>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>dòng thời gian >>>>>>>>>>>>>>>
Cô Nhi Viện
1 tháng trôi qua
Lại đến nó ngồi trên cành cây thở dài ngao ngán. Mặc dù Thiên Di và Đại Bảo vẫn đến thăm nó thường xuyên nhưng thật sự so với tự do điều ấy chẳng là gì. Cứ tưởng xuất viện là tìm thấy tự do rồi ai ngờ bị đưa đến cái cũi sắt nhàm chán này!
( 1 tháng trước, sau khi ra viện nó bị đưa thẳng đến cô nhi viện,nó khóc lóc như đứa trẻ nhỏ bị đưa đến thường, đáng thương hết mức, nhưng Thiên Di và Đại Bảo không thèm để ý gì đến nó, nhất quyết một mực đưa nó về cô nhi viện, trong khi người khác đã lấy tay lau nước mắt không ngừng ,thế nên nó mới có kết cục ngày hôm nay)
Lại nói về cô nhi viện.
Đó là 1 tòa nhà nhỏ, gồm 8 phòng,có 3 phòng lớn, 5 phòng nhỏ.
1 phòng lớn là nơi ở của 3 sơ:Huệ,Minh, Tuệ.
1 phòng là phòng ăn, phòng còn lại là để tiếp khách.
5 phòng nhỏ là nơi ở của 19 học viên,mỗi phòng có 4 người. Riêng phòng nó chỉ có 3 người, hơn nữa còn rộng hơn những phòng khác.(t/g: cái này gọi là ở 'hiền' gặp lành ý mà)
Bỗng có tiếng gọi từ đằng sau truyền đến "Mẫn Lam! Mẫn Lam!". Nó quay người lại nhìn, hiện giờ nó đã quen hẳn với cái tên 'Mẫn Lam ' này rồi!
"Có Chuyện gì vậy anh ?" Nó hỏi.
" có lệnh tập hợp, em xuống ngay đi!" Mạc Kì nói
Từ Khi đến cô nhi viện này, ngoài Thiên Di và Đại Bảo thường đến thăm,chơi với nó ra, thì ở đây còn có 1 người nữa là Mạc Kì,có thể nói anh là người duy nhất nó biết ở cô nhi viện ( Còn mấy người khác vì nó quá xuất sắc nên không dám chơi cùng)
"được!" nói xong nó nhảy xuống cây trong tích tắc, thầm hỏi có chuyện gì xảy ra
...
Tất cả hành động của nó đều bị 2 cặp mắt từ xa dõi theo tất cả
"Mãn Lam sao? em nghĩ thế nào?" 1 người đàn ông khoảng 30 tuổi tay vuốt cằm hỏi vợ.
"Chúng ta nhất định sẽ có thêm 1 thiên tài!" Người vợ cười nói rồi bay vút qua những mái nhà.
" được....Á chờ anh với " Người chồng vẫn mải mê nhìn vào chỗ nó vừa đi,không để ý đến người vợ đã đi từ lúc nào,khi phát hiện thì cũng bay nhanh theo với vận tốc nhanh không kém.