Sự việc lúc đầu là như thế này.Ái Nha cùng Lan Nhi hai người đoi co với nhau.Rồi gây ra xung đột,nhưng người nóng tính như Ái Nha thì chắc chắn sẽ xô cô ta trước.Hai tay Ái Nha nắm chặc bã vai của Lan Nhi.Người Ái Nha khoẻ mạnh hơn sức thì lợi hơn.Nên Lan Nhi không đối đầu lại Ái Nha được.Lan Nhi như muốn giơ cao tay lên nắm chặc lấy tóc của Ái Nha.Chợt hai con mắt Lan Nhi sáng rực lơn.Như có vài tia gian tà gì đó thì phải.Cô ta vội vàng bỏ tay xuống,cả người Lan Nhi như muốn ngã xuống đất,cô ta khuỵa gối xuống sàn nhà.Mặt nhăn lại như đang rất đau đớn vậy.
Ái Nha cảm thấy kì lạ,cô nhìn xuống người đang khuỵa gối dưới sàn nhà.Hai con mắt cô đảo đảo nhìn xuống khuôn mặt Lan Nhi.Cô bắt chợt thấy một cảm giác khác lạ.Tự đặc lấy cho bản thân mình câu hỏi::Tại sao cô ta lại có những cử chị kì lạ như thế?cô ta làm sao vậy?.Con mắt như chuẩn bị rơi lệ vậy?.Hai mắt đỏ hoe,thế này là thế nào đây?.Trong đầu Ái Nha đầy nghi vắng về sự việc thay đổi quá đột ngột này.
_Cô tha cho tôi đi.Thật tôi và anh Viễn đâu có quan hệ gì đâu?_Từ từ con mắt cô ta đẫm lệ chảy dài nhạt nhoè ra hai bên má.Gịong nói thì run run như rất sợ.Hai tay Lan Nhi ôm lấy đầu của mình.Ngục cả người xuống đất._Tôi đâu có dành anh Viễn với cô.Tôi đâu có đẹp bằng cô và không tài bằng cô.Làm sao tôi có đủ điều kiện như cô.Vì thế tôi không có tư cách để yêu anh ấy._Cô ta nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt của mình.
Khuôn mặt Ái Nha hiện lên hai chữ không tin.Không tin rằng cô gái khuỵa dưới chân mình có thể thay đổi 180 độ như thế.Lúc nãy còn nghênh nghênh mặt với cô.Bây giờ lại luỵ cô thế àh.Nhưng cô không phải là người rộng lượng.Mà người ta biết sai mà vang xin cô tha thứ thì nhất định cô sẽ đồng ý.Nên Ái Nha chuẩn bị đưa tay lên cao.Ái nha muốn đưa tay lại đỡ lấy Lan Nhi ở dưới đất.Thì có một tiếng nói quen thuộc vang lên.
_Một giọng nói khá là lớn vang lên trong nhà_Cô đang làm gì đó Ái Nha_Trần Viễn lửa giận đùng đùng bước vào nhà.Hai có mắt đỏ lên vì tức giận.Anh nghĩ rằng Ái Nha đang bắt nạt hay có quy hiếp gì Lan Nhi.Từ nãy giờ anh đã nhìn thấy tất cả.Nhìn thấy Lan Nhi khuỵa gối mà vang xin Ái Nha tha thứ cho cô ta.Nhưng ngược lại Ái Nha lại có những hành động quá quách không thể nào bỏ qua được.Trần Viễn vội lên tiếng ngăn cảng những việc làm sai trái của Ái Nha.
_Ái Nha xửng sốt không kiệp phản ứng gì.Tại sao Trần Viễn giờ này lại có mặt ở đây.Không phải anh đang ở công ty hay sao?.Ái Nha không biết phản ứng ra sao.Lời nói của cô không rành mạch tí nà_Em...em.._Ái Nha không nói được nên lời, đôi mắt như run run lên vậy.
_Trần Viễn không thèm nhìn Ái Nha một lấy một lần.Anh vội cúi nửa người xuống,đưa bàn tay mình ra trước mặt Lan Nhi.Có ý bảo cô nắm lấy tay Anh_Hãy tưa tay cho anh.Rồi đứng lên nào em_Anh thấp giọng nói nhẹ nhàng.
_Nhưng mà...nhưng chân em đau lắm_Lan Nhi đưa khuôn mặt đầy lệ nhìn Trần Viễn.Vẻ mặt nhăn lại,giọng nói như không nên lời.Cô ta làm vẻ như cố hết sức lực đứng lên _AAAAAAA_một tiếng hét chói tai từ miệng của Lan Nhi.Cả người Lan Nhi như chuẩn bị tiếp tục ngã xuống sàn nhà.
_Trần Viễn thấy tình hình không tốt.Nên anh vội lại đỡ lấy người Lan Nhi lên.Anh trầm giọng nói_Em có sao không?Có cần anh đưa em đi đến bệnh viện không?_Cả người Lan Nhi dựa vào ngực Trần Viễn.
_Cô ta vội vàng lắc đầu tỏ ý không đồng tình đi bệnh viện_Em không sao.Em không thích mùi bệnh viện.Anh hãy để em ở nhà nghĩ ngơi đi_Laa Nhi lại tiếp tục khóc tiếp.Hai mắt luôn đẫm lệ.Làm người khác phải mìm lòng Trần Viễn cũng không là người ngoại lợi.
_Nhưng cái chân của em như vậy thì sao.._Trần Viễn tỏ ra lo lắng.Nếu không đi bệnh viện lịu cô ấy có xảy ra chuyện gì không?Dù gì cô ấy cũng là khách trong nhà mình.Để xảy ra chuyện như vậy anh thấy ái náy vô cùng.
_Không sao vài hôm nó sẽ hết mà.Em ghét bệnh viện nên không muốn vào đó_Lan Nhi thằm suy nghĩ:có trời mới biết vào bệnh viện có bình an hay không?đau chân giả thành đau thật nữa thì mệt lắm.
_Thế để anh bế em lên._Chưa nói hết câu Trần Viễn đã bế cô ta lên đi về hướng ghế sofa.
Lan Nhi quay lại nhìn khuôn mặt buồn bã của Ái Nha liền cười 1 cái đắc ý.Cô có thể thắng tôi như vậy sao Ái Nha.Cô quá xem thường Lan Nhi này rồi đó.Lan Nhi úp mặt mình vào ngực của Trần Viễn.Hai tay ôm lấy tấm lưng của anh.
Ái Nha bị xem như người vô hình.Cô như một cái tượng gỗ được khắc chế đọc đáo.Đứng ở đó cô ngơ ngác nhìn hay người đó.Mọi chuyện xảy ra bắt ngờ không để cô kiệp thề phản ứng lấy một lần.
_Nhìn thấy Ái Nha cứ đứng đó.mà nhìn như thế,Trần Viễn khó chịu vô cùng_Cô không nhanh đi về.Cô làm Lan Nhi như thế không đủ sao còn đứng đây làm cái gì nữa.Mặt với mũi cô để đâu hảh Ái Nha_Trần Viễn quát lớn lời nói đầy tức giận.
_Nhưng em không...không làm gì cô ấy tại sao anh lại đối xử với em như thế_Khuôn mặt Ái Nha đẫm lệ.Tức không nói được nên lời._Tự cô ấy khuỵa ngối xuống chứ chân cô ấy lúc nãy vẫn bình thường mà.
_Cô mà không làm gì sao?Cô còn nguỵ biện cho bản thân mình sao?Biết sai mà vẫn không nhận lỗi của mình.Cô.Nhanh đi ra chỗ khác cho tôi_Trần Viễn hét lớn vào mặt Ái Nha.Dù anh không muốn đối xử với Ái Nha như vậy.Nhưng sự thật cho anh thấy rằng Ái Nha quá đáng thật.
Ái Nha thống khổ chạy thật nhanh.Cô không thể nào tin rằng vì cô ta mà anh lại đối xử với cô như thế.Cô có làm gì cô ta đâu chứ.Khuôn mặt đẫm lệ Ái Nha leo lên xe và chạy thật nhanh đi.Tâm cô đau đớn vô cùng.Tình cảm bấy lâu nay cô dành cho anh chỉ đổi lại sự lạnh nhạt của anh.Nhưng bây giờ anh lại tàn nhẫn xé nát tim cô ra từng mãnh vụn như vậy sao?Với anh em là người như thế nào?Với anh em là một người thủ đoạn như thế sao?Trong lòng anh có tồn tại hình bóng em không?Hay em làm công cụ làm ấm giường cho anh?hay đúng hơn em chỉ là một tìn nhân như tờ báo đã nói? nước mắt Ái Nha chảy dài trên hay gò má của cô.Đúng cô đã yêu anh quá cuồng suy để bây giờ lại đổi lấy sự tàn nhẫn và sự lạnh nhạt của anh dành cho chính cô.
Sau khi Ái Nha đi.Trần Viễn nhẹ nhàng xoa xoa chân cho Lan Nhi.Anh không thể nào tin được Ái Nha lại có lòng ghen tị quá cáo.Đến mức không kiềm chế được chính mình gây ra tổn hại cho người khác.Con người này quá thủ đoạn anh không thể nào đón được Ái Nha đang suy nghĩ gì mà lại làm ra những chuyện như vậy?.Nhưng sao thấy Lan Nhi xảy ra như vậy anh lại không đành lòng mà quay lại quát vào mặt Ái Nha.Hay anh đã yêu cô rồi?Tự đặc ình câu hỏi và Trần Viễn cũng tìm ta câu trả lời cho chính mình rằngAnh không thể nào yêu Lan Nhi được.Vì An An cần anh và ngược lại anh cũng như vẫyNên anh nhất định sẽ không bao giờ có tình cảm với người phụ nữ nào lúc này.Anh thở đài_heyy_ rồi tay cứ tiếp tục xoa xoa chân cho Lan Nhi.
_Lan Nhi nhẹ nhàng nói_Được rồi Anh.Như vậy tốt rồi._Cô ta thốt ra những lợi vô cùng nghe im tai.Nhưng trong lòng lại thằm nghĩ rằng:Anh chắc cũng đang mất phải bẩy tình của em rồi.
_Kệ để anh xoa cho_Trần viễn tiếp tục làm những hạnh động xoa chân cho cô.Nhưng anh lại đang thả hồn vào những dòng suy nghĩ lúc nãy của mình.