngạo xuất hiện vài lần, bọn họ hình như rất muốn bày ra gương mặt cha mẹ chồng hung ác ức hiếp nàng dâu.

Nhưng thật đáng tiếc, bọn họ có một thằng con vô cùng ác độc. Kết quả lần nào hai người cũng mang theo một bụng oán khí rời khỏi Hong Kong.

N năm sau, bé trai kháu khỉnh lớn lên thành một cậu bé dễ thương đáng yêu, điều này làm cho hai vợ chồng Tư gia ngẫu nhiên về nước vừa vui vẻ vừa buồn bực.

Vui vẻ vì bọn họ có một thằng cháu trai đích tôn đáng yêu, còn buồn bực vì thằng con trai của bọn họ không cho phép cháu nội kêu bọn họ một tiếng ông nội bà nội.

Còn nói mát rằng nếu bọn họ không thể nhiệt tình tiếp nhận con dâu thì đời này kiếp này cũng đừng mong có người gọi hai người họ một tiếng ông nội bà nội.

Tức!

Trên thế giới nào có thằng con nào đáng giận như vậy?

Hai vợ chồng Tư gia một bên cố gắng duy trì tôn nghiêm, bên kia lòng lại ngứa ngáy mong được đứa cháu đáng yêu kêu một tiếng ông nội bà nội.

Vì thế bọn họ đành phải ngụy trang giả bộ đi giải hòa tiếp cận Kỷ Văn Tĩnh, cô gái này già hơn con trai hai người ba tuổi, nhìn trái nhìn phải nhìn lên nhìn xuống nhìn cỡ nào cũng không xứng với người thừa kế duy nhất của Tư gia bọn họ.

Nhưng cô hình như rất hiền lành, vì trù nghệ của cô luôn luôn có thể làm cho đầu lưỡi của bọn họ thỏa mãn.

Thái độ của cô cũng rất khiêm cung có lễ, cũng có nhiều lần cô con dâu này lén lão công của mình vụng trộm kêu con gọi bọn họ một tiếng ông nội bà nội.

Cô gái này thiết kế trang phục hình như cũng không tồi, thời gian nhàn nhã cô thành lập phòng làm việc của mình, trong một năm ngắn ngủi tiền lời buôn bán có thể khiến bọn họ hai người kinh ngạc.

Càng ở chung với cô con dâu này, bọn họ phát hiện diện mạo của cô càng xem càng thuận mắt, so với những cô gái thích trang điểm thời thượng ở ngoài, cô làm cho người ta cảm thấy thoải mái. Sau đó bọn họ lại phát hiện một chuyện trọng đại là, bất tri bất giác trong mà xảy ra chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng chạy tới cùng cô thương lượng.

Càng làm cho bọn họ cảm thấy không thể tin nổi là sự tồn tại của cô con dâu này trong lòng bọn họ rất quan trọng, có khi còn vượt qua con bọn họ, hai người thậm chí còn hy vọng mình có được một đứa con gái nhu thuận thanh tú như vậy nữa.

Khoảng một năm sau, thân là mẹ chồng Tư mẫu lúc nghỉ ngơi bồi con dâu đi bệnh viện phụ sản, vì hoài nghi cô có khả năng mang thai lần thứ hai. Sau khi về nhà, Tư mẫu làm một chuyện mà chính mình cũng không dám tin, bà thế nhưng giúp con dâu nấu canh gà gổ thân.

Nhưng bà tuyệt đối cũng không thời nhận mình cùng con dâu ở chung hòa hợp, vì lúc trước cảm thấy mình đánh mắt mặt mũi trước mặt con dâu. Bà cũng không muốn cùng con dâu chụp ảnh chung, vì bà thấy hành động này thật nhàm chán.

Lúc thằng cháu nội đích tôn lấy từ trong tủ ra ba cái miếng ngọc bị bể, bà sợ ngây người. Tuy rằng khối ngọc bội nay đã đáng thương phân thây thành ba mảnh nhưng bà liếc mắt một cái liền nhận ra đây là vật gia truyền của Tư gia.

Lúc nam nhân Tư gia tìm được nữ nhân mà bọn họ yêu thương sẽ đem khối ngọc này tặng cho đối phương. Nhưng không biết tại sao Tư Thánh Nam từ nhỏ đến lớn vẫn duy trì thái độ lạnh lùng không thèm đối hoài gì đến miếng ngọc bội này.

Bà không biết rằng khối ngọc bội này từ khi Kỷ Văn Tĩnh mười lăm tuổi đã được cô bảo tồn bên người, có lẽ đây là trên trời an bài, thế nên nhất định là tốt rồi.

Dù sao, Tư Thánh Nam yêu thương lão bà của nó, mà nó lại là chủ nhân của Văn Tĩnh, mà Văn Tĩnh cũng yêu thương nó.

Chuyện này vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.

HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.