"Linh đế, không phải ta không muốn giúp ngươi, mà ta muốn giúp cũng giúp không được."
Vừa nói, Thư Phàm vừa đẩy cánh cửa thời không ra, chỉ vào quỹ đạo đang không ngừng xoay vần, ánh sáng phát ra đau cả mắt.
"Ngươi xem, ở trên quỹ đạo tuần hoàn không có chiếu mệnh tinh của Tống Bình, linh hồn thực sự đã không còn lưu lại dù chỉ một mảnh nữa."
Chu Sa siết chặt tay áo đến nhăn nhúm, quỹ đạo trước mắt vẫn tuần hoàn xoay vần, nhưng một khi tinh cầu tắt liệm rơi xuống Vãng Sinh vực thì không thể quay trở về quỹ đạo được nữa.
Trên quỹ đạo không có tinh cầu chiếu mệnh của Diêm Tống Bình, lại không cảm nhận được một mảnh hồn phách lưu lạc, đồng nghĩa trên đời này chẳng còn một Diêm Tống Bình nữa rồi.
Ánh mắt Chu Sa tối xầm, hai vai buông thõng xuống, tất cả hy vọng đều biến mất, tưởng chừng như có thể gục ngã.
"Hôm qua Thiên Văn Cẩm có đến tìm ta, nàng cầu xin ta cứu Diêm Tống Bình, nhưng chuyện đến nước này đã không thể cứu vãng rồi." Thư Phàm vỗ nhẹ vào vai Chu Sa hai cái, nói: "Diêm La quân, ta biết ngươi thương tâm, nhưng đây là số kiếp của Diêm Tống Bình, nàng sống cũng gần ba mươi vạn năm rồi, đã đến lúc hồn quy thiên địa."
"Là do ta..." Chu Sa run rẩy nói: "Nếu ta không tồn tại trên đời này, nương sẽ không vì ta mà chết..."
"Hồ ngôn!" Thư Phàm tức giận trách: "Ngươi có biết năm đó vì sinh ngươi, Diêm Tống Bình bất chấp tất cả hay không? nàng thà làm một cái phàm nhân cũng chỉ mong ngươi có thể sống lại, bây giờ ngươi lại nói những lời này, ngươi không thấy hổ thẹn với Diêm Tống Bình sao?"
"Ta còn có thể làm gì sao? Nương chết rồi, mẫu thân từ bỏ ta, muội muội oán hận ta..." Chu Sa buông xuống một tiếng cười dài, nhưng nước mắt lại nặng nề rơi xuống: "Thật đáng thương hại..."
Thư Phàm là người ngoài cuộc, tất nhiên không thể hiểu cảm giác lúc này của Chu Sa, chỉ có thể tiến đến ôm nàng một cái.
Tính ra thì Chu Sa phải gọi Thư Phàm một tiếng cô cô, chưa kể nàng đứng trong hàng ngũ trưởng bối, có khi Chu Sa còn phải khấu đầu hành lễ. Hôm nay trưởng bối chủ động ôm nàng an ủi, nàng cũng không từ chối, ôm Thư Phàm một cái, nhịn không được bật ra một tiếng nức nở.
"Ta còn nhớ năm đó, ta cùng Văn Cẩm đánh nhau một trận, đánh đến ba ngày ba đêm chỉ để xem kẻ nào là người chiến thắng. Ngươi có biết vì cái gì mà lại đánh nhau như vậy hay không?"
Chu Sa chậm chạp lắc đầu.
Thư Phàm cười khẽ, vỗ vai Chu Sa hai cái: "Là vì Tống Bình, năm đó Tống Bình cũng chỉ mới bốn vạn tuổi, thật xinh đẹp, cũng thật nghịch ngợm. Ta và Thiên Văn Cẩm cùng nhau lớn lên, cùng nhìn Tống Bình trưởng thành, tình cảm càng ngày càng lớn, đến mức có một ngày cả hai cùng đánh nhau vì Tống Bình."
Chu Sa cả kinh, chuyện này nàng chưa từng nghe mẫu thân hay nương nói đến, có chút mạc danh kỳ diệu, cố sức lắng nghe Thư Phàm nói tiếp.
"Nhưng vẫn là ta thua Văn Cẩm, nàng ngồi vào vị trí Linh đế, ta ngồi vào vị trí Diêm quân, ai cũng cai quản một phương trời, cũng cùng yêu thương một nữ tử." Thư Phàm yếu ớt nói tiếp: "Tống Bình thật sự rất yêu Văn Cẩm, ta nhìn bọn họ hạnh phúc mà đau lòng, nhưng ta biết, ở bên cạnh Văn Cẩm thì Tống Bình sẽ vui vẻ hơn nhiều. Sau này ta lại gặp nương của Cửu nhi, thật may mắn không phải cùng kẻ khác tranh giành, thật may mắn nàng cũng yêu thương ta. Đoạn tình cảm năm đó, ta cùng Văn Cẩm thống nhất sẽ không nói đến, mãi đến khi Tống Bình sinh ngươi ra, ta biết lựa chọn buông bỏ năm đó của ta là đúng đắn. Nhìn Tống Bình hạnh phúc như vậy, ta cũng thật vui vẻ, có thể đứng ở vị trí trưởng bối nhìn các ngươi trưởng thành, nhìn con của ta ngày một lớn lên, là một loại thành tựu."
Chu Sa buông rũ đôi mi dài, ảm đạm nói: "Ta hại chết nương... là đứa con bất hiếu nhất..."
"Đừng nói như vậy." Thư Phàm ôn giọng nói: "Ngươi đứng vào vị trí người làm cha làm mẹ ngươi sẽ hiểu, thà bản thân vong mạng cũng không thể nào nhìn nhi nữ hồn phi phách tán. Cả đời Tống Bình đều là vì ngươi mà sống, vì vậy hãy sống để khiến Tống Bình cảm thấy được an ủi, cảm thấy hy sinh của nàng là xứng đáng. Mạnh mẽ lên, đừng khóc nữa, nếu để Tống Bình biết được, nàng sẽ thương tâm mà rơi nước mắt."
"Ta hiểu rồi..."
Chu Sa chậm chạp lùi lại một chút, cung kính khom người hành lễ: "Làm phiền Diêm quân rồi, bản linh đế cũng nên trở về Tử Liên Bát Kính."
"Ta tiễn ngươi một đoạn."
"Không dám phiền Diêm quân, ta tự đi được."
Dứt lời, Chu Sa liền phất tay áo rời đi, nơi vừa đứng lưu lại một đợt hương thơm ngây ngất. Vài ba cung nga nhìn thấy Chu Sa, nhịn không được mà e thẹn nghiêng đầu giấu đi đôi gò má đỏ ửng, không ngờ linh đế lại có bộ dạng xinh đẹp như vậy, ngay cả các nàng cũng nhịn không được mà yêu thích.
Nhìn theo bóng lưng của Chu Sa, Thư Phàm thoáng ngây người, nàng dường như thấy được hình ảnh của Diêm Tống Bình...
"Mẫu thân!"
Thư Phàm giật mình, quay đầu nhìn lại thì thấy Thư Cửu.
"Cửu nhi, sao con lại ở đây vậy?"
Thư Cửu phất tay áo cho lui cung nga, cung kính nói: "Nhi nữ nghe nói ngài đón tiếp linh đế nên mới cố ý đến thỉnh an ân nhân."
Bốn vạn năm trước Lục Niệm mang thai, sinh ra một ma bệnh, chính là Thư Cửu. Bởi vì Lục Niệm là công chúa Long tộc, Thư Phàm là Diêm quân, khác biệt giữa hai tộc khiến cả hai không thể có được một đứa con, đứa con sinh ra thoát không được vận mệnh an bài. Không ngờ được Diêm La quân lại rũ lòng thương xót, ban cho Thư Cửu một cơ hội sống, nhưng thiên địa phụ thần không dễ dàng bỏ qua như vậy, giáng hẳn Thư Cửu xuống làm phàm nhân.
Lần này Thư Cửu nghe tin ân nhân của nàng--- Linh đế Diêm La quân đến liền không ngại bản thân sau khi trải qua thiên kiếp còn chưa khỏe hẳn đã chạy đến tận nơi này chỉ muốn bái phỏng ân nhân.
Thư Phàm thở dài một tiếng, xoa đầu Thư Cửu mà nói: "Linh đế vừa đi thì con liền đến, xem ra là không có duyên rồi."
Thư Cửu phát ngốc, sau đó liền ũ rũ nói: "Vẫn không thể cảm ơn ngài ấy một tiếng."
"Nhất định còn cơ hội mà." Thư Phàm ôn nhu nói: "Nha đầu, mau về phòng nghỉ ngơi đi, coi chừng lại nhiễm phong hàn."
Thư Cửu ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lại nói: "Mẫu thân, nương tìm ngài."
"Hảo, cùng đi thăm nương con."
"Vâng, mẫu thân."
Nhìn thấy cung nga định tiến đến dìu Thư Cửu đi, Thư Phàm liền khoát tay ngăn lại, tự mình dìu nhi nữ về phòng.
Đi được vài bước, Thư Cửu lại hỏi: "Mẫu thân, khi nãy nhi nữ thấy ngài thất thần, có chuyện gì sao?"
"Đột nhiên nhớ đến vài chuyện xưa..." Thư Phàm ôn nhu nở nụ cười, nói: "Nhưng chuyện đã cũ, nên quên rồi."
Thư Cửu cũng không hỏi nữa, cùng mẫu thân trở về phòng tìm nương, hai bóng lưng đổ xuống mặt đất ẩm lạnh, theo bước chân là những khóm hoa vô danh nở đỏ.
===================
Âm thanh loảng xoảng đổ vỡ nặng nề truyền ra khỏi Vu Quang điện, sau đó thì tất cả nha hoàn trong điện đều hốt hoảng chạy ra. Chiếc bình cổ quý giá rơi xuống đất, mảnh sứ văng tứ tung, lẫn trong đám mảnh vỡ đủ màu sắc, không biết đây là chiếc bình thứ mấy bị ném xuống đất.
"Điện...điện hạ..."
Nha hoàn duy nhất còn lại trong Vu Quang điện nặng nề nuốt một ngụm nước bọt, hoảng hốt nhìn thế quân điện hạ, không phải nàng không muốn đi, chỉ là nếu nàng đi thì Hổ vương sẽ trách tội xuống.
"Cút!" Thiên Trinh giận dữ hất đổ cả thư án, điên cuồng gào lên: "Đều cút hết cho bản thế quân!"
Nha hoàn vội vàng quỳ xuống đất, đầu áp sát xuống đất: "Thỉnh xin thế quân bình tĩnh."
"Bình tĩnh? Bình tĩnh thế nào đây!?"
Thiên Trinh quay người lại, đem nha hoàn xốc thẳng dậy, đôi mắt kim sắc phát ra tia sát ý: "Bản thế quân mất đi ái nhân đã đành, vậy mà... bây giờ cả nương cũng không còn, ngươi bảo bản thế quân bình tĩnh thế nào?"
Nha hoàn run sợ cúi đầu: "Nhưng ngài giận dữ như vậy thì được gì? cũng chẳng cứu vãng được gì cả..."
"Ngươi nói đúng..." Thiên Trinh thẫn thờ buông thõng đôi bàn tay, ánh mắt dại ra, mang theo một tia lệ quang: "Nhưng bản thế quân phải làm thế nào đây? bản thế quân không có di hồn thuật, không có sức mạnh cứu sống người đã chết, làm sao cứu được nương cùng Cửu đây?"
"Ngài không thể nhưng không có nghĩa là Linh đế cũng không thể..."
"Ngươi bảo ta cầu xin nữ nhân vô tâm đó?" Thiên Trinh gằn giọng: "Nàng ta gϊếŧ nương! Gϊếŧ Cửu! Vậy mà ta còn phải đến cầu xin nàng ta?"
"Điện hạ nên suy xét lại, bên nào trọng bên nào khinh, ngài nên hiểu rõ..."
"Ngươi nói đúng... nhưng ta..."
Thiên Trinh siết chặt bàn tay, liếc nhìn nha hoàn đang quỳ, rồi lại rơi vào trầm mặc.
Lời nha hoàn đó nói không phải không có đạo lý, hơn nữa chuyện của nương và Cửu quan trọng hơn, nàng không thể chỉ nghĩ cho bản thân được.
"Ta nghe nói mười ngày nữa là đăng hoa lễ?"
"Vâng, điện hạ."
"Hoa đăng lễ này..." Thiên Trinh ôm hạ quyết tâm, run giọng nói: "Bản vương dù có phải quỳ xuống cầu xin, cũng phải cứu cho bằng được nương và Cửu!"
"Điện hạ anh minh."
"Ngươi lui xuống đi, bản thế quân muốn nghỉ ngơi."
"Vâng, điện hạ."
Nói xong, nha hoàn liền nhanh chóng rời đi, không quên đem đại môn đóng lại.
Trong điện cũng chỉ còn một mình Thiên Trinh, tất cả những điều thân thuộc nhất, chỉ trong một ngày đã tan biết hết thảy. Nương thân thương yêu nàng nhất, chỉ trong một cái chớp mắt, đã tan thành tro bụi, không thể luân hồi. Lục Cửu có thể vì nàng mà hy sinh tất cả, chỉ một lúc không nhìn thấy, đã xương tan thịt nát, rơi vào quỹ đạo luân hồi. Ngay cả tỷ tỷ nàng tôn sùng nhất, cũng chỉ trong một ngày, biến thành oán hận đến mức muốn hủy hoại đối phương.
Chưa bao giờ Thiên Trinh muốn hận Diêm La, càng không nghĩ sẽ có một ngày phải oán hận thân tỷ tỷ của mình. Tỷ tỷ nàng phong hoa tuyệt đại, ôn nhu hiểu lễ, tuy có chút lạnh nhạt nhưng chưa bao giờ không nghĩ cho nàng, cũng là người luôn che chở bảo hộ nàng. Chỉ trong một cái chớp mắt, tỷ tỷ tuyệt mỹ của nàng, lại đẩy nàng vào bước đường cùng, lại khiến nàng thất vọng đến tột cùng.
"Tỷ... ngươi sao lại phải ép ta?"
Thân thể run rẩy muốn ngã xuống nhưng may mắn lại kịp vịn vào cạnh bàn, vòng tay lóe sáng, phát ra một đợt hàn ý nhàn nhạt. Ánh mắt Thiên Trinh tan rã, chất lỏng trong suốt trượt dài trên gương mặt, rơi xuống bàn vỡ tan.