Chu Sa - Nhất Bán Công Tử

Chương 45



Tháng bảy trời trong, U Nham chìm trong một ngày không khí ẩm lạnh, từng đợt gió se thổi vào khung cửa sổ giấy, vang lên âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt gai người. Cuối tháng sáu Chu Sa chính thức nhận ấn trữ quân Phượng tộc, hiện tại đã rời khỏi U Nham, đến Thiên Lãng cùng với trưởng bối bàn bạc một số việc.

Trong Tần Thiên điện vô cùng yên tĩnh, một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy thật rõ ràng, ai cũng trầm mặc đưa mắt nhìn nhau, không nói được lời nào.

Chu Sa ngồi ở vị trí cao nhất, phóng tầm mắt nhìn tất cả mọi người có mặt trong điện, rồi lại nhìn tấu chương trên bàn, hai chân mày không nhịn được chau lại với nhau.

"Chuyện này xảy ra bao lâu? Sao không ai báo với trữ quân đương nhiệm?"

Diêm Cư chấp tay, nói: "Trữ quân điện hạ không biết, linh hậu không được linh đế cho phép rời khỏi Ức Luân, cho nên không thể xử lý sự vụ của Phượng tộc."

"Cũng không ai đem chuyện này bàn bạc với ta!" Chu Sa cầm tấu chương ném mạnh vào người Diêm Cư, giận dữ quát một tiếng: "Nửa tháng trước ta đã nghe tin tức này, thế mà các ngươi năm lần bảy lượt giấu giếm ta, nhất là ngươi Diêm Cư, lúc ngươi đến U Nham sơn cũng không thảo luận với ta chuyện này!"

Diêm Cư cúi đầu xuống, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay, cắn răng chịu đựng cơn thịnh nộ của Chu Sa.

Diêm Tống Khải vội đứng lên giúp con gái: "Diêm La quân xin đừng thượng hỏa, chuyện này bọn ta đều nghĩ có thể ứng phó nên mới kéo dài lâu như vậy không báo, không phải do Diêm Cư cố tình che giấu."

"Các ngươi nghĩ các ngươi là ai?" Chu Sa liếc nhìn từng người đang cúi gằm mặt xuống, ánh mắt sắc lạnh: "Các ngươi lợi hại như vậy sao? Nếu lợi hại như vậy thì sao không tự mình ứng phó, hiện tại ném cho bản trữ quân những thứ này để làm gì? Đều là một đám người tự cao tự đại!"

Mọi người lập tức rời khỏi chỗ ngồi, quỳ xuống đất, dập đầu: "Thỉnh xin Diêm La quân bớt giận."

"Quỷ vương Hoang Uyên cùng Ma vương Hồng Tề náo loạn Xương Nhai, các ngươi nghĩ rằng có thể ứng phó với hai người bọn họ sao?" Chu Sa quát lên một tiếng, khiến đám người đang quỳ xuống càng thêm cúi thấp đầu: "Bọn họ kéo nhau đến tận phàm giới, lúc đó hậu quả ai sẽ chịu đây hả?"

"Chúng thần biết tội, không biết trữ quân định làm gì tiếp theo?"

Chu Sa nhíu mày, nói: "Nhận lệnh của ta, tập hợp trữ quân các tộc đến gặp ta, cần bàn bạc thật kỹ đối sách."

"Vâng, Diêm La quân."

Bọn họ khom người hành lễ rồi nhanh chóng tản ra làm việc của mình, lại nghe thấy tiếng nói thanh lảnh ở phía sau.

"Riêng Diêm Cư lưu lại."

Diêm Cư lạnh một nửa sống lưng, nàng dừng cước bộ, chống đỡ gượng cười trấn an Diêm Tống Khải rồi quay trở vào điện.

Chu Sa đưa mắt nhìn Diêm Cư, ánh nhìn lạnh lẽo đủ kết băng: "Ngươi đến U Nham tìm Thượng thần lại không báo cho ta biết chuyện này, bị tình ái che mắt, không lấy đại cục làm trọng, tội này tuyệt không nhỏ."

"Ta đã nghĩ chuyện này không đáng nói, cho nên không dám làm phiền Diêm La quân..."

"Vậy sao?" Chu Sa đứng dậy, nhấc chân đi về phía Diêm Cư, duỗi tay chỉ vào ngực nàng: "Ngươi nghĩ linh lực yếu đuối chưa tới bốn vạn của ngươi có thể đánh thắng Quỷ vương và Ma vương sao?"

"Ta..."

"Vậy ta sẽ để ngươi đi đầu, lãnh đạo quân Phượng tộc đánh Ma vương, còn bản trữ quân một mình đấu với Quỷ vương, ngươi thấy thế nào?"

Gương mặt Diêm Cư dần tái nhợt, run rẩy lùi về một chút, rồi lại giận dữ chỉ tay vào mặt Chu Sa: "Ngươi lấy việc công trả thù tư, ngươi là tức giận Úc Khuynh Tư yêu ta cho nên mới bắt ta lãnh quân đi đánh Ma vương đúng không?"

Nghĩ đến Úc Khuynh Tư ái thượng Diêm Cư, sau này hai người bọn họ ở cùng một chỗ, ngày ngày vui vẻ, Chu Sa liền không nhịn được tức giận. Mười ngón tay co chặt, các khớp ngón tay bị siết đến trắng bệt, vang lên âm thanh khanh khách, đôi mắt hổ phách lóe lên một tia tàn nhẫn.

Diêm Cư nhận ra bản thân lỡ lời chọc giận Chu Sa, nội tâm hoảng loạn lại không dám lùi về sau, chống đỡ đưa mắt nhìn Chu Sa, nàng không tin trữ quân dám tại chỗ này gϊếŧ chết nàng.

Chu Sa đột nhiên bật cười một tiếng, thản nhiên nói: "Vậy để ta xem, sư phụ bảo vệ được ngươi hay không."

"Ngươi không cần lo, tự khắc nàng sẽ bảo vệ ta, hơn nữa..." Diêm Cư kiêu ngạo ngẩng cao đầu: "Ngươi cũng sẽ liều mạng bảo vệ nàng, không phải sao?"

"Tốt, ngươi rất tốt." Chu Sa phất tay áo, đưa mắt nhìn Diêm Cư, nhàn nhạt nói: "Để ta xem, nàng có bảo vệ ngươi được hay không khi chính nàng cũng không chắc an toàn vượt qua kiếp nạn này."

Nhìn theo bóng lưng rời đi của Chu Sa, nội tâm Diêm Cư một trận run rẩy, nữ nhân này chỉ mới tròn hai vạn tuổi đã có tính cách đáng sợ như vậy, nàng không dám khẳng định nàng ta có giở trò gì ở phía sau hay không.

...

Cung nữ tiến vào thắp sáng trản đèn hai bên đường, mặt trời khuất sau núi, chỉ còn lại tịch dương thê lương kéo dài tận thiên nhai. Khắp Thiên Lãng lên đèn, Tần Thiên điện lần đầu đón tiếp nhiều người như vậy, không khí xung quanh cũng náo nhiệt hẳn lên.

Chu Sa đích thân đứng trước Tần Thiên điện đón tiếp trữ quân các tộc đến, một thân hồng bào hoa lệ phần phật bay trong gió, tóc vấn cao cài ngân sai cầu kỳ, đây cũng là kiểu tóc mà mỗi trữ quân Phượng tộc đều phải vấn.

Chỉ một vạn năm không gặp, nhiều trữ quân nhận không ra Chu Sa là oa nhi năm đó cuộn trong lòng của Linh đế, nhịn không được cảm khái, nữ nhân a, chính là lớn lên nhất định sẽ đẹp, nếu không đẹp là do ngươi không có mắt nhìn.

Tế Anh một mình bước đến trước mặt Chu Sa, mở miệng nói: "Diêm La quân, lâu rồi không gặp."

"Không lâu, chỉ mới vài tháng."

Tế Anh không tức giận, ngược lại còn vui vẻ cười nói: "Chỉ xa nàng một khắc, liền nghĩ một vạn năm trôi qua, tất nhiên sẽ thấy lâu."

"Vậy à." Chu Sa cong khóe môi, đầu ngón tay lướt trên môi của Tế Anh, chậm rãi nói: "Trữ quân trước khi đi hẳn đã ăn không ít đường đi, ngọt như vậy không sợ chết người sao?"

"Chỉ trước nàng mới nói được những lời này."

Chu Sa nghe xong liền khanh khách cười, chớp mắt một cái: "Đúng là ngọt chết người, vừa hay bản trữ quân cũng thích những thứ ngọt ngào."

"Không gấp, chúng ta thành thân rồi tự nhiên những lời ngọt ngào này ngày nào nàng cũng được nghe."

"Ta làm sao dám chiếm hết thời gian quý báu của trữ quân đây." Chu Sa lách người qua một bên, nói: "Trữ quân mời."

"Hảo."

Tế Anh vui vẻ mỉm cười, phất tay áo hạnh bạch, tiêu sái bước vào trong Tần Thiên điện.

Người đến tiếp theo khiến Chu Sa chau mày, nàng chậm rãi chấp tay, cúi người gọi: "Thượng thần."

Úc Khuynh Tư không nghĩ Chu Sa sẽ hành loại đại lễ khách sáo này với mình, trong lòng có chút không vui, nói: "Không cần làm loại lễ này với ta, ta với ngươi cũng tính là sư đồ với nhau."

Chu Sa chua xót cười trong lòng, hóa ra chỉ là một đoạn tình cảm sư đồ hoang đường...

"Mời thượng thần vào."

Úc Khuynh Tư chậm chạp bước vào trong điện, nàng quay đầu lại, chỉ thấy bóng lưng cô độc tịch liêu đổ bóng xuống mặt đất âm u.

Khi mọi người đều đã đến, Chu Sa mới bước vào điện, phân phó người canh chừng đại môn không cho kẻ nào tiến vào làm phiền. Một đường đi đến vị trí cao quý nhất, Chu Sa chấp tay chào những trữ quân trong điện, rồi mới phất tay áo, xoay người ngồi xuống ghế. Loạt động tác ưu mỹ vừa rồi khiến nhiều người lóa mắt, cảm giác tim đập rất nhanh muốn bay ra khỏi lồng ngực, đúng là mỹ nhân, chỉ có ngồi xuống thôi cũng đẹp điên đảo.

Chu Sa nâng mắt nhìn những trữ quân có mặt, chậm chạp nói: "Quỷ vương Hoang Uyên và Ma vương Hồng Tề đã làm loạn Xương Nhai nửa năm qua, chuyện gì không rõ, nhưng nếu để bọn họ gây nhau đến tận phàm giới sẽ khiến bá tánh phàm giới chịu nguy hiểm. Lần này Quỷ vương và Ma vương làm loạn, khẳng định là cố ý gây chuyện, dù sao Yêu tộc đã nhiều năm gây chiến với ngũ tộc chúng ta, không thể không cảnh giác với bọn chúng."

Tế Anh chấp tay, nói: "Bản trữ quân nguyện dẫn theo ba mươi vạn quân Long tộc cùng Diêm La quân đến Xương Nhai."

"Đa tạ hảo ý của Long tộc."

Úc Khuynh Tư cũng chậm rãi nói: "Ba mươi vạn quân Lang tộc cũng chờ lệnh."

Chu Sa gật đầu hài lòng, đưa mắt nhìn những trữ quân còn lại, bọn họ cũng dẫn theo quân số tương đương cùng các nàng đến Xương Nhai.

Đợi mọi người bình ổn lại rồi, Chu Sa nói tiếp: "Tất cả quân binh ngũ tộc đều cùng một nhiệm vụ gϊếŧ ma binh cùng quỷ binh, còn các vị trữ quân, Ma vương Hồng Tề xin giao cho các vị."

Thi Âm hỏi: "Còn Quỷ vương?"

Chu Sa trầm mặc một lúc, rồi nói: "Một mình bản trữ quân giải quyết hắn."

"Không được!" Úc Khuynh Tư vội vàng nói: "Quỷ vương không phải kẻ tầm thường, một mình ngươi làm sao đấu lại hắn?"

"Làm sao ta lại đấu không lại hắn?" Chu Sa nâng mắt, nhàn nhạt nói: "Bản trữ quân không yếu đuối đến như vậy, bản thân ta là thiên địa chi chủ, tự khắc chế ngự được hắn, các ngươi không cần lo lắng thừa thải."

Mọi người hít phải một ngụm lạnh khí, không hiểu sao chẳng cảm thấy nữ nhân này quá kiêu ngạo, lại cảm thấy nữ nhân này thật tuyệt vọng, tự mình dồn bản thân vào con đường khó khăn nhất để đi.

Tế Anh nói: "Ta theo nàng, chúng ta mặc dù không thành phu thê, ít nhiều gì cũng để ta bồi nàng."

"Ta không muốn có người vướng bận."

Chu Sa chống tay lên bàn đứng dậy, mắt quét qua từng người trong điện: "Ta đã quyết, cũng đừng mong ta thay đổi."

"Diêm La quân!"

Chu Sa vờ như không nghe thấy, xoay người rời khỏi điện, hồng bào đỏ thẫm phần phật lay động, cảm giác được nữ nhân này thật nhiều tâm sự. Úc Khuynh Tư vội rời khỏi chỗ ngồi của mình, nhanh chóng đuổi theo phía sau Chu Sa, nàng muốn biết lý do gì khiến cho Chu Sa trở thành như vậy.

"Thượng thần."

Nghe tiếng nói, cả Chu Sa và Úc Khuynh Tư đều quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Diêm Cư.

Biết rõ Chu Sa nhìn lại, Diêm Cư liền chạy đến ôm lấy cánh tay của Úc Khuynh Tư, một tay đặt trên ngực hổn hển thở.

"Thượng thần ngài đi nhanh quá, Diêm Cư đuổi không kịp."

Chu Sa liếc nhìn hai người, trào phúng cười một tiếng, nhanh chóng xoay người rời đi.

Úc Khuynh Tư định đuổi theo thì bị Diêm Cư kéo lại: "Thượng thần ngài đợi một chút, Diêm Cư có chuyện muốn nói với ngài."

Nhìn bóng lưng khuất xa của Chu Sa, trong lòng Úc Khuynh Tư khó chịu, liếc nhìn Diêm Cư, trong mắt không giấu được lạnh nhạt cùng tức giận.

Trong lòng Diêm Cư có chút hoảng loạn, hít một hơi thật sâu bình ổn tâm tình, chậm chạp mở miệng: "Thượng thần, lần này Diêm Cư cùng ngài đi đánh Ma vương, trong lòng Diêm Cư có chút sợ hãi, ngài có thể hay không cho Diêm Cư một lời hứa?"

"Ngươi muốn ta hứa cái gì?" Úc Khuynh Tư nhăn mặt nhíu mày: "Mà ngươi đã uống vong tình thủy hay chưa?"

Gương mặt Diêm Cư vặn vẹo, nàng buông cánh tay của Úc Khuynh Tư ra, hai mắt đỏ bừng: "Ngài vẫn muốn nói với ta ngài yêu Diêm La đi?"

"Ta... cái đó gọi là yêu sao?"

Úc Khuynh Tư không rõ yêu là gì, khi nghe Diêm Cư nhắc đến, nàng liền gấp gáp muốn biết.

Diêm Cư nhàn nhạt cười: "Đương nhiên không phải, ngài đối với Diêm La không phải yêu, mà là tình cảm sư đồ, là tình cảm của sư phụ yêu thương đồ đệ của mình."

"Không phải là yêu..."

Úc Khuynh Tư vô thức nhìn con đường mòn mà Chu Sa vừa đi qua, đó không phải là yêu sao? Vậy yêu là cảm giác gì đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.