Mẹ Thẩm dắt tay Mặc Huyền Khanh, dẫn đôi phu thê mới cưới ra cửa phủ. Ngoài cửa lớn, gã sai vặt nhà họ Mặc đã kéo sẵn xe ngựa đúng đợi. Dựa theo tập tục dân gian, hôm nay sẽ là ngày Mặc Huyền Khanh về thăm nhà.
Từ sớm, mẹ Thẩm đã chuẩn bị xe ngựa để đưa người về nhưng lại bị Mặc Huyền Khanh ngăn cản, nói nhà mẹ đẻ đã cho xe đến đón và đang chờ ngoài cửa. Sợ mẹ Thẩm nghĩ nhiều, hắn còn cố ý giải thích, rằng mẹ Mặc sợ làm phiền đến mẹ Thẩm nên mới chuẩn bị xe ngựa đến rước người.
Mặc Huyền Khanh giúp đỡ đưa Thẩm Lạc lên xe rồi quay người tạm biệt mẹ Thẩm. Bà vẫn không yên tâm mà kéo tay hắn, hỏi lại lần nữa: “Thật sự không cần Tiểu Giả ư? Một mình con làm được sao?”
Mẹ Thẩm lo một “cô gái yếu đuối” như hắn không thể một tay chăm sóc Thẩm Lạc chu đáo. Dẫu bên nhà họ Mặc vẫn sẽ có người giúp đỡ, nhưng Tiểu Giả đã theo hầu hạ Thẩm Lạc từ lâu, ít nhiều vẫn sẽ quen thuộc hơn. Để Tiểu Giả đi theo, Mặc Huyền Khanh không cần ra tay, hiển nhiên cũng sẽ không quá vất vả.
“Mẹ, mẹ yên tâm, con có thể lo được.” Mặc Huyền Khanh vỗ ngực nói.
Mẹ Thẩm thấy con dâu tỏ ra hiểu chuyện mà không khỏi có chút đau lòng, “Con à, khổ cho con rồi.”
Mặc Huyền Khanh lắc đầu, đáp: “Không có khổ ạ. Có thể kết đôi với Thẩm Lạc là may mắn lớn nhất đời này của con.”
Mẹ Thẩm thấy “con dâu” ra vẻ kiên quyết nên không nói nữa, dặn dò vài câu, bảo “cô” đi đường phải biết tự chăm sóc chính mình. Dặn dò xong, bà mới quyến luyến buông tay.
Xe ngựa đi được một đoạn, đến khi không thể nhìn thấy phủ họ Thẩm nữa thì Mặc Huyền Khanh mới hóa phép biến về bộ dáng cũ. Trước khi khởi hành, “cô” mặc một bộ váy vóc do mẹ Thẩm đặt may riêng, đẹp thì đẹp nhưng đi đứng thì không tiện chút nào. Vài ngày trôi qua mà hắn vẫn không thể làm quen với số áo váy này.
Thẩm Lạc ngẩng đầu liếc nhìn, thấy Mặc Huyền Khanh vẫn cười toe toét không dứt bèn thắc mắc, “Đang vui vẻ chuyện gì vậy?”
Mặc Huyền Khanh dựa gần, nắm tay y, “Có thể cùng A Lạc về nhà, ta rất hạnh phúc.”
“Hạnh phúc? Vậy thì tốt.” Thẩm Lạc cũng nắm lấy tay hắn, “Thật ra, ta thấy ngươi có thể để Tiểu Giả đi theo. Dù hắn có biết thân phận của ngươi đi nữa thì cũng sẽ không nói với ai đâu.”
“Cũng phải, là ta suy nghĩ không chu toàn.” Thẩm Lạc tán thành gật đầu.
“Sao vậy? Thấy Tiểu Giả tỏ ra không vui thì đau lòng à? Hóa ra địa vị của hắn trong lòng ngươi còn cao hơn ta.” Mặc Huyền Khanh thu lại ý cười.
Thẩm Lạc quay đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt âm trầm của Mặc Huyền Khanh, cảm thấy yêu quái nhỏ này càng lúc càng thích ăn giấm.
“Không đâu. Chẳng phải do tướng công sợ nương tử một mình chăm sóc ta sẽ mệt sao.” Thẩm Lạc nghiêng người chạm vào bả vai hắn.
Mặc Huyền Khanh cúi đầu bật cười, chút khó chịu vừa rồi bay biến không còn bóng dáng.
Hành cung Long Uyên nguy nga lộng lẫy, đảo mắt không thấy đâu là điểm cuối. Từ lúc xuống xe ngựa đến khi được Mặc Huyền Khanh đẩy vào trong, Thẩm Lạc vẫn không khỏi bất ngờ. Thê tử mà y cưới có vẻ như thân phận không hề tầm thường.
Đến đại điện, nhìn cha Mặc tuấn lãng trẻ tuổi và mẹ Mặc mỹ lệ động lòng người ngồi cạnh nhau, Thẩm Lạc chính thức nói không nên lời. Lần gặp mặt trước, cha mẹ Mặc đã biến hóa vẻ ngoài, bộ dáng không khác ông lão, bà lão tuổi trung niên bình thường trong thế gian là bao.
Hiện tại, hai người dùng tướng mạo nguyên bản ngồi trước mặt Thẩm Lạc, thoạt nhìn lớn lắm chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi mà thôi.
Là người lớn nhưng vẻ ngoài thì vô cùng trẻ tuổi làm cho Thẩm Lạc không biết phải xưng hô thế nào. Đối diện với hai gương mặt này, bảo y gọi hai tiếng đại ca, đại tẩu vẫn được.
Vừa nhìn thấy y, bốn đứa con lớn đang ngồi phía dưới của nhà họ Mặc đã xông xáo chạy tới, nhiệt tình giới thiệu bản thân. Một số người còn quá khích mà vươn tay sờ mặt y, chọc Mặc Huyền Khanh tức giận. Giây trước đánh tay này, giây sau đánh tay kia, chẳng mấy chốc mà loạn thành một nùi chỉ.
Cha mẹ Mặc từ trên đại điện bước xuống, từ ái mỉm cười, “Con ngoan, mừng con về nhà.”
Thẩm Lạc nhìn hai khuôn mặt trẻ tuổi, xây dựng tâm lý một lúc lâu mới mở miệng, “Cha, mẹ.”
Nhìn ra y không được tự nhiên, mẹ Mặc nắm lấy tay y, nói: “Có phải Tiểu Lạc không quen với bộ dạng này của cha và mẹ không? Hay là chúng ta biến lại?”
“Dạ không, không cần đâu mẹ, để con làm quen một chút là được.”
Cha Mặc tuy là người đứng đầu tộc nhưng không hề kiêu ngạo, dọc dường đi đều giới thiệu và dẫn y đi tham quan các nơi trong hành cung.
Thẩm Lạc nhìn khối kiến trúc hùng vĩ trước mắt không ngừng đổi mới, lòng liên tục cảm thán, mất công y còn cho rằng Mặc Huyền Khanh là một yêu quái nhỏ không có bản lĩnh gì. Hóa ra người nhà lại đứng đầu cả tộc, bản thân là thiếu chủ nhỏ thân phận cao quý.
Bốn người huynh trưởng của Mặc Huyền Khanh đều đã thành gia lập thất, thậm chí đại ca hắn còn lên chức ông luôn rồi. Điều này làm Thẩm Lạc có chút ngưỡng mộ. Tứ ca có năm đứa con, bốn đứa lớn đã có thể chạy nhảy, đứa nhỏ nhất nằm trong lòng gã “ê a” suốt hành trình.
Không biết có phải vì “mẹ” của chúng cũng là nam hay không mà chúng cực kì quấn y, trước sau đều có đứa đem đồ chơi của mình cho y. Đứa lớn nhất đã đến tuổi học phép, gấp gáp biểu diễn khả năng điều khiển nước trước mặt y.
Thẩm Lạc bị một đám con nít đáng yêu vây quanh, đôi mắt cười cong thành hình lưỡi liềm. Mặc Huyền Khanh đứng bên cạnh không thể chen vào, chỉ đành xa xa trông y tay ôm cháu nhỏ, tay dắt cháu gái, nhìn hai đứa cháu khác biểu diễn cảnh đánh nhau. Giờ khắc này, hắn thật sự cảm nhận được bản thân là sự tồn tại dư thừa.
Uổng hắn phí sức chín trâu mười hổ thoát khỏi tay bốn vị huynh trưởng vì sợ A Lạc cô đơn. Nào ngờ, hắn vui vẻ chạy đến lại phát hiện y vốn dĩ không cần mình. Thậm chí hắn đã đến và đứng từ lâu mà y cũng không ngẩng đầu liếc mắt một cái, lực chú ý toàn bộ tập trung trên người đám trẻ.
Mặc Huyền Khanh càng nghĩ càng tủi thân, càng nghĩ càng khổ sở, cuối cùng nhịn không được mà “hức” một tiếng khóc lớn. Hắn mặt dày, nước mắt nước mũi dính đầy mặt đẩy đám cháu nhỏ ra, ngồi xổm bên người y làm nũng.
Hắn biết rõ, Thẩm Lạc không thể chịu được khi hắn khóc. Mỗi lần hai người giận nhau, hắn chỉ khóc một trận rồi biến cái đuôi nhỏ ra là y sẽ lập tức đến dỗ. Chiêu này có thể nói là bách phát bách trúng, không lần nào sai.
Mắt thấy Mặc Huyền Khanh tức giận đẩy đám nhỏ ra, lại rất không biết xấu hổ mà bám dính lấy mình, Thẩm Lạc đen mặt, tát hắn.
Mặc Huyền Khanh ngẩn người, đôi con ngươi lấp lánh nước mắt dại ra, ôm mặt nhìn y.
A Lạc không thương hắn, nhẫn tâm đánh hắn!
“Bao tuổi rồi? Còn so đo với đám nhỏ.” Thẩm Lạc trách mắng.
Mặc Huyền Khanh vội đứng lên, cái đuôi vừa lộ ra cũng thu lại, vẻ mặt mơ màng kéo mấy đứa nhỏ lại chơi với y. Hắn yên lặng đứng một bên, đầu cúi xuống không nói lời nào, lặng lẽ nhìn Thẩm Lạc vui cười với đám trẻ.
Đợi bọn nhỏ chơi mệt rồi được cung nữ ôm về nghỉ ngơi, Thẩm Lạc mới nhìn sang Mặc Huyền Khanh.
“Lại đây.” Y vẫy tay
Mặc Huyền Khanh chạy nhanh qua, Thẩm Lạc chủ động nắm lấy tay hắn, nhìn chằm chằm nửa bên mặt bị đánh của hắn hơn nửa ngày.
“Ta cũng đâu dùng lực, hẳn sẽ không đau mà. Sao dáng vẻ như sắp khóc vậy hả?”
“A Lạc vì đám nhóc mà đánh ta. Ta không vui.” Hắn ôm tay, mặt quay sang hướng khác.
Thẩm Lạc thấy hắn như vậy thì buồn cười, vươn tay kéo mặt hắn lại, cười nói: “Ta không đánh thật mà. Ngươi cũng quá đáng, đáng tuổi làm cha rồi lại đi tranh tình cảm với đám trẻ nhỏ.”
Y thế này cũng chẳng phải giống đang làm cha sao! Mặc kệ tất cả, sau cùng Thẩm Lạc vẫn dỗ được người, hắn cũng vui vẻ đi hòa giải với cháu trai cháu gái của mình.
Lúc rời Long Uyên, Thẩm Lạc rất không nỡ, đi xa rồi vẫn quay đầu lại nhìn đám trẻ đáng yêu kia. Ngược lại, Mặc Huyền Khanh cực kì sung sướng, rốt cuộc bên cạnh A Lạc chỉ còn mỗi mình hắn.
Sau khi về phủ, Mặc Huyền Khanh thật sự mời tà thuật sư giỏi nhất ba giới tới, song kết quả thu được cuối cùng vẫn không khác lão sư trong tộc đã nói là bao. Nghe tin, hắn rất uể oải, Thẩm Lạc lại không quan tâm. Ngày trước, dáng vẻ không quan tâm của y đều là giả vờ, nhưng hiện tại lòng y đã thật sự thôi nghĩ rồi.
Mẹ Thẩm bắt đầu cầm tay chỉ dạy Mặc Huyền Khanh xem sổ sách, ý tứ là muốn giao toàn bộ quyền hành trong phủ cho hắn. Hắn vốn thông minh, mọi thứ được dạy cơ bản chỉ cần một lần là nhớ. Mẹ Thẩm cũng vì thế mà càng thêm yêu thích đứa con dâu này.
Mặc Huyền Khanh và Thẩm Lạc có thể nói là đang ở giai đoạn mặn nồng khi mới kết hôn, từng giây từng phút đều không thể tách rời. Một nén hương không gặp đã nhớ nhung trong lòng, một người sẽ chủ động đi tìm người còn lại.
Nhưng, hôm nay đã qua hai canh giờ mà Thẩm Lạc vẫn không thấy Mặc Huyền Khanh đâu. Y đến chỗ mẹ tìm người, ngay cả một cái bóng cũng không có. Hỏi một vòng mới phát hiện dường như người nọ không ở trong phủ. Điều này khiến Thẩm Lạc vô cùng khó hiểu, tại sao hắn lại không nói lời nào mà trực tiếp rời đi. Hành động này tuyệt đối không phải thứ mà hắn sẽ làm.
Đang lúc Thẩm Lạc tự hỏi người đi nơi nào, đột nhiên từ ngoài tường cao có một bóng người nhảy xuống. Lúc đầu y còn tưởng là Mặc Huyền Khanh mà vui vẻ, sau thấy rõ đó là gương mặt hoàn toàn xa lạ mới nghi hoặc cẩn thận nhìn.
Người đó quỳ một chân, cung kính thi lễ với y, nói: “Thiếu chủ phu nhân, mời ngài theo thuộc hạ đi một chuyến. E rằng chỉ có ngài mới có thể khuyên được chủ tử.”
Xuất phát từ ghen tị, Mặc Huyền Khanh có chút tò mò với người bạn cùng lớn lên với Thẩm Lạc – Vương Tử Kỉ. Hắn phân phó thuộc hạ điều tra thân thế gã, muốn biết xem gã dựa vào cái gì để Thẩm Lạc xem trọng. Kết quả, “vô tình cắm liễu liễu lại xanh”, hắn bất ngờ phát hiện một bí mật lớn.
Hóa ra người thỉnh tà thần biến không thành có, cưỡng ép chỉnh sửa số mệnh của A Lạc lại chính là người bạn tốt của y.
Lăng Nhĩ truyền tin, báo Vương Tử Kỉ đã ngồi xe lăn từ năm sáu tuổi, không ai muốn làm quen với gã. Chỉ có A Lạc là không chê gã tàn phế, đồng ý ở bên gã bầu bạn chia sẻ vui buồn, vì vậy mà hai người trở thành bạn tốt. Từ nhỏ đến lớn, mối quan hệ này chưa từng nhạt phai.
Vì đôi chân, Vương Tử Kỉ đã mời không biết bao nhiêu thần y đến khám, tất cả đều nói gã không thể đi lại lần nữa. Bỗng có một ngày, chân gã lại thần kì bình phục. Có điều, trùng hợp là cũng ngày đó chân Thẩm Lạc không hiểu vì sao lại tàn phế. Hơn nữa, sau đó gã cũng không đến tìm Thẩm Lạc nữa.