Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi

Chương 38



Chương 38
Edit fb Độc tem
P. S UP trước mai chỉnh sửa sau.


Thứ bảy, Trình Việt Lâm và Nguyễn Chỉ Âm đi chụp ảnh cưới ở studio.
Thợ chụp hình mà Cố Lâm Lang giới thiệu tên là Vưu Hân, là nhiếp ảnh gia chuyên dụng của mấy tờ tạp chí thời trang.
Kỹ thuật của Vưu Hân rất cao, nhân duyên trong giới giải trí cũng rộng, bình thường không tùy tiện nhận chụp bên ngoài, lần này vẫn là nể mặt Cố Lâm Lang mới nhận chụp cho Nguyễn Chỉ Âm và Trình Việt Lâm.
Áo cưới và lễ phục đều do Trình Việt Lâm chuẩn bị trước.
Kiểu dáng rất vựa vặn, làm cho Nguyễn Chỉ Âm hơi bất ngờ.
" Sao anh biết kích thước của tôi?''
Trong lúc đợi điều chỉnh ống kính Nguyễn Chỉ Âm thấp giọng hỏi người đàn ông bên cạnh.
Trình Việt Lâm nghe vậy, đôi mắt quét một lượt từ đầu đến chân cô, khẽ cười nói: "Cũng ôm được mấy lần rồi, khó biết lắm à?''
Nguyễn Chỉ Âm cứng đờ, khuôn mặt nhất thời nóng lên.
Thật ra mấy lần Trình Việt Lâm nói cũng không gọi là ôm, vài lần xuất hiện  trước mặt người ngoài, anh sẽ vờ như đang ôm vai cô, tư thế cũng không cũng không khiến cô cảm thấy nặng nề.
Chỉ là trong những lúc đó, anh lại có thể âm thầm để ý những chuyện nhỏ nhặt này.
Trong lúc ngây người, nhiếp ảnh Vưu Hân điều chỉnh xong máy ảnh lần nữa, đột nhiên nhìn về phía bọn họ cười nói: " Bức tiếp theo chú rể với cô dâu đứng gần lại nhé, chú rể nâng cằm cô dâu lên, trán sát lại, tự nhiên chút nhé.''
Nguyễn Chỉ Âm theo bản năng nhìn sang Trình Việt Lâm,  anh vẫn bình tĩnh vô tư đứng đó không lên tiếng.
Nhưng giây tiếp theo, đối phương đã theo chỉ đạo của thợ chụp hình, từ từ cúi người xuống nhẹ nhàng nâng cằm cô lên.
Trong phòng đầy khí lạnh, chóp mũi thanh tú và vầng trán bằng phẳng của người đàn ông kề sát trán cô, mang theo luồng khí lạnh buốt tê dại trong phút chốc lan ra khắp cơ thể.
Hai người nhìn nhau, đôi mắt đen sâu thẳm như đẫm mực, nhìn chằm chằm không thấy đáy.
Ngón cái dán trên má, cô cảm thấy có chút ngứa ngáy tuyến đến từ vết chai mỏng trên đầu ngón tay của anh, khiến cả người khẽ run lên.
Nhiếp ảnh gia lên tiếng nhắc nhở,  cô mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Vài tia chớp từ ống kính vụt sáng lên.
Chụp ảnh xong, Trình Việt Lâm thoáng ngẩng đầu, nhưng lại không buông tay. Nguyễn Chỉ Âm sau khi chậm chạp vượt qua nỗi xấu hổ ban đầu, cũng không nhúc nhích mà tiếp tục ngắm nhìn đường nét tuấn tú trên khuôn mặt của anh.
" Sao nào, tôi đẹp lắm hả?'' Người đàn ông cong môi, đôi mắt hoa đào lan tỏa ý cười đầy mê hoặc, nâng tay lên véo hai má cô.
Nguyễn Chỉ Âm gật đầu: " Ừm, đẹp lắm.''
Vẻ mặt lại còn rất nghiêm túc.
Thái độ của cô lại làm cho Trình Việt Lâm hơi cảm thấy mất tự nhiên, người đàn ông buông cô ra, ho nhẹ rồi nói:'' Nguyễn Anh Anh, lúc này không phải em nên e thẹn chút à?''
"Nhưng .... đẹp mà.''
Giọng điệu như đang bàn chuyện quan trọng.
Trình Việt Lâm nhẹ nhướng mày, dời tầm mắt, thờ ơ nói :'' Ồ, vậy coi như em tinh mắt''
Nhìn thấy hai tai anh hơi đỏ lên, Nguyễn Chỉ Âm nhíu mày, thầm nghĩ không lẽ anh đây là..... đang ngượng à?
Suy nghĩ còn chưa được phân tích sâu, giọng nói của Vưu Hân lại vang lên ——
"Tiếp theo, cô dâu ngồi lên sô pha, nhìn vào ánh đèn bàn kia, chú rể ôm eo cô dâu hôn môi.''
Nguyễn Chỉ Âm nhìn theo hướng ngón tay đối phương đang chỉ, chỗ đèn trần sáng choang, bên cạnh là chiếc ghế sô pha đơn chân thấp.
Nghĩ đến yêu cầu của nhiếp ảnh, cô hơi chột dạ không dám nhìn người đàn ông bên cạnh.
Dù có nghĩ thế nào, cũng cảm thấy giống như cô lại sắp chiếm tiện nghi của anh.
Ngồi trên sô pha, trợ lý chụp ảnh tới sửa sang lại váy cưới giúp Nguyễn Chỉ Âm, sau đó hướng dẫn vài điểm quan trọng của tư thế này cho Trình Việt Lâm.
Anh ừ nhẹ một tiếng, không biểu lộ cảm xúc.
Thân hình cao lớn của người đàn ông che khuất hơn phân nửa tầm nhìn, khuôn mặt dần sát lại, Nguyễn Chỉ Âm nhẹ nhàng nhắm mắt, bàn tay đang đặt trên lưng anh không khỏi siết chặt.
Trong bóng tối, một hơi thở thơm mát phả vào môi.
Trên chóp mũi là hơi thở mát lạnh dễ chịu tỏa ra từ trên người đàn ông, hai môi chạm nhau, hơi thở của cả hai dường như hòa vào nhau. 
Cùng với hơi thở ấm nóng, những giác quan cũng được phóng đại lên rất nhiều, lòng bàn tay bên hông càng lúc càng nóng.
Không biết qua bao lâu, Nguyễn Chỉ Âm cuối cùng cũng nghe được tiếng động từ thợ chụp ảnh, sau khi ổn định tinh thần mới dám mở mắt.
Chào đón đôi mắt cô là ánh mắt sâu như hồ nước của người đàn ông. Trong phút chốc phải đối mặt nhau, dường như anh cũng hơi xấu hổ nên nhanh chóng đứng dậy.
"Trình Việt Lâm''
''Hả''
"Chụp xong rồi.''
Ánh mắt anh nhìn lại lần nữa, Nguyễn Chỉ Âm cong môi cười, chỉ chỉ cánh tay đang nắm chặt lấy cô, giọng nói khe khẽ:'' Anh .....buông tay trước đi, em muốn tới chào hỏi thợ chụp, rồi thay quần áo.''
Người đàn ông rũ mắt, tiếp đó lập tức buông lỏng tay ra, bàn tay với những khớp xương thon dài, nhẫn cưới trên ngón áp út lóe ánh bạc.
Nguyễn Chỉ Âm bất giác cười cười.
Xem ra, trong lòng anh cũng không được bình tĩnh như bề ngoài.
Cô đứng dậy, đi đến chỗ Vưu Hân vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào máy tính xem ảnh:'' Chị Vưu,vất vả rồi.''
Vưu Hân ngẩng đầu, cười nói:''Cô Nguyễn khách sáo rồi, sau này nếu muốn chụp ảnh ngoại cảnh nữa có thể liên hệ tôi nhé.''
Nghe Vưu Hân nói vậy, Nguyễn Chỉ Âm gật đầu đáp :'' Được, liên hệ sau nha.''
Lúc này Vưu Hân nói tiếp:'' Bộ ảnh này cùng với ba bức đóng khung sẽ xong sau tầm một tuần nữa. Tôi nhờ trợ lý gửi cho cô?''
Nguyễn Chỉ Âm nghĩ nghĩ, cười đáp:''Nếu không bận gì thì tôi sẽ tự đến lấy.''
Vưu hân gật đầu: " Vậy cũng được.''
——
Ảnh cưới đã chụp, lại cùng nhau đeo nhẫn cưới một cách ăn ý.
Bất tri bất giác, hai người dường như lại càng giống vợ chồng hơn.
Chỉ là không khí trong biệt thự do trước đó đã quen sống tự nhiên nay lại trở nên vi diệu hơn.
Cũng may, còn có công việc xoa dịu sự ngượng ngùng của cả hai.
Vài ngày sau, Nguyễn Chỉ Âm vẫn còn đang chạy ngược chạy xui giữa công ty và công trường Bắc thành.
Thứ năm, Nguyễn Chỉ Âm theo thường lệ đi bắc thành xem tiến độ thi công với Khang Vũ. Đi xong một vòng, Khang Vũ còn phải ở lại hiện trường để trao đổi chi tiết với Thừa Kiến Thương, Nguyễn Chỉ Âm cũng có hẹn với Qúy Dịch Quân nên rời đi trước.


Nguyễn Chỉ Âm ngồi xe Thừa Kiến Thương về lại công ty, cô đứng trước thang máy, nhìn vào con số đang hiển thị trên cửa thang máy.
Bất thình lình cửa thang máy mở ra, bên trong giữa đám người lại xuất hiện bóng dáng Tần Quyết đã lâu không thấy.
Lâm Thành tuy đang bị giam giữ, nhưng bởi vì hợp đồng đã ký, dự án hợp tác y tế trước đây cũng chưa kết thúc. Chỉ là các bước sau này là do Qúy Dịch Quân trao đổi với Tần Quyết. Còn Nguyễn Chỉ Âm thì lo liệu dự án Bắc thành, không ở công ty nhiều nên cũng không đụng mặt Tần Quyết.
"Chỉ Âm."
Nhìn thấy bóng hình nhỏ nhắn xinh đẹp đột nhiên xuất hiện trước cửa thang máy, đôi mắt của Tần Quyết rực sáng, lập tức tiến lên.
Trang phục đi làm của Nguyễn Chỉ Âm luôn thoải mái năng động, hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc sáng màu, quần ống rộng giản dị và gọn gàng, luôn chỉnh chu và thanh lịch.
Là dáng vẻ trước kia hắn quen thuộc nhất.
Trong khoảng thời gian này, Tần Quyết  thường xuyên mượn chuyện hợp tác để đến Nguyễn thị, nhưng lại chỉ gặp được Qúy Dịch Quân. Thậm chí hắn còn bắt đầu nhớ nhung đoạn thời gian ở nước ngoài kia, mỗi ngày đi làm đều có thể nhìn thấy cô.
Trong thang máy không chỉ có mỗi Tần Quyết, mà còn đám người Du Hồng của Tần thị. Thân phận của Tần Quyết là đối tác của Nguyễn thị, vì thế Nguyễn Chỉ Âm gật đầu qua loa, không nói gì.
Tần Quyết thấy thế, dùng giọng nói nhỏ nhẹ đủ cho hai người nghe nói:''Anh muốn nói chuyện với em, nhưng có một số việc, chắc hẳn em cũng không muốn nói ở công  ty.''
Nguyễn Chỉ Âm nhíu mày, ngừng lại vài giây, đáp lời:'' Dưới lầu có quán cà phê, anh xuống đợi tôi chút.''
Sau khi Lâm Tinh Phỉ bán cổ phần, cô quả thật vẫn còn một sô chuyện cần giải quyết với Tần Quyết, chỉ là mấy nay không có thời gian.
Tần Quyết nghe vậy, cười cười như trút được gánh nặng, sau đó nhẹ nhàng gật đầu rồi rời đi với đám người Tần thị.
Một mình Nguyễn Chỉ Âm trở lại văn phòng, lấy một tệp hồ sơ đã chuẩn bị đã lâu trong ngăn kéo, suy nghĩ một lát, sau đó mới xuống quán cà phê dưới lầu.
Tần Quyết ngồi ở bàn sát cửa sổ, Nguyễn Chỉ Âm chầm chậm ngồi xuống đối diện hắn, không nhiều lời, lập tức mang tệp hồ sơ kia trực tiếp đưa cho hắn.
"Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần công ty?''
Tần Quyết nhăn mặt, ngước mặt nhìn cô.
Nguyễn Chỉ Âm gật đầu không chút thay đổi sắc mặt:''Tôi biết cổ phần trong tay Lâm Thành là anh buộc ông ta nhả ra.''
Cô cho Lâm Tinh Phỉ một khoản tiền, thu mua lại toàn bộ cổ phần của đối phương, cũng là tránh sau này Lâm Tinh Phỉ lợi dụng số cổ phần này mà gây ra chuyện bất lợi cho công ty.
Nhưng lí do để Lâm Tinh Phỉ bằng lòng bán cổ phần lại là vì có Tần Quyết trợ giúp.
Cổ phần của T&D là mối liên hệ cuối cùng của cô và Tần Quyết, tuy Nguyễn Chỉ Âm đưa ra giá hơi thấp, nhưng so với số tiền cô bỏ ra đầu tư năm đó thì cũng coi như  được lời to rồi.
Mặc kệ Tần Quyết giúp cô là xuất phát từ mục đích gì, cô làm thế này coi như cũng đã trả hết toàn bộ ân tình của hắn, đồng thời đứt khoát cắt đứt quan hệ cuối cùng của hai người.
Mong đợi ban đầu vỡ tan,Tần Quyết siết chặt quai hàm, đẩy hợp đồng sang cho cô: "Đây là đều em xứng đáng được hưởng."
Thái độ lạnh nhạt của Nguyễn Chỉ Âm, làm cho hắn cảm thấy chỉ có hắn là còn nhung nhớ những tháng ngày kề vai chiến đấu với cô trước kia.
Nguyễn Chỉ Âm thản nhiên ngước mặt, giọng nói đều đều lạnh lẽo :''Nếu anh không cần, hẳn là có không ít người muốn tiếp nhận nó.''
Ngụ ý là, nếu anh thật sự không nhận thì cô sẽ đem số cổ phần này bán cho người khác.
Tần Quyết nhìn chằm chằm khuôn mặt cứng rắn của cô, sau khi trầm mặc, yếu hầu hắn khẽ nhúc nhích, thở dài: " Được, nếu như vậy có thể giúp em thoải mái hơn, thì anh nhận.''
Nguyễn Chỉ Âm gật đầu, lập tức đứng lên.
Tần Quyết thấy thế, lập tức lên tiếng:''Em phải đi ngay hả?''
Thấy cô ngoái đầu nhìn lại, hắn siết chặt nắm đấm, bất đắc dĩ lên tiếng trong chua xót:'' Chỉ Âm, em đã đồng ý sẽ cho anh cơ hội cố gắng cứu vãn mà.''
Cơ hội cố gắng cứu vãn??
Hai mắt Nguyễn Chỉ Âm lộ ra vẻ nghi hoặc, trầm ngâm vài giây, mới nhớ ra lần ở lễ tang của ông nội, Tần Quyết có nói với cô vài câu gì đó.
Chỉ là lúc đó vì ánh mắt với hàm ý cảnh cáo của Trình Việt Lâm chiếu sang mà cô không để ý đối phương nói gì.
" Xin lỗi,tôi nghĩ chắc là anh đã hiểu lầm.'' Nguyễn Chỉ Âm nói giọng bình thản:'' Trước kia anh giúp tôi, tôi cũng đã trả lại hết rồi, vì vậy bây giờ giữa chúng ta coi như huề nhau.''
''Huề nhau??'' Tần Quyết cắn chặt răng, ánh mắt nhìn thẳng về phía cô:''Chỉ Âm, tội của anh không thể tha thứ đến vậy sao? Đến mức em phải cân đo đong đếm mọi thứ trong quá khứ?''
Nguyễn Chỉ Âm thở dài, cô vẫn muốn nói rõ ràng mọi chuyện với Tần Quyết.
"Tần Quyết, tôi nghĩ tôi không có chỗ nào có lỗi với anh, Không phải anh xin lỗi, anh níu kéo thì tôi phải bắt đầu lại với anh, hiện tại tôi đã có cuộc sống riêng của mình.''
Mà hắn,  không có quyền can thiệp đến cuộc sống của cô.
Thấy cô lại tạo dựng vách ngăn cho mình, Tần Quyết không khỏi hối hận vì lời nói của mình vừa nãy, hắn đứng dậy đến trước mặt cô.
" Anh sẽ không ngăn cản em bắt đầu cuộc sống sống, nhưng cho dù chỉ là trên phương diện công việc, em cũng không cần cố ý tránh anh, đúng không?''
Nguyễn Chỉ Âm nhăn mặt, nhìn lại hắn.
——


Tòa nhà Lâm Hằng, văn phòng tổng tài.
Tiền Phạn nghỉ được mười ngày phép, lại luyến tiếc những ngày nghỉ cuối cùng, nên trả phép trước quay về công ty.
Để bày tỏ lòng quan tâm anh em của mình, sau khi xử lí xong công việc trong tay, cậu lập tức vào thang máy lên tầng cao nhất, tặng quà đi du lịch cho Trình Việt Lâm.
Nhưng khiến cậu không thể chấp nhận được đó là trong khi cậu có lòng tốt mang quà lên tặng anh, nhưng anh thì chẳng hề bố thí cho cậu một cái liếc mắt nào.
Thay vào đó, anh lấy một miếng vải mềm hình vuông, cẩn thận lau chiếc nhẫn cưới chói lóa trên ngón áp út của mình.
" Được rồi đừng lau nữa, nước đánh bóng trên chiếc nhẫn sắp bị anh lau sạch rồi.'' Tiền Phạn cuối cùng vẫn không nhìn nổi phẩm chất này của Trình Việt Lâm, châm chọc nói.
'' Cậu thấy nhẫn cưới của ai còn cần phát sáng chưa?''
Trình Việt Lâm liếc cậu, giọng điệu ngân nga :''  càng lâu dài càng mới mẻ, hiểu không?''
Tiền Phạn bĩu môi: "Nếu như quý giá như thế, sao trước kia không đeo.''
Dù sao với tính tình của Trình Việt Lâm,  nếu có nhẫn cưới chắc chắn đã khoe từ đời nào.
Động tác của Trình Việt Lâm hơi chậm lại, không buồn trả lời, mà với tay nhấn số điện thoại nội bộ.
Hai phút sau, Bạch Bác đẩy cửa bước vào.
"Sếp, anh gọi tôi?''
"Ừ, gỡ bức tranh kia xuống đi, đợi lần sau có bữa tiệc từ thiện gì đó thì bán đi.''
Trình Việt Lâm chỉ vào bức tranh đằng sau mình.
Đây là bức tranh anh mua từ một buổi đấu giá, vẫn luôn được treo ở vị trí bắt mắt nhất trong văn phòng.
Tiền Phạn biết bức họa này có giá trị xa xỉ, không khỏi khó hiểu hỏi:'' Đang yên lành anh lấy tranh làm gì?''
Bạch Bác nghe vậy, lúc nhận lấy bức tranh bèn cười cười thay sếp giải thích :'' Tiền tổng, sếp với phu nhân vừa chụp ảnh cưới rồi.''
Thân là trợ lí đặc biệt, Bạch Bác cũng được coi là có nửa chiếc guốc trong bụng sếp, đương nhiên hiểu được ý của sếp.
—Có ảnh cưới rồi, bức tranh này còn dùng làm gì nữa?
" Chẳng lẽ anh muốn treo ảnh cưới trong phòng làm việc?''
Tiền Phạn quét ánh mắt cực kì ghét bỏ sang người đàn ông đối diện.
Trình Việt Lâm mở hồ sơ của Bạch Bác mang vào, lật xem rồi kí tên, thản nhiên nói: "Không được?''
Tiền Phạn ". . . . . ."
Được, Đương nhiên được! Ai trâu bằng anh!
Vì có cuộc họp đều ở tầng dưới nên ngoại trừ anh và Bạch Bác hầu như  không có ai lên trên này, nếu không mọi người chắc sẽ bị ảnh cưới của anh chiếu mù cả mắt.
Cũng có thể đã quá quen với phẩm hạnh của người đàn ông, nên Tiền Phạn cũng chẳng ngạc nhiên mấy, bèn đổi đề tài :'' Đúng rồi, cuối tuần mọi người nói phải liên hoan, em nghĩ hay là tới nhà anh nhé?''
" Không thích hợp. "
" Chuyện này có gì không thích hợp? Anh không mang chị dâu tới, cũng không cho bọn em qua đó? Biệt thự kia của anh ghẻ lạnh hơn năm trời không ai ở, đúng lúc để tụi em qua giúp anh làm ấm nhà. Yên tâm, có chuẩn bị quà sẵn rồi.''


"Đó là vấn đề gì?''
" Cậu quản lý mà, cần nói cho cậu biết?''


Sau khi ký xong hồ sơ cuối cùng, người đàn ông bỏ hồ sơ vào trong tệp chậm rãi đứng dậy, từ từ cầm lấy điện thoại ở bên cạnh, điệu bộ muốn đi.
" Sao anh lại đi?''
Người đàn ông nhếch môi, cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, nhàn nhã nhướng mày: ''Đến giờ rồi, đi đón vợ tan ca.''
Nói xong, đi ra phía cửa.
Nhưng chưa đi được vài bước, lại xoay người lại.
Tiền Phạn nghĩ anh chắc là lương tâm trỗi dậy, cười hỏi: " Sao, đồng ý cho đến nhà anh hả?''
Trình Việt Lâm nhẹ nhàng liếc cậu, tiếp đó vỗ vỗ bả vai của Tiền Phạn:''Trong thời gian này, Trọng Nghi còn đang gánh không ít công việc của cậu đó.''
Tiền Phạn '' thì sao?''
Người đàn ông chớp mắt:'' Nếu không nghỉ phép nữa thì sợ là cậu phải tăng ca trả nợ thôi.''
Tiền Phạn : ". . . . . ."


Tới giờ tan tầm, Nguyễn Chỉ Âm không nhận được tin nhắn của Trình Việt Lâm đúng giờ gửi tới như thường ngày.
Cô thấy hơi lạ, nhưng ước chừng anh hẳn cũng tới rồi, nên vẫn đúng giờ kết thúc công việc đóng máy tính, sắp xếp lại hồ sơ, ra thang máy xuống bãi đỗ xe ở tầng hầm.
Quả nhiên, chiếc Bentley đã đậu ở vị trí quen thuộc.
Mở cửa lên xe, sau khi thả túi xách xuống, Nguyễn Chỉ Âm theo thói quen nhìn sang người đàn ông bên cạnh : "trong tủ lạnh còn ít thịt bò, buổi tối ăn thịt bò hầm cà chua nhé?''
"Ừ.'' người đàn ông không mặn không nhạt lên tiếng trả lời.
Nguyễn Chỉ Âm nghiêng đầu nhìn anh, cô nhạy cảm phát hiện hôm nay thái độ của Trình Việt Lâm có chút kỳ quái.
Hết giờ làm không gửi tin nhắn cho cô không nói, vẻ mặt bây giờ..... cũng hơi lạnh nhạt là lạ.
Trong lòng có nghi ngờ, cô hỏi :'' Anh không thích ăn thịt bò hầm cà chua?''
Mặc dù anh chuộng thực vật hơn, nhưng cũng chưa bao giờ bắt bẻ mùi vị, giống như là không hề kén ăn.
Người đàn ông thản nhiên nhìn lại: "Không có. ''
Sau đó lập tức che đậy ánh mắt có chút phức tạp, điều chỉnh chỗ ngồi, không nhiều lời nữa.
Tài xế còn ngồi ở phía trước, Nguyễn Chỉ Âm suy nghĩ một hồi, quyết định chờ về nhà hỏi lại.
Không khí im lặng duy trì hết một đường về nhà
Về tới biệt thự, Trình Việt Lâm vẫn không lên tiếng, mở cửa đổi giày.
Nguyễn Chỉ Âm đi theo sau anh vào phòng khách, quan sác đối phương một hồi, rốt cục cũng phải mở miệng :'' Rốt cuộc anh làm sao vậy?''
"Em nói xem?'' Trình Việt Lâm kéo cà- vạt xuống một nửa, áo sơmi hơi lệch, chớp mắt nhìn cô.
Nguyễn Chỉ Âm thử nói:'' Là hôm nay gặp phải chuyện gì không vui à?'
Trình Việt Lâm nhớ lại khung cảnh anh thấy lúc đi ngang qua quán cà phê, tay nắm thành đấm, mặt vẫn nghiêm nghị.
Sau đó, anh đến ngồi xuống sô pha, lên tiếng :'' Nhà bên cạnh có nuôi hai con mèo em biết chứ?''
Trình Việt Lâm nói là hai con mèo  thú cưng cửa nhà hàng xóm, Bởi vì ban công ngoài trời trên phòng gym lầu 2 sát bên ban công nhà hàng xóm nên hai con mèo thường sẽ qua bên này phơi nắng.
Nguyễn Chỉ Âm gật đầu: ''Biết''
"Gần đây con đen không thèm quan tâm con trắng nữa rồi.''
Giong nói của người đàn ông bình thản thuật lại.
Nguyễn Chỉ Âm kéo nhẹ khóe miệng : " Trình Việt Lâm người ta không gọi là mèo đen mèo trắng mà Nói xong, là cà phê và sữa bò.''
Nói xong,cô lập tức tiếp thu ánh mắt thờ ơ của người đàn ông, cô thở dài hỏi: " Anh muốn nói cái gì?''
" Chủ nhân của nó bảo là mỗi lần cho ăn, con trắng sẽ ăn thức ăn trong bát, còn nhìn sang bát của con đen.''
Người đàn ông khẽ cười thành tiếng, giọng điệu hời trầm xuống, ẩn ý nói:'' Cái này gọi là....... đứng núi này trông núi nọ.''
Nguyễn Chỉ Âm khó hiểu nhíu mày, gật đầu nói:'' con sữa bò này quả thật có tính xấu, không ngờ con cà phê lại thảm đến vậy.''
"Nhưng mà, sao anh lại đột nhiên quan tâm đến mèo nhà hàng xóm?''
" Nguyễn Anh Anh, em nói con mèo trắng nếu muốn làm hòa với con đen, thì có phải nên.......''
Người đàn ông ngâm nga giọng điệu, muốn nói lại thôi.
Lại nhìn sang cô, nhướng mày nói, " Dỗ dành nó?''


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.