"Cậu có nghĩ đến việc bỏ nó không? "
Bỏ?
Nói tới đây đôi chân tôi khựng lại, cảm giác như mình đang trở về thời ngày xưa, là phạm nhân bị người ta gông cổ kéo đi chuẩn bị nhận án tử hình.
Bỏ?
Không! Không! Không!
Tôi không làm được đâu, tôi không thể làm điều tắc trách như thế được, tôi không thể bỏ nó! Tôi có thể ngu dốt đẩy sự việc tới mức này, nhưng tôi không thể bỏ con tôi được đâu.
Chẳng biết từ khi nào mà bản năng của người làm mẹ trỗi dậy trong tôi một cách mãnh liệt, tôi bỗng đặt tay lên bụng mình xoa.
Ở trong này còn đang tồn tại một hạt mầm bé nhỏ, nó chẳng có tội tình gì, người có tội là tôi. Tôi không có quyền cướp đi sinh mạng của nó. Nó cần được ra đời, cần thấy những thứ tuyệt diệu trong cuộc sống này...
Tôi chẳng có quyền hạn gì mà cướp đi quyền được sống của nó.
Nghĩ tới đây, tôi ứa nước mắt. Vũ ở cạnh vội vàng lau nước mắt cho tôi rồi nói:
"Tôi xin lỗi, tôi là đàn ông không biết cách ăn nói để cậu tổn thương. Tôi đã nói nếu hắn ta nói cậu bỏ thì tôi nuôi nhưng nếu cậu vì đứa bé mà khổ sở đau khổ thì hãy nghĩ tới biện pháp bỏ. Tôi sẽ ở cạnh cậu bất kể cậu quyết định như thế nào. Chỉ cần cậu ổn thôi. "
Tôi ngước mặt lên nhìn Vũ, tôi cảm thấy cuộc đời tôi vốn bất hạnh nhưng lại gặp được người tốt như cậu ấy. Chẳng biết lời cậu ấy nói thật được bao nhiêu phần trăm, nhưng không hiểu sao tôi cảm nhận được sự chân thành của cậu ấy.
Và lại, tôi bây giờ làm gì có giá trị gì mà cậu ấy lợi dụng chứ? Tôi giờ là mẹ đơn thân, chẳng còn trinh trắng, vậy mà cậu ấy vẫn ở bên cạnh tôi.
Trước kia tôi ghét Vũ hận Vũ chửi Vũ chẳng ra cái gì vậy mà giờ đây cậu ấn vẫn luôn ở cạnh tôi.
Tôi lau nước mắt không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.
Chúng tôi ra tới cổng trường. Vũ trở tôi về nhà, chẳng mấy chốc xe Vũ dừng lại ở nhà tôi. Dường như không yên tâm lắm cậu ấy nói:
"Này... nếu có chuyện gì xảy ra, thì nhớ gọi cho tôi nhé. Bình thường tôi sẽ không nghe điện thoại của ai, nhưng nếu là cậu gọi, tôi sẽ luôn nghe 24/24. "
Tôi bị lời nói của Vũ khiến cho cảm động, tôi cười rồi gật đầu với cậu ấy đi vào trong nhà.
Tất cả mọi người đều đông đủ ngồi trên bàn ăn, không khí trong nhà thật nặng nề. Không biết cô Ly đã đi đâu rồi mà ghế của cô ấy trống không.
Vừa thấy tôi, đôi mắt mẹ tôi sáng rực lên nhưng chẳng hiểu sao dạo gần đây tôi luôn có cảm giác đôi mắt bà ấy luôn xen lẫn sự thương cảm.
"Con đi học về rồi à? Vào dùng bữa trưa đi con. "
Thấy ghế cô Ly trống không tôi thầm nghĩ, càng tốt, tôi không muốn gặp lại cô ấy lần nào nữa. Gặp lại, tôi cũng chẳng biết xử xựng với cô ấy ra sao.
Nhìn thấy ba mẹ tôi buồn rầu tôi cũng chẳng muốn ăn, định bụng đi lên gác nhưng lại nhớ ra mình đang mang thai. Nếu không vì tôi thì tôi cũng phải ăn vì con. Nghĩ thế tôi lại lững thững đi ra bàn ăn ngồi.
Chúng tôi dùng bữa trong không khí ảm đạm, mẹ tôi có hỏi tôi vài câu nhưng tôi chỉ đáp cho có lệ. Bà luôn gắp cho tôi những thứ ngon nhất, gắp đến đầy ắp cả bát cơm, nhưng tôi chỉ ăn được một bát rồi xin phép ba mẹ lên nhà.
Cánh cửa phòng vừa đóng lại tôi liền lập tức nằm vật ra giường, nước mắt kìm nén lại ròng ròng hai bên thái dương.
Tôi phải đi tiếp con đường phía trước thế nào đây? Sao mà thấy mù mịt quá, chẳng thấy rõ cung đường phía trước như thế nào rồi...
Nếu anh ở đây, anh nhất định sẽ nắm lấy tay tôi cùng tôi bước ra khỏi điểm tối, dẫn lối tôi trong làn sương mù...
Tôi yêu anh! Yêu rất nhiều... Nhiều tới mức tôi nghĩ rằng nếu tôi mất anh, sau này tôi không thể yêu sâu đậm một người đàn ông nào khác ngoài anh nữa.
Nhưng tôi không thể chen chân vào giữa tình yêu của anh và cô ấy... Cô ấy đã rất mạnh mẽ dành giật sự sống với thần chết và trở về quê nhà để tìm anh.
Người con gái chịu bao nhiêu tổn thương như vậy, tôi lại
độc ác cướp đi tình yêu của cô ấy vậy sao?
Nhưng... Con tôi không có tội, nó ra đời cần có cha. Nghĩ đến cảnh tượng tôi một mình nuôi con, tới khi nó lớn nó hỏi tôi tại sao con lại không có cha như bạn bè mà nước mắt tôi tuôn như thác nước.
Tôi được sinh ra trong một gia đình đầy đủ, sung túc và hạnh phúc. Vì thế nên tôi mới trở thành tiểu công chúa trong lòng ba mẹ, tôi được quyền nũng nịu và đòi hỏi, như thế nào họ cũng chiều tôi.
Nhưng nếu con tôi không có cha, nó sẽ mang nỗi ám ảnh tâm lý tới suốt thời thơ ấu. Nghĩ tới đây thôi mà tôi thấy mình như tội đồ.
Trong tôi có bao nhiêu là day dứt, đau khổ, tất cả những cảm xúc đó giày xéo khiến tôi đau khổ không thể nào thở nổi.
Tôi phải làm sao đây? Ông trời ơi!!!
Tôi ngước mặt lên trần nhà khóc tutu rồi lại tự đấm vào trán mình vài cái.
Người ta nói mỗi khi đau khổ, chúng ta luôn cảm thấy những ký ức trong quá khứ mới có thể đem lại hạnh phúc.
Tôi đau đớn chìm đắm vào nó để nó có thể xoa dịu trái tim vỡ nát lúc này của tôi.
Lại nhớ có lần tôi bị mẹ anh và Kỳ Hân bắt nạt, anh đã dỗ dành tôi thế nào?
/Vợ yêu, anh không muốn em buồn, không muốn em phải suy nghĩ, nói cho anh biết được không? Xin đừng giấu anh.
Để em phải chịu thiệt thòi rồi, anh xin lỗi./
Là anh... luôn lấy lại công bằng cho tôi, luôn dỗ dành tôi. Tại sao giờ đây anh không tới dỗ dành tôi nữa? Tại sao?
Bởi vì cô ấy đã trở về rồi đúng không?
Đau khổ thật đó!
Tôi đưa tay quệt nước mắt, lại nhớ những lời nói quen thuộc kia vẫn còn vang vẳng đâu đây...
/Ừ, you are my heart, em là trái tim của anh. Khi em đeo nó, dù em có đi xa tới đâu, bất cứ nơi nào, em hãy nhớ, em luôn luôn tồn tại ở trong trái tim anh. Cũng như là, anh luôn ở bên em. Mãi mãi, không bao giờ tách rời.
Tặng em quà sinh nhật sớm, anh muốn để tới sinh nhật em cho bất ngờ. Nhưng ngày mai em phải xuất hiện trước rất nhiều người, anh muốn tặng em vào lúc này để khẳng định rằng, em chỉ có thể thuộc về một mình anh. Dù ngày mai em đẹp và lộng lẫy tới mức nào, em cũng chỉ thuộc về anh. Sợi dây chuyền này là minh chứng cho điều đó. /
Anh nói anh yêu tôi nhất, anh nói anh muốn cưới tôi, anh nói chúng tôi không bao giờ tách rời...
/Trên thế giới này anh chỉ yêu một mình em. Anh sẽ không bao giờ chấp nhận một người con gái khác. Đừng rời xa anh... Xin em đấy... /
/Trong đời này, anh sẽ chỉ lấy duy nhất một mình em, cô dâu của anh. /
Tất cả là giả dối sao?
Gương mặt ấy biểu cảm ấy giọng nói ấy... Có thực sự là giả dối không?
Bỗng dưng trong đầu tôi lóe lên một tia sáng.
Tôi tin anh được bao nhiêu?
Tôi bật dậy, nhớ lại từng cử chỉ và nét mặt khi chúng tôi gần gũi nhau...
Anh có thực sự yêu tôi không?
Tôi lại tiếp tục mò trong túi xách của mình tìm kiếm sợi dây chuyền mà anh tặng rồi đưa lên trước mặt tôi...
Anh có yêu tôi không?
Những ký ức hạnh phúc lại một lần nữa hiện về trong đầu tôi, lần chúng tôi đi Đà Nẵng, những lần trao nhau những cái ôm hồn nồng thắm, từng cử chỉ tình tứ anh trao cho tôi..
Anh yêu vợ...
Anh yêu em..