Chủ Nợ Đánh Lên Thân

Chương 2



Thượng Nhất Đương? Thượng Nhất Đương?

“Thượng huynh tên thực đặc biệt.” Tần Ức Phong miễn cưỡng ổn định âm điệu.

Thượng Hương vẻ mặt nữ cải nam trang không có gì, phất phất tay nói: “Cái này phải cảm tạ ngày đó cha ta thiên tài, như vậy không giống tên người thường làm sao có thể là người bình thường nghĩ ra đâu.”

Tần Ức Phong quyết định không xoay quanh vấn đề về cái tên này, “Thượng huynh không cho là vừa rồi lời bàn quá mức tùy ý sao?”

“Dù sao cũng được nói ngu sao không nói, như thế làm sao náo nhiệt, như thế nào có thể vui vẻ, đã như vậy ta đương nhiên phải nói nhiều đặc biệt nói.”

Biểu tình rất vô tội, giọng điệu rất đúng lý hợp tình, đôi mắt sáng trong sáng chói!

Nhìn hắn vẻ mặt đờ đẫn, Thượng Hương tốt bụng hỏi: “Chẳng lẽ Tần đại hiệp cho rằng ta nói chuyện không đúng? Bát Quái Trà Liêu không phải là nơi nói hưu nói vượn sao?”

Tần Ức Phong nghĩ muốn thở dài, đột nhiên cảm thấy được nàng nếu xưng Thượng muốn chết trong lời nói nhất định là càng đúng.

“Thượng huynh can đảm khiến cho người ta khâm phục.” Tần Ức Phong kín đáo cười nói, không dám nói rõ nàng thật sự không sợ chết.

“Dù sao ở Trà Liêu cũng sẽ không có việc gì.”

“Thế ra khỏi Trà Liêu?” Hắn nhịn không được nhắc nhở một câu.

“Không có chứng cớ ai dám đổ tội ta?” Nàng rất can đảm lớn tiếng nói.

“Có người làm chứng.” Hắn lại thêm một bước nhắc nhở.

“Người làm chứng ai chẳng tìm được.” Rất không chấp nhận hừ một tiếng.

Có lý, thật sự là một lời bừng tỉnh người trong mộng, huyên náo tạm dừng một lần nữa sôi nổi vang lên, hơn nữa càng nói càng thái quá. Rất nhanh đã có người nói hai người Tần – Liễu sớm có quan hệ ám muội, thậm chí nói rất chi chính xác là đã sinh hạ hài tử…

Tần Ức Phong liều mạng trừng mắt nhìn người đang bình thản ung dung gặm đùi gà thơm ngon Thượng Hương, tốt lắm! Người trong cuộc còn ở hiện trường, đám kia đã như vậy đổi trắng thay đen, bưng bít sự thật nói hưu nói vượn, theo như vậy nếu mở rộng thêm nữa ngày nào đó hắn biến thành người bị đuổi giết hái hoa tặc cũng không thấy kì quái.

“Tần đại hiệp, ngươi không đói bụng sao?”

Nhìn người trước mặt một bên nhai thịt gà một bên mồm miệng nói chuyện không rõ, Tần Ức Phong thật sự chịu không nổi, cho dù thay đổi trang phục, cũng đừng xem nhẹ giới tính vốn của mình đi, không để ý hình tượng ăn giống như quỷ chết đói đầu thai.

“Nhưng ta đói bụng lắm.” Thượng Hương tiếp tục cắn đùi gà thơm ngào ngạt.

“Ngươi mấy ngày chưa ăn cơm?”

Ba ngón tay trắng nõn vươn đến, tiếp theo thanh âm không rõ vang lên: “Ba ngày.”

Hắn há hốc mồm, ba ngày chưa ăn cơm? Nàng rốt cuộc là đi làm chuyện xấu gì? Cái này tuyệt đối không phải bôi nhọ, mà người này chính là như vậy, số việc xấu ghi lại đã muốn cao hơn so với chiều cao của nàng.

“Vì để ăn món ngon của đầu bếp nơi này, ta mỗi lần trước khi đến đều là tận lực đói bụng.”

“Ngươi là khách quen ở đây?” Tuy rằng hắn cảm thấy rất không có khả năng.

Tạm dừng một chút động tác gặm thịt, nàng nhẹ nhàng cười cười. “Nếu thật có khả năng, ở trong này trọ lâu cũng là một chủ ý tốt, đương nhiên điều kiện trước tiên là đầu bếp không đổi người.”

Ánh mắt của hắn bất giác dừng ở trên môi dính đầy dầu mỡ bóng loáng của nàng, nguyên bản là môi hồng đẹp đẽ bởi vì ăn cơm mà càng lộ vẻ trơn bóng, hé ra đóng lại mơ hồ tản ra hấp dẫn, làm cho lòng của hắn từ từ bị đốt nóng…

“Phi Phi?” Động tác gặm đùi gà dừng lại, Thượng Hương nghi ngờ ngó ra ngoài nhìn lại.

Nàng chưa kịp làm bất kì động tác gì, kèm theo một đạo điếc tai kêu lên, một bóng dáng đã theo trong Trà Liêu xông ra bên ngoài.

“Phi Phi, Phi Phi, ngươi cuối cùng chịu tới gặp ta!” Cùng lúc đó một vị tú sĩ trung niên ôm chặt hồng y nữ tử vừa mới bước vào cửa.

Thượng Hương vẻ mặt đã luyện thành thói quen nhìn hai người ôm nhau nhiệt tình.

Đột nhiên trước mắt tối sầm lại, nàng theo bản năng ngửa đầu ra sau, thấy mặt Tần Ức Phong tới gần nàng.

Nàng quyết định thật nhanh đem đùi gà gặm hơn phân nữa nhét vào trong miệng hắn, sau đó không chút khách khí tại trên khuôn mặt tuấn mỹ đánh mấy cái cùng lúc.

Bát Quái Trà Liêu đột nhiên yên tĩnh, ánh mắt mọi người bị tiếng bàn tay thanh thúy hấp dẫn nhìn qua, liền nhìn thấy cẩm y thư sinh giống như báo thù ra sức tát vào mặt trên giang hồ tiếng tăm lừng lẫy “Vô Trần kiếm” Tần Ức Phong.

“Ta tỉnh tỉnh.” Tần Ức Phong rốt cuộc đè lại hai tay của nàng, hé ra vẻ mặt đầu heo cũng hiểu được trừng mắt nàng. “Như thế này có phải hay không hơi quá đáng?” Cho dù hắn vừa mới nghĩ muốn chiếm tiện nghi của nàng, thế nhưng không có thành công!

Nàng giọng điệu kích động la hét: “Nghĩ đến ta gian khổ học tập mười năm, chỉ cầu mai kia phóng qua Long môn thăng quan rất nhanh, nếu như bị một người nam nhân khinh bạc, chẳng phải thẹn với liệt tổ liệt tông, khiến đời sau con cháu hổ thẹn…”

Tần Ức Phong vẻ mặt hắc tuyến.

“Thế nào, không có lời nào để nói đi, biết cái gì gọi là khí phách của người đọc sách chứ.” Nàng rất dào dạt đắc ý.

“Thượng, huynh —-” Hắn khẽ gọi từng chữ một.

Thượng Hương bày ra vẻ mặt vô tội, “Làm sao vậy, Tần đại hiệp?”

“Nhất Đương, không thể tưởng tượng được ngươi cũng ở nơi đây à.” Dứt lời, một hồng y nữ nhân xinh đẹp xông tới ôm chặt nàng.

“A a… Phi Phi tỷ tỷ, tỷ quá nhiệt tình, buông tay… khụ…” Giết người a, hai tay của nàng quơ quơ trên không trung.

“Nhất Đương, ta rất nhớ ngươi.”

“Khụ khụ… tỷ tỷ, nếu tỷ thật muốn ta sớm một chút đầu thai chuyển thế, thì cứ nói yêu ta đi.” Ánh mắt nàng liếc trộm vẻ mặt xanh mét theo ngoài cửa đi tới tú sĩ trung niên, đại thúc ngài chớ quang nhãn đao.

“Ta rất yêu ngươi.” Phi Phi lập tức biết nghe lời.

“Đừng làm bậy! Cứu mạng a…” Nhân Đồ trù kĩ (kĩ năng nấu ăn) tốt là không phản đối, nhưng bị người giết dùng thủ đoạn ngàn dặm mới tìm được thật là tốt, nàng chính trực phương hoa (danh tiếng rực rỡ), còn không muốn chết bỏ mạng.

Tần Ức Phong đè nén kích động cười to, thì ra ngoài cốc nàng khôi hài như vậy.

“Lâm ca, Nhất Đương ghét bỏ người ta.” Phi Phi bi thương quay đầu vào trong ngực người yêu ôm ấp.

Nhân Đồ mắt nhíu lại, ánh mắt sắc bén dừng ở trên người đang liều mạng nghĩ muốn chui xuống dưới bàn, lạnh lùng hỏi: “Thật sự?”

Thượng Hương hai tay ôm đầu, co rút thành một cục: “Đại thúc, tôi nào dám ghét bỏ Phi Phi tỷ tỷ chứ!”

“Hừ, cho ngươi cũng không dám.”

“Đúng rồi đúng rồi, đại thúc đùi gà ăn rất ngon.” Cuối cùng nàng vội không ngừng vỗ mông ngựa.

“Ăn xong cút mau!” Ăn quỵt thực làm người ghét, mà người này thường thường đến ăn không phải trả tiền, hắn vẫn không thể chặt làm thành bánh bao thịt người, cái này mới thật buồn bực.

“Nhận được nhận được, ta cố gắng sớm một chút ăn xong nhanh chóng cút đi.” Thích nói sao với nàng cũng được, không quan hệ chỉ cần cung cấp mĩ thực là được.

Tần Ức Phong không nói gì đem ánh mắt chuyển hướng cảnh vật rộng lớn ngoài cửa, mà những người khác trong Trà Liêu ánh mắt cũng không hẹn mà cùng nhìn hướng ngoài cửa, khí phách của người đọc sách sao? Bọn họ thật không hiểu a.

Trong tai nghe như có như không tiếng bước chân, Thượng Hương sóng yên biển lặng nện bước đi về phía trước.

Tần Ức Phong buồn cười nhìn nàng giống như du hồn tựa như ở trên đường lớn lắc lư, khi nàng sắp bị một đoạn gạch vỡ trên đất vấp ngã hắn liền phi thân tiến lên đỡ nàng.

Con ngươi trong trẻo như thủy tinh chặt chẽ dừng ở trên người hắn, cư nhiên so với nữ nhân càng thêm tinh tế bóng loáng, càng thêm xinh đẹp, đây là thói đời gì vậy? Một người nam nhân hé ra gương mặt họa thủy, cố tình làm cho nữ nhân như nàng đấm ngực dậm chân, ghen tỵ phát điên.

“Ngươi vẫn đi theo ta làm cái gì?”

“Đây là đường lớn mỗi người đều có thể đi, ngươi vì sao cho rằng ta đi theo ngươi?”

“Nói cũng đúng. Có thể bảo trì lúc gần lúc xa, không xa không gần, khoảng cách cách ta đúng mười bước liền cùng ta đi sáu mươi dặm đường đêm, cũng không phải người bình thường làm được.”

“Nghìn dặm cũng cùng.” Hắn thản nhiên nói.

“Nhìn dặm?” Nàng trợn tròn mắt. “Đây là ngươi nói đây là đường lớn, mỗi người đi một bên?”

Hắn như trước mỉm cười, “Ngẫu nhiên đi đường giống nhau cũng thực bình thường, ngươi làm sao biết nơi ta đến cùng ngươi bất đồng đâu?”

“Muốn từ ta chứng thực cái gì?” Nàng hiểu được, hỏi thẳng vấn đề.

Hắn vẫn như cũ không thay đổi nói: “Ngươi nói ta muốn chứng thực cái gì?”

“Vấn đề hay.” Nàng mỉm cười vuốt ve đỉnh cằm, “Dùng vấn đề ta hỏi để trả lời, Tần đại hiệp học vấn quả nhiên không tầm thường.” Không tệ nha, lâu ngày không gặp, tính nhẫn nại lâu, lòng dạ cũng sâu, tin tưởng qua một thời gian, nàng sẽ rất khó đem hắn tức giận đến nhảy nhảy về phía trước rồi.

“Cũng vậy.” Hắn cười nhạt.

Thượng Hương nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên tay phải vỗ tay trái, cười hì hì la hét: “Chẳng lẽ Tần đại hiệp nghĩ muốn chứng thực mình thật là đồng tình mới đi theo ta?”

Nàng đây là cố ý, tuyệt đối là cố ý, tại đây trên đường lớn người đến người đi, lúc này đã có rất nhiều người nghe lời nói của nàng mà dừng lại, dùng ánh mắt quái dị khinh bỉ nhìn hắn.

Tần Ức Phong không hề báo trước lấy tay ôm eo nàng, dưới tay cảm giác mềm mại khiến cho một cỗ tê dại trực tiếp đánh tới tim, làm cho ánh mắt hắn rơi vào một trận hoang mang.

“Quân tử động khẩu không động thủ, Tần đại hiệp vừa là hiệp giả (người nghĩa hiệp), dù sao không đến mức lấy mạnh hiếp yếu mới đúng.” Nàng như trước cười hì hì.

“Ngươi là kẻ yếu?” Hắn nhướng mày.

“Đương nhiên.” Nàng thực nghiêm túc trả lời.

Tần Ức Phong trên mặt nổi lên nụ cười sâu xa khó hiểu, nàng cảnh giác lui về phía sau, nhưng tay chế trụ trên lưng chặt chẽ, ngược lại hai người trong lúc đó lại không một tia khe hở.

Những người dừng bỗng chốc nhiều hơn, nhìn không chuyển mắt nhìn chằm chằm tư thế kia của hai nam nhân.

“Tần đại hiệp…” Hai người tiến rất gần rồi làm cho trái tim nàng đập mạnh mấy nhịp.

“Hửm?” Tần Ức Phong ánh mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm mặt của nàng, ánh mặt trời rơi vào trên da thịt tinh tế tỉ mĩ của nàng, phát ra một tầng vầng sáng nhàn nhạt, giống như thoa một tầng phấn màu đỏ hoa hồng giống nhau kiều diễm động lòng người.

“Hai người nam nhân như vậy lôi lôi kéo kéo không quá giống nói chuyện.” Tim đập quá nhanh không có lợi cho thân thể khỏe mạnh, không được phải nhanh chóng tách ra. Tâm động tay động, nàng đưa tay đẩy hắn, thế nhưng người nào đó bất động như núi.

Xem bộ dáng thất vọng của nàng, tâm tình của hắn tốt, quen biết nhiều năm luôn đuối lí với lép vế, hôm nay hòa nhau cảm giác chỉ có thể biểu đạt một chữ “Thích!”

“Làm sao bây giờ đây?” Hắn lộ ra vẻ mặt buồn rầu, cơ hồ gián ở tại tai của nàng nói: “Ta thế nhưng cảm thấy được ôm nam nhân như Thượng huynh như vậy, cũng thực dễ khiến người ta có ý nghĩ kỳ quái.”

Nàng bỗng chốc trừng lớn mắt, nam nhân này được một tấc lại đòi một thước, cũng dám như vậy khinh bạc nàng?

“Nếu không buông tay, ta sẽ tức giận.” Không tự chủ nàng giận trách ra tiếng.

Hắn cười buông tay lui về phía sau, có thể làm cho nàng lộ ra dáng vẻ nữ nhân, là việc có ý nghĩa giống như đời người thoải mái ăn uống no say là chuyện vui.

Nàng nghiêng đầu liếc hắn, vẻ mặt rất quỷ dị, “Tần đại hiệp quả nhiên không giống người thường.”

Cảm giác bất an bỗng nhiên hiện lên trong đầu hắn.

Quả nhiên, nàng cố ý lớn tiếng la hét, “Đáng thương thiếu chủ Thiên Kiếm Minh vậy mà lại là người khiến người ta khinh thường long dương chi phích, ai trên đời quả không có người toàn vẹn.”

Hắn nhanh đưa tay, nhưng nàng đã sớm đề phòng nhẹ nhàng nhanh tránh ra.

“Tiểu sinh cáo từ.” Lúc này không chạy nhanh sẽ chờ bị người chém, nàng quay đầu chạy như điên.

Tần Ức Phong không chút do dự trực tiếp đuổi theo, lần này nếu để nàng trốn mất, chẳng phải là muốn đi chân trời góc bể tìm người?

Dùng âm hồn không tan để hình dung một người thiếu niên hiệp sĩ ngọc thụ lâm phong, có phải hay không rất ác độc chút?

Nhưng là giờ phút này, Thượng Hương có thể tưởng tượng được cũng chỉ có bốn chữ này.

Ánh mắt sáng trong nhìn phía sau nam nhân vẫn duy trì khoảng cách mười bước, “Tần đại hiệp”.

“Thượng huynh có chuyện gì?” Tần Ức Phong tao nhã có lễ gật đầu đáp.

“Nhận được sự ưu ái của Tần đại hiệp, đáng tiếc tiểu đệ tính hướng bình thường, chỉ đối yểu điệu thục nữ có cảm giác, ngươi như vậy khổ sở bức bách, lại có ý nghĩa gì?”

Khóe mắt của hắn co quắp lại co quắp, bàn về công lực diễn trò, nàng dĩ nhiên là ăn sâu vào trong xương, quả thực hát xướng đều tốt.

“Thượng huynh hiểu lầm.”

“Phải không?” Nàng kinh ngạc nhướn mày, “Chẳng lẽ đối với ta có hành vi vô lễ là một người khác Tần Ức Phong?”

Hắn nhướng mày vẻ mặt cười tự nhiên, “Đó là tại hạ nhất thời không xem xét kỹ trong huyễn dược gây ra ‘tưởng nhập phi phi’ *, nghĩ đến người của Thượng huynh rộng lượng như vậy, hẳn là sẽ không so đo mới đúng.”

Nàng trong lòng thầm nghĩ nói lời vô ích, nàng nói là trên đường lớn ngang nhiên đừa giỡn, người này cư nhiên dám cấp nàng treo đầu dê bán thịt chó, đủ vô sỉ.

“Vậy Tần đại hiệp hiện tại đối với tiểu đệ theo đuổi không bỏ, chẳng lẽ là muốn nói xin lỗi?”

“Nếu Thượng huynh trong lời nói kiên trì như vậy, tại hạ cũng không ngại xin lỗi.” Hắn cười tiến gần hai bước.

“Thật ngại, bất quá Tần đại hiệp kiên trì trong lời nói, vậy tốt nhất là thự chất tính, ví như bồi vạn lượng hoàng kim.”

Nàng thật đúng là dám công phu sư tử ngoạm, hắn buồn cười nhìn nàng, nhìn xem nàng tức giận chuyển đi tầm mắt.

“Xem hôm nay sắc trời không tốt, chỉ sợ sẽ có một hồi mưa to.”

Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời bị mây che khuất, “Đúng vậy, cho nên chúng ta vẫn là tìm một chỗ trú mưa đi.”

Nếu không hắn vẫn sẽ là âm hồn không tan đi theo, nàng cần phải cùng hắn ở nơi hoang vu này ngay cả nghỉ trọ đều bỏ qua sao? Nghĩ thế, nàng không khỏi trừng mắt nhìn người nào đó liếc mắt một cái.

Hắn vẫn là vẻ mặt tươi cười.

Mặc kệ hắn, nàng từ trên tảng đá nhảy xuống, tiếp tục chạy đi mà hắn tiếp tục đi theo.

Nàng bắt đầu cảm thấy đau đầu bây giờ là sao? Khinh công tốt hơn nàng là có thể bừa bãi dùng võ lực khi dễ người sao?

“Ầm” Một tiếng, một tiếng sấm chợt vang trên đỉnh đầu, thiếu chút nữa dọa nàng rớt nửa cái mạng.

“Không có chuyện gì chứ.” Cả người bị kéo vào một lồng ngực rộng rãi ấm áp, làm cho tim của nàng suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực mới từ từ trở lại chỗ cũ, nhưng ngay sau đó lại một phen đẩy hắn ra.

“Đương nhiên không có việc gì, gà mẹ!” Ông trời, có đánh cũng là đánh cái xú nam nhân này, sao lại lấy thiếu nữ tử như nàng khai đao đâu?

Hắn cười không nói tiếp tục đi theo nàng, chỉ là lần này cũng là cùng nàng sóng vai mà đi.

Đưa mắt nhìn lại, hoang sơn dã lĩnh (hoang vắng), nàng rốt cục là đi như thế nào đến đây?

Liếc nhìn người bên cạnh một cái, mầm tai họa a, nếu không phải vì trốn hắn, nàng sẽ lạc đường đi đến cái nơi cả quỷ đều không thấy một nửa sao?

Thật sự càng nghĩ càng căm tức, nàng nhịn không được muốn bạo phát…

“Tìm được sơn động.” Thanh âm nhẹ nhàng của hắn vang lên, đúng là cứu vớt chính mình tránh một trận bạo lực.

Bọn họ vừa đi vào hang động lập tức trời đổ mưa to.

Mưa càng rơi càng lớn, từng đợt gió lạnh theo cửa động thổi vào, bọn họ không thể không hướng chỗ sâu nhất bên trong đi đến.

Tần Ức Phong ở trong động tìm một ít cành khô nhóm lửa.

Thượng Hương tìm một vị trí khá xa đống lửa ngồi xuống, nâng má ngồi nhìn ngọn lửa suy nghĩ tiếp theo nên làm như thế nào.

Người ngồi bên cạnh ngọn lửa một chút cũng không kiêng dè nhìn chằm chằm nàng, biểu tình rất hứng thú.

Ngoài động mưa to gió dữ cùng trong động đặc biệt im lặng hình thành rõ nét đối lập, ngẫu nhiên chỉ có tiếng tí tách của củi cháy.

Âm thầm than một tiếng, nàng nhắm mắt ngồi xuống.

Hắn hơi nhướng mày, có khi nhìn thấy nàng rất xúc động, có khi lại cảm giác nàng là người đa nghi túc trí, cho dù cùng nàng quen biết nhiều năm, như cũ hắn đều không phải thực hiểu biết nàng, hoặc nàng không nghĩ muốn người khác hiểu biết, luôn hư hư thật thật,đổi tới đổi lui.

“Thượng huynh.”

Nàng nhắm mắt không nói, giống như lão tăng ngồi thiền.

“Thượng huynh không đói bụng sao?”

“…”

“Này mưa nhất thời một giờ chưa chắc đã ngừng, có thể mưa mấy ngày liền, Thượng huynh có tính toán gì không?”

“…”

Bất kể hắn nói cái gì, nàng đều im lặng.

Đến cuối cùng, người nói một mình hồi lâu rõ ràng ngồi bên người nàng.

Sau đó hai người cũng chưa nói qua một câu.

Một đạo tia chớp xẹt qua cửa động, xa xa truyền đến thanh âm sấm vang, khiến cho nàng nhắm mắt ngồi khẽ run lên.

“Thượng huynh sợ sấm sao?” Hắn không chút để ý hỏi, hai mắt nhìn chằm chằm nàng.

“Lôi không phải chỉ đánh người xấu, tôi vì cái gì phải sợ?”

Nhìn nàng vẻ mặt trấn định tự nhiên, hắn thiếu chút nữa bật cười, sấm nếu thật sự chỉ đánh người xấu, nàng chỉ sợ hiện tại gan lớn như vậy.

“Cũng đúng, trời đánh ngũ lôi người nhất định là chồng chất tội ác.” Hắn nhịn cười phụ họa, nếu nàng lúc này mở mắt ra, nhất định sẽ phát hiện vẻ mặt của hắn hết sức vặn vẹo.

“Cho nên thề độc là không thể dối trá.” Nàng hơi bĩu môi.

Hắn như có điều suy nghĩ nhìn nàng gò má điềm tĩnh, sau đó ánh mắt hiện lên một tia sáng khác thường.

“Thượng huynh năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Nếu trong nhà Tần đại hiệp còn có khuê nữ tỷ muội, xin miễn giới thiệu.”

Hắn hơi bị bật cười, cho dù có cũng không thể cho nàng này giả nam nhân nói mai mối a. Chỉ là hắn không ngại cùng nàng nói chuyện tào lao đi. “Chẳng lẽ Thượng huynh đã lập gia đình?” Lời này vừa ra khỏi miệng, mới bỗng dưng nghĩ đến một chuyện quan trọng, có thể hay không nàng đã là hoa có chủ?

“Liên quan ngươi chuyện gì?”

“Thượng huynh là một nhân tài, tại hạ gặp được liền vui vẻ, thật là nghĩ muốn cùng Thượng huynh đặt lên một điểm nhân duyên.”

Nàng trợn mắt nhìn hắn, khóe miệng hơi hoei khẽ động. “A, tiểu đệ nghĩ nghe được chính là ngươi nổi lên sắc tâm đâu.”

Tần Ức Phong trán rớt xuống vô số hắc tuyến.

“Ngại tính hướng của Tần đại hiệp, tiểu đệ đối với phẩm hạnh tỷ muội Tần thị có nhiều điểm nghi ngờ, bất kể tiểu đệ có hay không có hôn ước, cũng không cùng Tần gia có nữa điểm quan hệ.”

Thật lợi hại, một gậy tre đã đem Tần thị cả nam lẫn nữ toàn bộ đánh rơi xuống nước.

Thở sâu, hắn cố gắng bình ổn xúc động trong lòng, tức giận cùng nàng giao chiến sẽ gặp bất lợi, giáo huấn khi còn trẻ cũng đủ hắn hưởng thụ đến ngày nào đó xuống mồ.

*Tưởng nhập phi phi: (thành ngữ có hai tính chất) Phật giáo vốn chỉ có lối suy nghĩ không bình thường có khả năng đạt đến cảnh giới. Có thể hình dung ý nghĩ dũng cảm không bình thường (nghĩa tốt). Sau này dùng từ chỉ cảnh giới của nhận thức mà người bình thường không đạt được. Nghĩa gốc: muốn đến một nơi vô cùng huyền diệu hư ảo, hiện nay so sánh chuyện thoát ky thực tế, ảo tưởng không thể thực hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.