Chú Nhỏ, Mạng Ngươi Thiếu Ta

Chương 20: Hừ Cô Cũng Rất Nóng Tính Đó





“Cô gái trẻ như cô, tuổi còn trẻ không chăm chỉ đọc sách lại đi học mấy trò bói toán gạt người đó, cái gì mà ba hồn bảy phách, mấy thứ này đều là mấy thứ gạt người trong TV hay tiểu thuyết thôi!” Con dâu cả nhà họ Chu tức giận nói.

Tô Khả Khả không để ý tới cô, trực tiếp nhìn về phía thím Chu, “Thím cứ suy nghĩ cho thật kỹ, nếu thím muốn tôi cứu cháu trai của mình thì tôi sẽ ra tay, thím trả thù lao tương ứng là được, còn nếu như thím không cần, vậy tôi sẽ không nhúng tay, chúng tôi làm nghề này cũng không thích xen vào việc của người khác.

”Hừ, cô cũng rất nóng tính đó.

“Cứu, Tô tiểu sư phụ, cô nhất định phải cứu cháu trai của tôi! Ở trong cái nhà này, tôi làm chủ!”“Mẹ! Mẹ làm như vậy là hại chết Soái Soái đó!” Con dâu thím Chu tức đến phát khóc.

“Quyên Nhi à, con nghe mẹ một lần đi.


”Con dâu cả của Chu gia, cũng chính là Trần Ngọc Quyên, quét mắt về phía Tô Khả Khả, đang muốn trách móc vài câu, lại không cẩn thận lướt qua cô mà dừng ở trên người Tần Mặc Sâm.

Bây giờ chú ý tới người đàn ông này, cô bỗng nhiên ngẩn ra.

Vừa rồi tâm tư cô đều đặt trên người con trai cùng thầy bói này, cũng không quá chú ý đến vị “tuỳ tùng” này.

Hắn dường như cố ý làm giảm đi sự tồn tại của mình.

Thế nhưng sau khi ánh mắt cô chạm đến đối phương, cô phát hiện người này căn bản không thể xem thường.

Sau khi vào nhà Tần Mặc Sâm tháo kính râm xuống, để lộ ra khuôn mặt xuất chúng.

Người đàn ông này ngũ quan sắc sảo, vô cùng anh tuấn, từ đầu đến chân không có chỗ nào không tinh tế, khí chất trầm ổn, trên người mang theo một sự ưu nhã của quý tộc, cùng với căn nhà đơn sơ này có chút không hợp.

“Cho cô ấy một chút thời gian, nếu không trị hết tôi sẽ giúp cô hẹn với chuyên gia tốt nhất ở bệnh viện tốt nhất thủ đô.

” Tần Mặc Sâm đối diện với ánh mắt của Trần Ngọc Quyên đột nhiên mở miệng nói.

Trần Ngọc Quyên vừa nghe thấy lời này liền sửng sốt.

Hôm nay cô dự định đưa con trai tới đế đô, nhưng bệnh viện hạng hai có khi cô còn chẳng khám nổi, đừng nói gì đến bệnh viện nổi tiếng nhất đế đô.


Nếu đổi lại người khác, có lẽ cô sẽ cảm thấy đối phương chỉ đang mạnh miệng, nhưng không hiểu vì sao cô lại tin tưởng lời nói của người đàn ông trước mắt này.

“Được, tôi để các người thử xem, nhưng các người đừng mong ở trước mặt tôi cho con tôi uống nước bùa hay ăn mấy thứ kỳ quái gì đó!”Khuôn mặt nhỏ của Tô Khả Khả nhíu lại, vô cùng nghiêm túc mà sửa lại lời cô: “Khi nào trúng tà mới phải uống nước bùa trừ tà, đứa nhỏ này chỉ là mất hồn, không phải trúng tà.

”Trần Ngọc Quyên vừa nghe thật sự là có uống nước bùa, sắc mặt liền có chút khó coi.

“Thím Chu, tôi cần một chiếc ô lụa màu đen đủ cho hai người.

” Tô Khả Khả nói với thím Chu.

“Ô lụa màu đen? Tiểu sư phụ chờ tôi vài phút, tôi nhớ rõ Lão Vương bên cạnh có ô lụa đen, tôi lập tức đi mượn!” Thím Chu vội vội vàng vàng chạy ra cửa.

“Chú, con đi lấy túi của mình, con cần phải vẽ dẫn hồn phù ở đây.

” Cô gái nhỏ lại nói với chú cô một câu, nói xong liền chạy đi.

Thế nhưng bàn tay to lớn của Tần Mặc Sâm ấn lên vai cô một cái, cô gái nhỏ đã bị giữ yên tại chỗ.

“Chú gọi điện cho trợ lý Ngô mang tới.

”Ngữ điệu không đổi của người đàn ông hàm chứa một chút cảm giác mát lạnh, mang theo chút vang vọng, lưu lại trong căn nhà nhỏ này một lát rồi mới biến mất, làm người nghe cảm thấy rất thoải mái.


“Hả? Vậy có làm phiền anh ấy không?”"Đây chính là việc của cậu ta, cậu ta sẽ không cảm thấy phiền phức.

”Trợ lý Ngô chuyên chạy vặt trăm năm sau khi nhận được điện thoại rất nhanh đã đem đồ tới, làm việc vô cùng nhanh chóng.

Tô Khả Khả vội vàng mở túi ra, từ bên trong lấy ra một xấp giấy vàng, lại móc ra một cục giấy vệ sinh đang gói thứ gì đó.

Thoạt nhìn có chút… khó coi.

Đôi tay mềm mại nhanh chóng mở cuộn giấy vệ sinh nhăn nhúm ra, bên trong là mấy chiếc bút lông.

Từ bút to đến bút nhỏ đều có, có vài chiếc thoạt nhìn rất cổ xưa, cũng không biết là đã để bao nhiêu năm.

Tô Khả Khả tiện tay lấy ra một chiếc, sau khi chấm vào mực đỏ liền viết viết vẽ vẽ lên giấy vàng.

Hoa văn phức tạp hiện ra liền mạch lưu loát dưới ngòi bút của cô.

Tô Khả Khả chú ý tới ánh mắt của Tần Mặc Sâm, nâng khuôn mặt nhỏ lên hướng về phía hắn cười hắc hắc, “Nếu chú có hứng thú với việc vẽ bùa thì khi về cháu có thể dạy cho chú nha ~”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.