Chú Nhỏ

Chương 17: Chương 17




Dù có sợ hãi đến đâu thì Lý Chi Nghi cũng nghênh ngang lên tiếng, cô ta còn có chú Hoài Cẩn lo.

Quan Sơ Nguyệt dám làm gì cô chứ
- Chắc Lý tiểu thư cũng biết, người không nên chọc nhất Tô Thành này là Quan Sơ Nguyệt tôi.

Vậy mà cô còn ngang nhiên vu oan cho Quan Sơ Nguyệt này, tôi chính là ghét nhất thể loại như vậy
Quan Sơ Nguyệt cười lạnh rồi nhìn sang ông bà Lý:” Chuyện tôi không làm vậy mà lại bị vu oan.

Vậy hôm nay tôi sẽ cho các người thấy Quan Sơ Nguyệt tôi đánh người như thế nào?”
- Cô Quan cô nói gì chúng tôi không hiểu?
- Vậy thì hỏi con gái cưng của hai người đi
Ôn Đình Ngọc nhìn hai người họ cười nửa miệng, ông bà Lý ngơ ngác nhìn sang con gái họ.

Lúc này Lý Chi Nghi vẫn lấy hết can đảm cự cãi:” Cô nói gì tôi không hiểu?”
- Không hiểu? Chờ chút nữa cô sẽ hiểu.
Sau đó, hai người họ nhanh chóng lao vào đánh đấm Lý Chi Nghi, với cục tức trong lòng Quan Sơ Nguyệt cố hết sức mà đấm.

Nhưng như vậy chưa được bao lâu thì ông bà Lý lao vào ngăn cản
- Đình Ngọc, ngăn họ lại
Ôn Đình Ngọc bị ngắt ngăn cứ như bị tụt mood, dùng lực mạnh lôi hai người già kia ra

Nói rồi, Quan Sơ Nguyệt lao vào đánh Lý Chi Nghi tới tấp, nào là nâng gối, hạ chỏ, lại còn một chiêu không thiếu chính là đấm vào mặt cô ta
- Quan Sơ Nguyệt cô bị điên sao….

A a a
Cô nắm tóc Lý Chi Nghi lên, nhìn thẳng vào hai mắt cô ta, giọng lạnh lùng phát ra từng chữ khiến người ta rét run:” Cô tự cho mình là hay sao? Nói cho cô biết Nam Hoài Cẩn chẳng có thể làm gì tôi đâu”
- Thả chúng tôi ra, đừng đánh con gái tôi
- Quan tiểu thư từ từ nói…
- Đừng mà, Quan tiểu thư….

Thả tôi ra đi…
- Người đâu cứu tiểu thư….

Người đâu
Ôn Đình Ngọc thấy đám người kia định lao lên liền quét đôi mắt sắc bén nhìn họ
Đám vệ sĩ chẳng ai dám lao lên cả, bởi vì họ có thể mất việc ở đây nhưng thật tình không dám đắt tội hai vị tiểu thư kia
- Dừng tay
Một người phụ nữ trung niên, trên lầu bước xuống.

Ông bà Lý nhìn bà ta như một vị cứu tinh, liền lên tiếng cầu xin bà ta:” Chị à, nói cô ấy dừng tay đi.


Con gái bọn em có thể bị đánh chết đó….

Chị à em cầu xin chị, chị ơi “
Nghe tiếng bà ta, Quan Sơ Nguyệt như bị mất hứng liền dừng ta nhìn xem người nào phá đám việc cô đánh người.

Lý Chi Nghi hiện đã bị đánh đến không thể tệ hơn, cô ta tranh thủ lúc Sơ Nguyệt vừa dừng tay thì nhanh chóng lếch đến chỗ người phụ nữ trung niên kia
Ôn Đình Ngọc cũng không còn nhã hứng nữa liền bước đến bên cạnh Quan Sơ Nguyệt.

Người phụ nữ kia nhìn rất sang trọng, chắc cũng là một người hiểu lý lẻ
- Dì ơi, cứu con.

Con không biết đã làm gì họ mà
Lý Chi Nghi bám lấy chân của vị phu nhân kia như phao cứu sinh, nhưng lại bị bà ấy lạnh lùng hất hủi:” Con không biết? Nhìn Quan tiểu thu và Ôn tiểu thư giống như người thích gây chuyện sao?”
- Chị à, chị phải đứng về phía của bọn em
Mặc những lời nói của ông bà Lý và Lý Chi Nghi, người phụ nữ kia vẫn bình tĩnh nhìn hai người Quan Sơ Nguyệt rồi chìa tay về phía phòng khách:” Hai vị mời vào trong, chúng ta cùng ngồi xuống rồi trò chuyện”
- Không biết, Chi Nghi đã làm gì sai
Phu nhân kia lịch sự mở lời trước, nghe vậy Quan Sơ Nguyệt cũng lịch sự đáp lại bà ấy:” Tôi không biết lúc trước cô ta bị ai đánh cho bầm dập, sau đó còn đến nhà vu oan cho tôi? Người nên hỏi câu đó nên là tôi mới đúng, tôi đã làm gì đắc tội cô ta mà lại bị vu oan như vậy?”
Nghe vậy bà ấy liền nhìn sang Lý Chi Nghi nhíu mày:” Lời Quan tiểu thư nói là thật sao?”
Mặt của Lý Chi Nghi lúc trắng lúc xanh, nhưng vẫn nhất quyết chối cãi:” Dì à, con không có.

Không phải mà, là cô ta vu oan cho con, con không biết mà.

Cô phải tin con”
Like và lưu truyện để nhận được thông báo nha ♥️♥️♥️♥️
Năm mới ước gì được mọi người lì xì vài like thì yêu lắm ????????????.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.