Chú Nhỏ

Chương 48: Chương 48




Bạch Thần lên tiếng can ngăn, anh liếc nhìn Tư Thành đang lái xe:” Việc bây giờ là để Sơ Nguyệt tránh xa Nam Hoài Cẩn.

Đề phòng việc em ấy nhớ lại”
Đằng sau, Đình Ngọc uất ức úp mặt vào lòng Bạch Hàn.

Tất cả đều tại Nam Hoài Cẩn, tại anh ta hại Quan Sơ Nguyệt của cô
...
Về đến nhà, Ôn Đình Ngọc liền nhận được cuộc điện thoại từ một số lạ:" Alo? Ai đấy ạ?"
Đầu dây bên kia từ từ lên tiếng, giọng nói của người đàn ông phát ra từ điện thoại khiến cho cô nghe xong liền muốn tắt máy
- Là tôi, Nam Hoài Cẩn
Đình Ngọc cười lạnh:" Tìm tôi có chuyện gì?".

Nếu cô đoán không nhằm thì anh ta gọi cô chỉ có liên quan đến Sơ Nguyệt.

Thật không ngoài dự đoán của cô, anh ta còn muốn nhờ cô giúp đỡ

- Chuyện của tôi và Sơ Nguyệt vào 2 năm trước chắc cô đã biết
- Ha chú còn nhắc chuyện đó? Chú không cảm thấy bản thân như cầm thú sao? Năm đó, Sơ Nguyệt bao nhiêu tuổi chứ? Lại còn bị chú đè ra cưỡng hiếp.

Cũng may là cậu ấy bị mất trí nhớ, quên đi đoạn kí ức đó, nếu không chú kêu cậu ấy làm sao hả? Bây giờ chú còn muốn làm gì nữa
Ôn Đình Ngọc không kìm được tức giận mà xổ một tràn cho Nam Hoài Cẩn nghe, cô tức đến mức độ thở không nổi nữa thì nghe được câu nói của anh liền muốn ngất đi
- Tôi không cố ý.

Lần đó là do tôi phát bệnh, thần trí lúc đó cũng không bình thường.

Ngày hôm sau tỉnh lại tôi cũng không nhớ chuyện đã xảy ra
- Chú có cố ý hay không là chuyện của chú.

Nhưng sự thật là chú đã làm hại Sơ Nguyệt, nếu cô ấy nhớ lại thì làm sao đây? Chú có biết sáng ngày hôm đó cậu ấy khổ sở đến mức nào không? Tất cả là do chú
Nam Hoài Cẩn thở dài:" Coi như tôi cầu xin cô, tôi muốn giải thích chuyện này rõ ràng cho Sơ Nguyệt.

Dù sao cô ấy cũng phải biết rõ chuyện đã xảy ra, đến lúc đó dù cô ấy có hận tôi thế nào cũng được.

Tôi hỏi cô, nếu là cô, cô có muốn người khác che dấu mình một chuyện lớn như vậy không?"
- Là không đúng chứ? Sơ Nguyệt cũng sẽ giống như vậy, cô ấy cũng nên biết sự thật
Nghe anh nói đúng thật là không sai, nhưng cô vì muốn Sơ Nguyệt sống vui vẻ nên sẽ không bao giờ giúp anh đạt được ý nguyện đâu:" Chú không cần nói nữa, tôi sẽ không bao giờ giúp chú đâu.

Nếu chú cảm thấy tội lỗi thì buông tha cậu ấy đi"
Nói xong cô liền cúp máy.

Bên kia Nam Hoài Cẩn nhìn chằm chằm vào điện thoại thở dài.

Xem ra anh phải tự mình tìm đến cô rồi
Nam Hoài Cẩn đang trầm ngâm thì chị Nam bước vào:” Chuyện gì vậy?”

Nam Yên Nhiên ngồi xuống sofa đối diện nhìn anh:” Không nói thì chị đoán nhé? Là chuyện của Sơ Nguyệt sao?”
Thấy anh ngước mắt lên nhìn, Yên Nhiên liền biết mình đã đoán trúng, cô nhếch môi cười khinh thường:” Em lại làm gì người ta nữa rồi? Chị nói này nhé, chị chỉ muốn Sơ Nguyệt làm em dâu của chị thôi.

Nếu em làm người ta chạy rồi thì cố gắng mà đuổi theo tiếp đi”.

- Nếu không đem được Sơ Nguyệt về làm vợ thì đừng nhìn mặt chị nữa.

Chị không muốn những người phụ nữ suốt ngày nói chuyện giả tạo, trên người nồng nặc nước hoa gọi mình là chị chồng đâu
Nam Hoài Cẩn thấy chị gái như vậy liền lên tiếng phản bác:” Chị nói gì vậy, em làm có yêu ai ngoài Sơ Nguyệt chứ.

Với lại dù thế nào em cũng sẽ đu bám theo cô ấy, vợ em chỉ có thể là cô ấy”
- Ha ha nói thì hay lắm nhưng có làm được không nhóc
- Chị gọi ai là nhóc hả? Em hơn 30 rồi đấy
Nhìn bộ dạng xù lông của Nam Hoài Cẩn, cô lại bật cười đứng dậy rời đi:” Em là nhóc, nhóc là em đấy”
………
“ Ting ting”
Sau tiếng tin nhắn, Quan Sơ Nguyệt liền cầm lấy điện thoại rồi rời khỏi phòng.

Nhân lúc không ai để ý liền lái xe ra ngoài
Tại bệnh viện

Một cô gái đang giẫm bước đi trên dãy hành lang phòng bệnh.

Đến phòng 746, cô đẩy cửa bước vào, nhìn người đàn ông đang tựa lưng vào thành giường:” Anh điều tra ra rồi?”
Nam Hoài Cẩn ngẩn nhìn người phụ nữ trước mặt có hơi áy náy:” Sơ Nguyệt, anh điều tra ra rồi.

Em nghe hết chuyện này thì muốn hận anh cũng được nhưng sự thật là anh chỉ có mình em”
Quan Sơ Nguyệt ngồi xuống sofa nhìn anh, lạnh lùng lên tiếng:” Được, anh nói đi”
Anh từ từ kể lại mọi chuyện đã xảy ra vào 2 năm trước cho cô nghe.

Sắc mặt của cô từ lạnh lùng chuyển sang sợ hãi, cô cố gắng mở to hai mắt nhìn vào người đàn ông trước mặt.

Trong đầu cô liên tục xuất hiện lại những hình ảnh vào đêm đó, còn có cả kí ức trước đó của anh và cô.

Hai tay Sơ Nguyệt ôm đầu, nước mắt bắt đầu tuông ra
Nam Hoài Cẩn xuống giường chạy đến bên cạnh cô:” Sơ Nguyệt, em…”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.