Chu Sa - Nhất Bán Công Tử

Chương 20



Chớp mắt, hai năm trôi qua, nhưng lại không có nổi một chút tin tức về tiểu cô nương tìm đến nàng trong đêm, mang theo một bát cháo nóng cho nàng. Dường như Chu Sa đã trở thành một hồi ức đẹp trong lòng Úc Khuynh Tư, cũng là một đoạn ký ức mà cả đời này nàng cũng không cách nào quên được. Phụ nhân cứu nàng năm đó đã nhận nàng làm hài tử, vẫn để nàng mang họ Úc, chăm sóc nàng như con ruột của ngài ấy.

Hai năm trôi qua, cuối cùng phu nhân cũng hoài thai, sinh ra cho Chu gia một đứa nhỏ. Nói đến cũng thật trùng hợp, phu quân của phụ nhân năm đó họ Chu, cùng họ với Chu Sa, xem ra là một đoạn nghiệt duyên.

Mỗi ngày thấy Úc Khuynh Tư nhớ nhung một cô nương tên gọi Chu Sa, Chu phu nhân quyết định đặt tên cho nhi nữ của mình là Chu Sa, muốn dùng tiểu Chu Sa này nguôi ngoai nỗi nhớ thương của Úc Khuynh Tư.

Chu Sa này chính là do Diêm Cư đầu thai vào, cùng Úc Khuynh Tư trải qua một đoạn thiên kiếp. Úc Khuynh Tư nghe Chu phu nhân đặt tên cho Diêm Cư là Chu Sa, cũng chẳng có bất kỳ phản ứng gì lớn, chỉ là Chu Sa trong lòng nàng, không phải là Diêm Cư.

Diêm Cư đầu thai mang theo ký ức của tiền kiếp, nhận ra Úc Khuynh Tư, khi nàng lên sáu, Úc Khuynh Tư cũng đã là nữ tử hai mươi tuổi. Ngay cả Chu phu nhân cũng không tin nổi đứa nhỏ rách rưới gầy gò năm đó nàng nhận nuôi, lớn lên trổ mã xinh đẹp như thế, đến độ mỗi ngày người đến nhà cầu thân đều đông như dự hội.

Úc Khuynh Tư mặc dù mù lòa nhưng vẫn được học chữ, nàng có thể viết, có thể đọc, có thể nghe, chỉ là không thể nhìn. Cũng vì điều này mà Úc Khuynh Tư oán hận bản thân mình, nếu nàng không mù lòa, nàng đã có thể nhìn thấy Chu Sa, đã có thể tự mình đi tìm nàng ấy.

Tám năm trôi qua, ký ức đọng lại trong Úc Khuynh Tư vẫn còn, vẫn rõ ràng, cứ như chỉ mới ngày hôm qua. Từ nhỏ đã có một thói quen khó hiểu, Úc Khuynh Tư từ khi biết viết, chữ đầu tiên nàng viết là Chu Sa, viết nhiều đến độ, tất cả giấy trong phòng đều bị nàng viết sạch.

Diêm Cư lại không được biết cố sự năm đó, nàng nhìn thấy chữ Chu Sa ngập tràn trong giấy tuyên thành, liền tự mình đa tình, nghĩ rằng người Úc Khuynh Tư nhớ thương là nàng.

Hôm nay vẫn như mọi ngày, chỉ có điều mưa bay lất phất, khoảng sân trước nhà bị mưa phủ trắng xóa.

Diêm Cư tám tuổi ăn vận đẹp đẽ đến chỗ Úc Khuynh Tư, nha đầu bên cạnh cầm dù che mưa cho nàng, trên tay nàng còn cầm một khay đựng bát canh nóng vẫn còn nghi ngút khói.

Đứng trước cửa, Diêm Cư hồi hộp chỉnh lại y phục, mặc dù biết rõ Úc Khuynh Tư không nhìn thấy, nhưng nàng muốn bản thân có thể xuất hiện thật đẹp trước mặt nàng ấy.

Nâng tay lên gõ cửa, Diêm Cư nhỏ nhẹ nói: "Tỷ tỷ, Chu Sa có thể vào hay không?"

Ở trong phòng truyền đến tiếng ân nho nhỏ, nghe vậy, Diêm Cư liền đẩy cửa phòng bước vào. Vừa vặn nhìn thấy Úc Khuynh Tư đang ngồi cạnh thư án, ngón tay đè trên dây đàn, có lẽ vừa rồi đã tấu một khúc, nghe Diêm Cư đến thì ngừng lại.

"Khuynh Tư tỷ tỷ."

Diêm Cư bước đến chỗ của Úc Khuynh Tư, đặt bát canh nóng lên bàn, rồi phất tay cho lui nha đầu.

"Vào đây có gì à?"

"Muội có hầm một bát canh nhân sâm, muốn tỷ uống một chút, mấy hôm nay mưa lớn quá, tỷ cũng nhiễm phong hàn rồi không phải sao?"

"Ta không sao đâu."

"Tỷ nên uống một chút canh đi a, dù gì cũng là tấm lòng của Chu Sa mà."

"Muội để ở đó đi."

Ngón tay đè mạnh trên dây đàn, tay kia lại lướt nhẹ qua từng sợi dây đàn, âm thanh trong trẻo phát ra.

"Ta một lát sẽ uống, muội ra ngoài trước đi."

"Vâng."

Diêm Cư liếc nhìn tờ giấy tuyên thành trên bàn, gò má liền đỏ bừng, Úc Khuynh Tư lại viết tên nàng sao?

E thẹn cúi đầu xuống, Diêm Cư chậm chạp đứng lên, rồi bước ra ngoài, không quên đem cửa phòng đóng lại.

Khi cánh cửa đã đóng lại rồi, Úc Khuynh Tư mới chậm chạp nâng tay lên, lấy trong tay áo một đoạn dây thừng. Ngón tay trắng nõn ve vuốt theo chiều dài của dây thừng, khóe mi đỏ bừng, cũng đã tám năm rồi còn gì.

"Chu Sa... nàng đi đâu rồi vậy?"

Gục xuống cổ cầm trên bàn, ngón tay Úc Khuynh Tư vẫn mân mê đoạn dây thừng, khóe mắt chảy xuống một thứ chất lỏng trong suốt.

...

"Tiểu cửu, từ sáng giờ muội chưa ăn gì, nên ăn một chút đi."

Chu Sa vẫn không trả lời, ngồi xem hình ảnh phản chiếu trong gương đồng, nước mắt lã chã rơi xuống cũng hồn nhiên không biết, thật may có vỏ trứng chu sa che giấu giúp nàng.

Ân Thần nhìn Chu Sa thật lâu, lại buông tiếng thở dài, tám ngày rồi mà Chu Sa vẫn cứ như vậy, nàng cũng sắp khuyên không nổi rồi.

"Tiểu cửu, đó là thiên kiếp của sư phụ, là tình kiếp mà ngài phải trả qua, muội tự hành xác bản thân như vậy, có giúp được sư phụ hay không?"

Chu Sa vẫn không trả lời, nàng nhìn hình ảnh trong gương đồng, cuối cùng lại chua xót nở nụ cười. Cuối cùng cô nương mà sư phụ yêu thấu cốt nhập tủy cũng xuất hiện rồi, đau xót hơn lại còn cùng tên với nàng, mỗi ngày nhìn sư phụ viết tên nữ nhân đó, lòng Chu Sa không hiểu sao lại đau buốt, tưởng chừng như có thể chết đi. Sư phụ sao lại quên nàng nhanh như vậy? chỉ mới tám ngày thôi mà, sao lại...

Nàng quên mất, một ngày trên U Nham sơn bằng một năm dưới hạ giới, tám năm chắc cũng đủ để quên một người rồi...

Chu Sa cứ vậy mà khóc, lại chẳng biết mình khóc vì cái gì, đây là tình kiếp của sư phụ hay là của nàng đây? sao người đau lòng lại là nàng? sao người tổn thương lại là nàng?

"Tiểu cửu..."

"Sư tỷ, muội muốn ở một mình."

Ân Thần thở dài một tiếng, cũng không nói gì nữa, nhấc chân rời đi, không quên đóng cửa lại.

U Minh cung chìm vào yên ắng, Chu Sa dời mắt khỏi Mệnh Bàn, đưa nhìn khắp điện, dường như nơi nào cũng có hình ảnh của sư phụ. Vận pháp lực bay về phía tiểu tháp, Chu Sa nằm ngay ngắn trên tháp, hồi tưởng sư phụ nằm ở đây xem sách, còn nàng sẽ nằm bên cạnh, chìm trong cái ôm ấm áp của sư phụ.

Nàng điên rồi...

Nhớ sư phụ đến điên rồi...

Chu Sa cuộn mình trong trứng chu sa, tê tâm liệt phế khóc một trận...

Nếu đã định trước tránh không khỏi, hà tất còn cưỡng cầu hoàn mỹ?

Nếu đã định trước là số kiếp mênh mang, vậy còn cố công tìm kiếm một nơi dừng chân?

Nếu đã định trước là tang thương ngập trời, hà tất còn hy vọng một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm?

Chỉ là nhớ đến không thể ngủ, nhớ đến độ tâm cũng tan nát, làm sao có thể nói buông là buông đây?

Ái tình là gì nàng không hiểu, tình kiếp đớn đau nàng nhìn không thấu, chỉ biết là nàng đã chọn con đường gian nan nhất để đi rồi.

Mệnh Bàn phát ra tia sáng xanh lam, Chu Sa rã rời bay đến xem thử, đó là tin báo tình kiếp của sư phụ đã đến rồi. Chu Sa lo lắng đến độ ở trong trứng chu sa không ngừng giãy dụa, muốn phá vỏ thoát ra, chỉ là vô pháp làm được, nàng không thể can thiệp vào thiên kiếp, nhưng cũng không thể nhìn sư phụ đau đớn vì tình kiếp.

"Sư phụ..."

...

Mưa đêm rả rích ngoài hiên, ở trong phòng, Úc Khuynh Tư cuộn người trong chăn, nặng nề phát ra từng hơi thở đứt quãng. Nhiễm phong hàn lâu như vậy, Úc Khuynh Tư cũng chẳng muốn chữa trị, bởi vì nàng sống trên đời này vì chờ đợi một người tên Chu Sa, chợt nghĩ đến Chu Sa là ma quỷ, nếu nàng chết đi rồi chẳng phải sẽ giống Chu Sa là ma quỷ sao? đến lúc đó chẳng phải đã có thể gặp lại nàng ấy rồi sao?

Chính vì suy nghĩ như vậy cho nên Úc Khuynh Tư thà chết cũng không chịu tìm lang trung về trị bệnh, cắn răng chịu đựng qua ngày này đến ngày khác, cuối cùng lại không đủ sức mà gục ngã nằm trên giường không thể cử động.

Hơi lạnh xộc vào phòng qua khung cửa sổ, khiến Úc Khuynh Tư nhớ đến đêm đó, cũng là một đêm gió thổi rất lớn, khung cửa sổ cũ nát ở phòng củi không chắn nổi gió. Chỉ là đêm đó một chút lạnh lẽo Úc Khuynh Tư cũng không cảm nhận được, nhưng ở nơi này, giường nệm ấm áp, nhưng cõi lòng tê buốt chết lặng.

Úc Khuynh Tư siết chặt sàn đan, lạnh đến run rẩy nhưng trán vẫn chảy xuống mồ hôi, đôi môi khô nức mấp máy: "Chu Sa... ta nhớ nàng... rất nhớ nàng..."

Cánh cửa sổ bị đẩy ra, tia sáng đỏ rực rỡ chói mắt phát ra từ phía cửa sổ, chỉ là Úc Khuynh Tư không thể nhìn thấy. Chu Sa dừng trước cửa sổ, cuối cùng lại cười nhạo bản thân, biết rõ sư phụ thương yêu tiểu thư Chu gia, nàng lại ngu ngốc tìm tới, đúng là tự rước lấy bi thương mà.

Yên lặng đứng trước cửa sổ, mưa lạnh hắt vào người, lạnh đến run rẩy, hóa ra tình kiếp lại đáng sợ như vậy.

"Khụ khụ..."

Úc Khuynh Tư ôm ngực ho một trận, men theo khóe môi chất lỏng đỏ chảy xuống đến tận cằm.

"Khuynh Tư!"

Tiếng nói quen thuộc năm nào đánh vào đầu Úc Khuynh Tư một cái tê tái, nàng vươn tay ra ngoài, muốn chạm đến lại không cẩn thận để bản thân ngã xuống giường. Không dám chần chờ một phút giây nào, Úc Khuynh Tư mò mẫm trên đất tìm kiếm, hai vai không ngừng run rẩy.

"Chu Sa... Chu Sa... là nàng phải không? là nàng có đúng không? nàng trở về tìm ta đúng không?"

Chu Sa đau đến cõi lòng tê buốt, rốt cuộc Chu Sa mà sư phụ gọi, là nàng hay là Chu gia nhị tiểu thư đây?

"Là ta... Chu Sa..."

Úc Khuynh Tư vui vẻ mỉm cười, trên gương mặt tái nhợt xuất hiện ý cười như xuân phong tái mỹ, thổi tan băng giá.

"Cuối cùng cũng về rồi... cũng về rồi..."

Úc Khuynh Tư đưa tay ra, nói: "Ta muốn chạm vào nàng... Chu Sa..."

"Ta là ma quỷ."

"Không sao."

"Không thể chạm vào ta được, ta là hư vô."

Tay Úc Khuynh Tư lưng chừng ở không trung, trong mắt xuất hiện một tia tan rã, môi mấp máy: "Không vấn đề gì, chỉ cần nàng ở đây, để ta nghe thấy giọng nàng là được rồi."

"Ngài đang nhiễm phong hàn mà, mau lên giường đi." Chu Sa nói tiếp: "Ở phía sau, cẩn thận một chút, vịn vào giường đứng dậy đi."

Úc Khuynh Tư ngây ngốc làm theo, nàng mò mẫm vịn giường, chống đỡ thân thể đứng dậy, ngồi được lên giường cũng mất không ít công sức. Chu Sa bay đến trước mặt Úc Khuynh Tư, chỉ thấy nước mắt rơi như mưa, đôi mắt bàng bạc vẫn như cũ không thể nào thể hiện ra một tia cảm xúc.

"Tám năm rồi..." Úc Khuynh Tư yếu ớt nói: "Xa nhau tám năm rồi..."

"Ân, tám năm..." Nhưng đối với Chu Sa, tám năm đó dài như tám vạn năm...

"Chu Sa..."

"Nên nghỉ ngơi đi." Chu Sa nói tiếp: "Ngài đang bệnh, cần phải ngủ nhiều một chút."

"Không nên, tỉnh dậy rồi phát hiện đều là mộng, ta sẽ không dám tỉnh dậy nữa."

Chu Sa kinh ngạc không thôi, rồi chậm chạp nói: "Ta sẽ gọi Chu nhị tiểu thư đến."

"Cái này thì không cần." Úc Khuynh Tư nằm trên gối, nghiêng mặt về phía Chu Sa, nói khẽ: "Chỉ cần cùng ta trò chuyện là được rồi."

Chu Sa gật đầu: "Ân, cùng trò chuyện, ngài muốn nói về chuyện gì?"

"Tám năm qua... nàng đã đi đâu vậy?"

"Ta là ma quỷ, tất nhiên phải về âm phủ."

"Nếu như ta chết, có phải cũng đến được âm phủ hay không?"

"Kiếp này còn dài, không nên nói chuyện chết chóc." Chu Sa lăn lên chăn của Úc Khuynh Tư, giúp nàng kéo nhẹ cái chăn lên: "Ngủ một chút đi, Chu Sa sẽ ở bên cạnh ngài."

"Hảo, phải ở cạnh ta, đừng có đi, được không?"

"Ta..." Chu Sa chần chờ một chút, gật đầu: "Được, nhưng ta chỉ lưu lại vào buổi tối thôi, bởi vì ta là ma quỷ."

"Cũng được, chỉ cần nàng chịu lưu lại là hảo."

Tiếng nói của Úc Khuynh Tư càng lúc càng nhỏ, rồi chuyển sang thì thầm, cuối cùng thì cũng nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Chu Sa nằm xuống bên cạnh Úc Khuynh Tư, đáy mắt hiện lên một tia ảm đạm, nàng thế này là sao? biết rõ sư phụ sẽ trải qua tình kiếp của Chu nhị tiểu thư, nàng lại ngoan cố bám lấy, là nàng ngu ngốc hay si tình đây? Nhưng giờ nói sao cũng được, nàng chỉ cần ở bên sư phụ một lúc thôi, nàng sẽ đi ngay, sẽ không làm phiền nữa. Sau khi trải qua tình kiếp, sư phụ sẽ không còn như bây giờ ôn nhu đối đãi nàng, sẽ nghĩ nàng phá hủy thiên kiếp của nàng ấy, bắt nàng nhịn đói, hoặc đá nàng ra khỏi U Minh cung. Thế nào cũng được, nàng cam lòng, cho dù là tình kiếp hay do nàng tự đa tình, cũng là tự làm tự chịu, sẽ không làm ảnh hưởng đến sư phụ.

"Chu Sa..."

Úc Khuynh Tư trong giấc mộng vẫn gọi tên Chu Sa, khóe môi cong lên, thật mỹ lệ.

Chu Sa ảm đạm cười, sư phụ, ngài ở gần ta, lại gọi tên nữ nhân khác, ngài có hiểu cảm giác của ta không?

Từ khi nào bắt đầu? nàng cũng không rõ, sau khi kết thúc, sẽ trở thành bi kịch của nàng, còn với sư phụ, chỉ là một kiếp nạn phi thăng.

Thế để nàng lưu giữ lại đau đớn này đi, còn sư phụ, ngài hãy là một thượng thần phong lưu, quên hết chuyện kiếp này đi...

Ở bên ngoài, mưa vẫn rả rích rơi trên dù giấy dầu...

Diêm Cư siết chặt lấy cán dù, nước mắt lã chã rơi xuống, hóa ra cái tên Chu Sa trên giấy tuyên thành không phải là nàng, là tên của một tiểu linh thú vẫn chưa rời khỏi trứng. Ở trong tối Diêm Cư không thể nhận ra màu sắc của trứng, càng không thể đoán được trong trứng chu sa, tiểu linh thú đó thuộc tộc nào.

Nàng vẫn đến trễ sao?

Úc Khuynh Tư, ngài nói cho ta biết đi, ta phải làm gì mới có được trái tim của ngài đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.