Ngoài trời là ban ngày hay ban đêm, Chu Sa sắp không nhận ra nổi nữa, nàng chỉ cảm thấy cả người đau nhức, không thể cử động. Hồi trưa Cô Quang bôi mỡ cao lên người nàng, đến giờ vẫn chưa khô, đau buốt khắp người, ngay cả ngủ cũng không thể ngủ. Đồng thời Cô Quang thật sự dùng một nắm đất sét làm mắt cho Chu Sa, bên ngoài đất sét bọc một lớp tiên thảo, có thể dùng được vài trăm năm, sau đó thì phải thay đôi mắt khác.
Âm thanh mở cửa chi nha vang lên, Chu Sa có chút hoảng loạn, không muốn ai nhìn thấy bộ dạng đáng sợ này của mình. Nàng còn nhớ rất rõ, âm thanh hoảng loạn của sư phụ, nàng rất sợ sư phụ nhìn thấy dáng vẻ xấu xí này của mình, nhất định sư phụ sẽ sinh ra chán ghét nàng.
Úc Khuynh Tư nhìn thấy Chu Sa hoảng loạn ôm chăn, lòng nàng đau buốt, chậm rãi đi về phía giường ngủ.
"Gà nhỏ."
Chu Sa run rẩy một chút, nói: "Sư phụ, ngài...ngài mau về nghỉ ngơi đi..."
"Ta..."
Lời quan tâm đến bên miệng lại không thể nói, nếu nàng cho Chu Sa thêm một chút hy vọng, nhất định nàng ấy sẽ không chịu buông bỏ nàng. Móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, lúc này mắt Chu Sa vẫn còn chưa dùng được, nàng mới có thể tự do rơi nước mắt.
"Cũng không phải ta quan tâm ngươi, ngươi vì ta mà bị thương, ta không thể không đến thăm ngươi một cái."
Từng câu từng lời nhẹ bẫng nhưng lại như chùy mạnh đánh vào ngực Chu Sa, nàng tựa như chết lặng, ngay cả nói cũng nói không được, hai vai thỉnh thoảng run lên một chút.
"Ngươi làm loại chuyện này, vi sư cũng sẽ không cảm thấy yêu thương ngươi nhiều hơn một chút, ngược lại cảm thấy ngươi thật phí công rồi, nợ đào hoa của vi sư cũng không ít, bọn họ vẫn có thể cho vi sư một ít linh lực."
Hóa ra việc nàng làm với sư phụ đều là vô ích hay sao?
Chu Sa ngay cả khóc cũng khóc không nổi, mắt nàng rất đau, khóc ra nhất định sẽ là máu, chỉ có thể cắn chặt răng ngăn bản thân yếu đuối mà rơi lệ.
"Vi sư chỉ đến nói vài lời với ngươi, sau này đừng làm chuyện vô ích này nữa."
Nói xong, Úc Khuynh Tư liền đứng dậy, dứt khoát xoay người rời đi, mỗi bước chân đều loang lỗ nước mắt rơi xuống sàn nhà. Khi cửa đóng lại rồi Úc Khuynh Tư mới đổ gục xuống, ôm mặt nức nở khóc như một đứa trẻ, tay phải ôm lấy ngực trái đau như muốn nổ tung của nàng.
Ở trong phòng, Chu Sa hoàn toàn không có phản ứng gì, chính là đã chết lặng rồi, cứ ngồi ngây ra như vậy, khắp người phảng phất cảm giác bi thương.
"Sư phụ... ngài chán ghét Chu Sa như vậy sao?"
Chính bởi vì nàng có bộ dáng xấu xí như vậy?
Hay bởi vì từ đầu đã không có cảm giác với nàng?
Chu Sa siết chặt sàn đan dưới thân, nàng không thể mất sư phụ, tuyệt đối không cho phép bản thân bỏ cuộc.
Một dòng sáng đỏ phát ra, sau đó thân ảnh gầy như que củi biến mất, giường nệm vẫn như cũ không lưu lại chút hơi ấm nào.
Âm thanh trong phòng phát ra khiến Úc Khuynh Tư hoảng sợ, nàng vội đẩy cửa vào, chẳng còn nhìn thấy Chu Sa đâu nữa.
"Gà nhỏ! Gà nhỏ! Ngươi đi đâu rồi gà nhỏ!?"
...
"Tố Lan, ngươi biết cách giúp ta mà phải không?"
Tố Lan nhìn Chu Sa một cái, rồi lại thở dài, nói: "Bộ da này của ngươi... ai~ thật ra là có cách, chính là lột da của ngươi xuống, đợi da non lên lại."
"Mất bao lâu?"
"Ngươi không hỏi đau hay không sao?"
"Dù đau hay không ta cũng làm."
Tố Lan xoa cằm, chậm rãi nói: "Một vạn năm."
"Được."
"Đáp ứng nhanh như vậy?" Tố Lan nhăn mặt: "Ngươi có biết xé bỏ da là loại đau đớn gì hay không a?"
"Biết."
"Ngươi..." Tố Lan nghẹn lời, hừ lạnh: "Ngươi muốn thì ta giúp ngươi, giá cả thế nào?"
Chu Sa vươn tay lấy một cây trâm trên đầu mình ném cho Tố Lan: "Cầm lấy."
Tố Lan cầm lên ngắm nghía, gật gù: "Tốt, cái này ta lấy, ta dẫn ngươi đi."
Dứt lời, Tố Lan vươn tay nắm lấy bàn tay xương xẩu của Chu Sa, dẫn nàng đến một gian phòng ngập tràn mùi máu. Ấn Chu Sa ngồi xuống ghế, Tố Lan thuận tay cầm đoản đao trên bàn, nhìn qua lớp da thịt cháy đen trước mặt mà nhíu mày.
"Ngươi sẵn sàng chưa?"
Chu Sa gật đầu thật nhẹ, vẫn như cũ bình thản.
Tố Lan mím chặt môi, hạ xuống một đao dứt khoát, kéo xuống một mảng da thịt cháy đen, đầy máu. Ngay cả một tiếng than đau cũng không nghe ra được, Tố Lan suýt chút đã nghĩ Chu Sa đau ngất rồi, nhìn lại thì thấy tay của nàng đang siết chặt vào thành ghế, đau đến trên trán đầy hãn.
Đoản đao một lần lại một lần vung xuống, kéo rớt từng mảng da thịt cháy đen, mùi máu bốc lên nồng nặc, khiến Tố Lan mấy vạn năm nay giúp nhiều người hoán bì lại cảm thấy có chút sợ hãi. Mảnh thịt cháy đen cuối cùng rơi xuống, khối thân thể trước mặt đều là máu, là những sợi gân xanh đỏ chèn ép nhau, co giật điên cuồng.
Tố Lan hoảng sợ che miệng mình lại, chạy ra ngoài nôn mửa.
Chu Sa cúi xuống nhìn bàn tay không có da của mình, cười yếu ớt: "Sư phụ... ngài đợi Chu Sa được không?"
...
Mưa rơi lất phất, mây đen vần vũ trên không, vài tiếng sấm rền xen kẽ. Dàn liễu xanh đung đưa mình trong gió, âm thanh tí tách của mưa rơi trên mái nhà, lại không giảm đi cảm giác vắng lặng xung quanh.
Úc Khuynh Tư ngồi trước hiên, tay ghì chặt tiểu phúc oa oa mà Chu Sa hay mang theo bên người, ánh mắt dõi ra bên ngoài màn mưa.
Ngay cả một lý do để đi tìm Chu Sa, nàng cũng không có, trên đời này còn có kẻ nào vô dụng như nàng hay không?
Úc Khuynh Tư đưa tiểu phúc oa oa ra một chút, vuốt ve gương mặt nhỏ đang mỉm cười, nhịn không được mà rơi nước mắt, thế nhưng khóe môi vẫn cong lên.
"Ngươi có phải an ủi ta không? Có phải gà nhỏ sẽ trở về không?"
"Úc Khuynh Tư!"
Nghe có người gọi mình, Úc Khuynh Tư mờ mịt ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy người của Ức Luân sơn kéo đến.
Diêm Tống Bình bước đến nắm lấy cổ áo của Úc Khuynh Tư, đem nàng ném mạnh ra ngoài mưa, đôi mắt hoen đỏ.
"Úc Khuynh Tư ngươi trả con gái lại cho ta! Ngươi trả Diêm La lại cho ta!!"
Úc Khuynh Tư cuộn người dưới mưa, không có nói gì, chỉ có thân thể vẫn run rẩy, tiếng nức nở vẫn vang lên.
"Ta phải gϊếŧ chết ngươi! Ngươi mau trả lại con gái cho ta!!"
Diêm Tống Bình vung kiếm về phía Úc Khuynh Tư liền bị Thiên Văn Cẩm ngăn lại, kéo nàng ra phía sau.
"Thiên Văn Cẩm, ngươi còn muốn cái gì nữa đây?" Diêm Tống Bình suy sụp ngã xuống dưới mưa, tay ôm ngực khóc lớn: "Con chúng ta chết rồi, là đứa con duy nhất của chúng ta, ngươi lại không cho ta trả thù cho con, có phải ngươi không xem Diêm La là con của ngươi không?!"
Thiên Văn Cẩm yếu ớt mở miệng: "Nàng nghĩ ta là ngươi như vậy sao? Diêm La mất rồi ta vui vẻ được sao? Nhưng nàng gϊếŧ ả rồi, con chúng ta quay về được sao?"
"Ta muốn gϊếŧ ả để báo thù!"
"Không được!" Thiên Văn Cẩm đưa mắt nhìn Úc Khuynh Tư, giọng nàng run lên vì đau đớn: "Trong người nàng ta có linh lực và nguyên thần của Diêm La, không được gϊếŧ nàng ta."
"Nhi nữ của ta... tiểu Diêm La của ta..." Diêm Tống Bình gào khóc trong đau khổ, ngay cả mưa cũng khóc thương cho nàng: "Ta hối hận rồi... ta hối hận đã đưa Diêm La đến U Nham, Diêm Tống Bình ta đã hại chết con của mình rồi!"
"A Bình." Thiên Văn Cẩm ôm lấy hai vai đang run rẩy của nàng: "Là ta bắt nàng rời khỏi con, nếu không con chúng ta cũng sẽ không..."
"Úc Khuynh Tư..." Diêm Tống Bình run rẩy chỉ tay vào mặt nàng, nghiến lấy từng chữ: "Ta nguyền rủa ngươi cả đời này đau khổ dày vò, ta nguyền rủa ngươi cả đời cô độc, ta nguyền rủa ngươi không được chết yên!"
Úc Khuynh Tư căn bản không còn quan tâm đời này nàng có hạnh phúc hay không, rời khỏi Chu Sa, nàng có sống cũng như chết, cũng chẳng khác gì nhau.
"Ngươi chết, ta liền rút hết máu của ngươi, lấy hết linh khí của ngươi, lấy cả nguyên thần của ngươi cũng phải hoàn trả lại cho nhi nữ ta!!!"
Thiên Văn Cẩm chậm chạp nói: "Người đâu, bao vây U Nham sơn, đừng để kẻ nào rời khỏi đây, tất cả đều phải bồi táng nhi nữ của bản linh đế!"
"Vâng!"
"Không được..." Úc Khuynh Tư chống đỡ mệt mỏi, nói: "Các nàng không biết chuyện này, là do ta... tất cả là lỗi của ta... đừng liên lụy đến các nàng..."
"Ngươi đã nói như thế thì ta thành toàn cho ngươi!" Diêm Tống Bình đè thấp âm thanh: "Ta sẽ khiến ngươi chịu tất cả nỗi đau mà con gái ta phải chịu đựng, ta sẽ khiến ngươi chết không được yên, ngươi chết rồi ta liền cho ma quỷ ăn xác của ngươi, khiến ngươi mãi không được siêu sinh!"
Mưa vẫn rả rích rơi, kéo theo bi thương đè nặng, không nói được thành lời...