Mấy con thỏ nhỏ mềm mềm lông xám vừa nhảy nhót trên thân Herbert - hiện tại đang hóa thành Hắc Long khổng lồ, vừa chọc chọc đám vảy rồng của y, có con còn lấy đuôi y làm cầu trượt, chơi đến là vui vẻ.
Bỗng dưng có một con hắt hơi, không cẩn thận lăn từ người Herbert xuống.
Herbert vươn vuốt tóm được, dịu dàng hôn trán nó một cái, sau đó thả nó lại trên lưng, "Đếm lại đi! Nhóc nào có thể đếm hết số vảy trên người ba ba đầu tiên, nhóc đó buổi tối sẽ có thịt nướng ăn."
"Dạ!"
Đám thỏ con lại ganh nhau nhảy tới nhảy lui, nãi thanh nãi khí đếm một, hai ba, bốn.
Đúng như sự trông đợi của Herbert, lứa này đa số ấp ra toàn là thỏ. Tuy là thú ăn cỏ, nhưng đám này đến thịt cũng có thể xơi, còn biết phun lửa nữa. Nhìn chúng mềm mềm đáng yêu thế thôi, chứ trên thực tế đáng sợ không sao tả được, có lần còn điên lên đuổi cắn mấy kẻ săn thỏ, khiến bọn họ sợ đến phát khóc, vừa chạy vừa oang oang gọi mẹ.
Dù vậy, Herbert vẫn là rất nuông chiều nhãi con nhà mình, còn đặc biệt cho phép chúng ngủ cùng Simon. Simon một bên dùng thú hình ấp lứa trứng mới, một bên chăm vài thằng nhóc lông xù nằm chen bên cạnh, hình ảnh kia thực sự rất ấm áp nha.
Nhờ có vợ đẹp con ngoan, Herbert mới cảm thấy gã Masoud kia cũng không khó ưa như lúc trước nữa.
Sau khi Herbert đem Simon rời đi, Masoud ở Đô thành đợi chừng mấy ngày, đến khi hắn cho rằng Herbert đã nguôi giận mới yên lặng mò về, dọn nhà sang gần nơi gia đình Simon sống.
Simon nhân lúc Herbert ra ngoài, đơn độc đến tìm Masoud.
"Có lẽ y đã nói cho ngươi rồi nhỉ?" Masoud đối với sự viếng thăm của Simon thực sự có chút bất ngờ, cũng có chút nằm trong dự liệu.
"Ừm. Nhưng ta muốn xác nhận một số chuyện."
"Nếu là chuyện liên quan đến cha mẹ ngươi, thì bọn họ đã..."
Simon ra hiệu cho Mausoud đừng nói nữa. Hắn nhìn thẳng vào Masoud, ánh mắt kiên định, "Ngươi sẽ không làm thương tổn các con của ta chứ?"
"Gan ta không lớn như vậy." Masoud bật cười.
"Vấn đề không phải có dám hay không, mà là có thể hay không. Ngươi dù gì cũng là Masoud Đại pháp sư, trên thế giới này không chuyện gì ngươi không làm được."
Masoud sờ sờ mũi, giống như có chút chột dạ.
"Chỉ cần ngươi không thương tổn con ta và Herbert ─ cả về thân thể, tinh thần đến linh hồn ─ ngươi có thể ở lại chỗ này, lúc rảnh rỗi chúng ta có thể cùng nhau nghiên cứu một số vấn đề."
Masoud cắn đầu ngón tay, sau đó lấy ra một cuộn da dê, bắt đầu vẽ kết ấn phép thuật, "Ta xin thề."
"Ta xin thề." Simon cũng cắt ngón cái, lấy máu vẽ nên kết ấn, cuối cùng cùng Masoud đóng dấu. Sau đó, Simon giơ tay phải lên, hội tụ một quả cầu lửa rồi đem cuộn giấy đốt sạch. Trái tim Mausoud nhất thời nhói một cái.
Khế ước này không gì phá nổi, vĩnh viễn ràng buộc linh hồn Mausoud cho đến tận lúc chết.
Masoud vuốt vuốt ngực trái ẩn ẩn đau, cái này đại khái sẽ kéo dài một đoạn thời gian ngắn, sau sẽ chậm rãi biến mất. Hắn nhìn Simon, mỉm cười, "Ngươi thực sự... trưởng thành rồi đấy!"
Năm đó gặp nhau, Simon chỉ là một nô lệ bị hắn dễ dàng thao túng, mà bây giờ tương ngộ, hắn đã có thể áp chế được mình.
Simon cũng cười, "Nhờ phúc của ngươi."
Masoud nhún nhún vai, tầm mắt rơi xuống bụng Simon, "Nghe nói lần này ngươi muốn sinh thỏ?"
Simon vuốt vuốt cái bụng, trên mặt hiện lên biểu tình ôn nhu.
"Đúng nha!"
"Long Tộc là chủng tộc hùng mạnh, bất kỳ bào thai của nào của Long Tộc cùng tộc khác cũng đều sinh ra long tử. Ngươi muốn khiêu chiến quy luật này?"
"Ngươi có thể chờ xem."
Kết quả Simon làm được. Lần đầu tiên trên thế giới trứng rồng nở ra thỏ.
"Thịt nướng chín rồi nè!"
Theo tiếng gọi của Masoud, một đám thỏ từ trong hang động ào ào chạy tới, trong khi đó mấy ca ca Long tộc ở động phụ chỉ ló đầu ra, khịt khịt mũi.
Chờ bọn nhỏ ra ngoài hết, Herbert liền bò lại, đem Simon đang vừa ngủ vừa ấp trứng ôm vào lồng ngực. Hắn dùng vuốt rồng gõ gõ vỏ trứng, "Tiểu tử, mau ra ăn thịt nướng kìa."
Y đã lâu không cùng Simon thân thiết, ngặt nỗi Simon bận ấp trứng, nên kỳ này cứ tạm ghi nợ. Chờ quả này nở xong y sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi! Simon còn chưa mặc váy cho y xem mà. Hay là nói với nhạc mẫu đại nhân chuyện này đi, chắc chắn nàng sẽ rất tình nguyện đi chọn váy cho Simon. Ha ha,đến lúc đó thì...