Lời nói của Bảo bối khiến tôi sực tỉnh, nhìn lên đồng hồ treo tường đã tám rưỡi tối đến nơi rồi mà tôi còn chưa cho con ăn.
Tôi cắn môi, cảm thấy chua xót làm sao, tôi vỗ vỗ lưng con mà khóe mắt ẩm ướt.
"Mẹ xin lỗi, mẹ đưa bảo bối xuống ăn bây giờ đây. "
Nghĩ lại tôi mới nhớ, căn nhà này đâu chào đón tôi? Ba mẹ anh nhất định sẽ ghét tôi ra mặt, vậy mà tôi còn vô duyên vô cơ xuống dùng cơm gia đình nhà người ta...
Nhưng bảo bối đói rồi...
Tôi nhìn đôi mắt ngây thơ của con mà cảm thấy tủi thân làm sao cho cái số phận của tôi, ở đây ngoài Vũ ra tôi chẳng quen ai, trong túi quần không có lấy một đồng thì biết cho con ăn làm sao đây?
Ở bên kia tôi giống con chim bị nhốt trong lồng, về đây cũng bí bức chẳng kém, tóm lại không tiền không chốn dung thân, tôi dù đi đâu cũng sẽ bị giam hãm vùng vẫy.
Nước mắt tôi rơi xuống, tôi đã dặn lòng mình dù có thế nào cũng không bao giờ khóc hay buồn trước mặt con vậy mà bây giờ tôi lại chẳng làm được.
Bảo bối lặng nhìn tôi, thằng bé rất thông minh, nó thấy tôi buồn thì bập bẹ nói.
"Mama, sao lại khóc? "
Nghĩ lại tôi mới thấy bảo bối rất ngoan, nếu như những đứa trẻ khác nó đã khóc lu loa lên vì lạ người lạ nhà, vậy mà từ đầu tới cuối bé chỉ ngoan ngoãn im lặng, không làm phiền ai cả.
Tôi vội vàng quệt qua nước mắt rồi nói với con.
"Mama bị bụi bay vào mắt đó con, ngoan nhé, mama cho con đi ăn. "
Thấy tôi nói xong thằng bé liền cười toe cười toét rồi ôm cổ tôi để tôi đưa xuống nhà.
Tôi xuống phòng khách đã không thấy bố mẹ Vũ đâu, chỉ thấy đám người hầu đang chạy qua chạy lại, vừa thấy tôi một người hầu tiến đến mở lời:
"Chào chị, chị đưa bé xuống ăn phải không ạ? Chị đi theo em, em chỉ cho chị phòng bếp. "
Tôi thấy cô hầu gái này có gương mặt hiền từ, tuổi chạc tuổi tuôi, có lẽ có thể tin tưởng được. Tôi liền đi theo sau cô ấy, chẳng mấy chốc chúng tôi đi tới phòng bếp, một chiếc bàn dài với đầy ắp cao lương mỹ vị hiện ra trước mắt tôi. Vậy mà cái bàn trống không, chẳng có lấy một người, không gian này thật cô quạnh làm sao...
"Em là Hiền, giúp việc của nhà ông chủ Long, chị cần gì thì cứ gọi em. "
Hóa ra bố Vũ tên là Long, tôi thấy bàn ăn không có người bèn hỏi:
"Vậy, ông bà chủ nhà đi đâu rồi? "
"Dạ ông bà cũng không thường xuyên về nhà mà đi công việc suốt ạ, chỉ có việc mới về thôi, cả cậu chủ cũng thế. "
Không hiểu sao nghe vậy lòng tôi nhẹ nhõm biết bao, không phải giáp mặt bố mẹ anh mỗi ngày khiến tôi như giảm bớt áp lực, dẫu gì ba mẹ anh cũng không thích tôi.
Thấy Hiền chuẩn bị rời đi, tôi thuận miệng mời.
"Cô ngồi xuống đây ăn luôn với chúng tôi. "
"Dạ nhà có quy tắc người hầu không được ăn với chủ ạ. Em xin phép. "
Tôi chưa kịp nói gì thì Hiền đã tất bật chạy đi.
Tôi thở dài bế bảo bối xuống ngồi vào bàn ăn, tôi bón cho con ăn xong rồi thì cũng là lúc Vũ
về. Anh vẫn mặc bộ vest ban sáng, có điều mái tóc của anh hơi lộn xộn, quần áo hơi xộc xệch, gương mặt tiều tụy.
Anh chẳng nói với tôi một lời nào, nhìn mặt anh tôi thấy thương nên chủ động mở lời trước.
"Anh về rồi, ngồi xuống ăn cơm với em, công việc ở đây bận lắm hả anh? "
Thấy tôi chủ động quan tâm, đôi mắt anh có chút xao động, khuôn mặt cũng không còn rầu rĩ nữa mà ngồi xuống ghế đối diện tôi.
"Không sao, mới về nước nên công việc có chút trục trặc, vài ngày tới đây anh sẽ bận, không thường xuyên về nhà được. Em với bảo bối ở nhà, nếu không có anh thì đừng tự tiện ra ngoài. "
Trước khi về nước, tôi còn tưởng tượng rằng mình sẽ được đi ngắm phố xá, đưa bảo bối đi mọi khu vui chơi, thế mà một lời này của Vũ như dập tắt hy vọng trong tôi.
Tôi thở dài rồi cúi mặt xuống không dám nói gì. Rời cái lồng này thì lại sa vào cái lồng khác...
Vũ không để ý tôi nữa mà lặng lẽ gắp thức ăn bỏ vào bát, chúng tôi cứ thế im lặng ăn cơm trong không khí nặng nề.
Tôi ăn cơm xong cũng bế con lên nhà. Vì hôm nay đã bay cả nửa ngày nên tôi và con đều mệt nên đi vào phòng ngủ luôn. Vũ thì nằm ở ghế sofa, bảo bối vừa đặt lưng xuống giường đã nhắm nghiền mắt ngủ. Nhìn con mà tôi thấy lòng mình chua xót làm sao, tôi chẳng đủ khả năng chăm con mà cứ phải nương tựa Vũ, trong căn nhà này tôi cũng chẳng có bất kỳ tiếng nói nào. Ôi cái phận tôi sao mà khổ tới thế?
Tôi ôm bảo bối ngủ mà trong tim le lói một hy vọng...
Tôi hy vọng rằng tôi sẽ gặp người đàn ông đó một lần nữa... Nhưng tại sao tôi lại hy vọng điều nay chứ?
Tôi nhớ người đó tới thế sao? Một người không hề tồn tại...
Khóe mắt tôi rơi xuống một giọt nước mắt, từ từ... tôi chìm vào giấc ngủ...
_____________
Sáng hôm sau thức dậy, tôi cảm thấy trống vắng và thiếu đi một thứ gì đó, tại sao tôi lại không gặp người đàn ông trong mơ đó nữa?
Kể từ sau câu nói "Chúng ta sẽ gặp lại nhau. " tôi chẳng thể gặp người đó nữa...
Tôi thở dài, trong lòng dâng trào một nỗi nhớ nhung, kỳ lạ, tại sao tôi lại tương tư một người tôi chưa từng gặp?
Tôi vội gạt đi suy nghĩ trong đầu, dậy đánh răng rửa mặt rồi bế con xuống nhà ăn sáng. Tôi nghe cái Hiền nói ba mẹ Vũ đã đi công tác bên Hongkong bốn ngày. Nghe xong tôi không vui cũng chẳng buồn, chỉ biết bón thức ăn cho bảo bối rồi dùng bữa sáng luôn.