Chương 92: Kìm nén
Chu Tú Mẫn nhìn hắn vẫn đường hoàng, nhưng bóng lưng dường như đã già nua đi nhiều, đau lòng chua xót lại nổi lên, nếu hắn nặng lời thêm nửa câu, cô ấy còn có lí do chống đỡ đến cùng, nhưng loại dịu dàng này, khiến tâm can cô ấy làm sao có thể cứng rắn được nữa? Cô ấy thao thức tới nửa đêm không ngủ được, đến gần sáng khó khăn lắm mới thiếp đi. Trong mơ cũng không an tâm, đủ các loại day dứt: Khi là khuôn mặt yếu ớt trắng bệch của Chu Kính Thanh nói, anh cả thật sự hỏi đến, anh cũng không thể không nói. Khi là khuôn mặt nghiêm khắc mang theo quá quắt của bà nội, "Mẹ nghĩ tới tương lai của nhà họ Chu này!" Khi thì là dáng vẻ dịu dàng xoa đầu cô ấy của Chu Kính Nhân, "Em không phải lo lắng gì cả." Khi thì là tiếng khóc thút thít của mẹ cô ấy. Và nhiều hơn cả là khuôn mặt của Chu Sa, dịu dàng chăm chú nhìn cô ấy, hứa chắc nịch mình sẽ bảo vệ cậu. Cô ấy hoang mang, như ngủ như không lại như tỉnh như mê, chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu, cô ấy giãy giụa tỉnh lại, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Cô ấy thở dốc, muốn đến nhà vệ sinh rửa mặt mũi cho tỉnh táo, nhưng nhìn thấy ánh mặt trời đã rọi vào phòng, cô ấy ngẩn người ra, đột nhiên nghĩ đến sáng nay có hẹn với Chu Sa, nhanh chóng tìm điện thoại xem giờ. Điện thoại im lặng nằm trên bàn, màn hình hiển thị mười rưỡi, có năm cuộc gọi nhỡ, đều là của Chu Sa. Còn có hai tin nhắn, một là Chu Sa hỏi cô ấy đã đi chưa, nói với cô ấy nơi cô đang đứng đợi, một tin nhắn là Chu Sa nói không đợi được cô ấy, phải quay về đi học, bảo cô ấy tỉnh lại thì gọi điện cho cô.
Chu Tú Mẫn: ...
Chu Tú Mẫn vất điện thoại đi tắm rửa, quay lại cầm điện thoại nghĩ xem có nên gọi điện thoại cho cô, vô tình ấn vào nút âm lượng mới phát hiện đã được cài đặt chế độ im lặng, chẳng trách cô ấy không nghe thấy tiếng chuông. Bỗng cô ấy cảm thấy có một loại bi quan như số trời đã định. Mẹ Chu nghe thấy phòng cô ấy có tiếng động, gõ cửa đi vào bảo cô ấy ra ngoài ăn sáng. Chu Tú Mẫn buồn bực, trưa rồi còn ăn sáng gì chứ, nhưng vẫn mơ màng đáp lại một câu, cũng không động dậy. Mẹ Chu đợi rất lâu không thấy cô ra, tự mình bưng bát cháo thịt vào, Chu Tú Mẫn đành ngoan ngoãn ngồi xuống ăn, ăn xong, thở dài một cái, cô ấy vẫn nên gọi điện thoại cho Chu Sa.
Giọng nói Chu Sa của nhẹ nhàng truyền tới, Chu Tú Mẫn nghe thấy giọng cô, đột nhiên có một loại nhớ nhung mãnh liệt, rất muốn ôm lấy cô, vùi đầu vào vai cô, yên tĩnh ngủ một giấc, không suy nghĩ lung tung điều gì nữa.
"Tú Mẫn... Tú Mẫn?" Hai tiếng gọi vẫn không nhận được câu đáp lại, âm thanh của Chu Sa có chút gấp gáp, "Sao thế?"
Chu Tú Mẫn liếm liếm môi, thu lại những suy nghĩ của mình, thành thật xin lỗi: "Chu Sa, xin lỗi, mình ngủ quên mất. Điện thoại không biết lúc nào để chế độ im lặng, không nghe thấy chuông."
Chu Sa cười cười, "Không sao đâu, mình cũng muốn cậu ngủ nhiều."
Chu Tú Mẫn đột nhiên có chút tức giận, lần đầu tiên cô ấy muốn Chu Sa nổi nóng. Cô ấy nghĩ, rốt cuộc bản thân đang chờ đợi điều gì, hi vọng cô tức giận có thể giảm đi cảm giác day dứt của bản thân sao? Âm thanh của cô ấy có chút hung dữ, dường như người thua thiệt không phải đối phương, "Cậu không tức giận sao?"
"Không sao, cũng không xa, không đợi được cậu nên mình về rồi, buổi sáng cũng không có gì, buổi tối đi dạo nhé? Buổi tối mình không có tiết."
Chu Tú Mẫn nhất thời không biết nói gì, "Cậu đang ở đâu?" rất lâu sau mới hỏi. Chu Sa nói đang học ở nhà giáo sư, Chu Tú Mẫn nghĩ nghĩ, khó mà cân nhắc có nên gặp Chu Sa hay không nên gặp Chu Sa, cuối cùng cô ấy khẽ nói: "Không đi nữa. Buổi tối mình về nhà riêng. Cậu đến chơi với mình nhé." Vừa nói ra, bản thân thở phào một cái, giống như làm chuyện đúng đắn, cô ấy cảm thấy khó xử của bản thân thực tế không nên trút lên người khác.
Chu Sa vui vẻ đáp ứng: "Ừ!"
Tâm tư của Chu Tú Mẫn lơ lửng suốt một buổi chiều, ăn cơm tối xong liền về nhà riêng. Mẹ Chu không yên tâm, ở nhà tuy có hơi xa, nhưng từ cổng nhà đến trường đều ngồi trên xe, nhà riêng bên kia còn phải đi qua một con ngõ, Chu Tú Mẫn an ủi mẹ mấy câu, vội vàng rời đi. Mẹ Chu nhìn thấy bóng lưng cô ấy thở dài. Bà nội Chu không nhịn được nói: "Ta đã nói nên tạo quan hệ với Bổn gia, nhưng các con không nghe, nếu không cũng không đến mức vừa xảy ra chút chuyện mọi người liền giậu đổ bìm leo." Bà nội Chu mấy ngày này chịu không ít tức giận, giọng điệu không tránh khỏi bất mãn, mẹ Chu nghe xong không nói gì, chỉ là trong lòng phỉ nhổ không thôi: Nói không chừng bị người ta giậu đổ bìm leo chính là chuyện tốt của Bổn gia, mẹ chồng bà còn muốn ôm đùi người ta, xem người ta như đại thụ mà dựa vào ư? Thật nực cười.
Trên đường Chu Tú Mẫn gọi điện cho Chu Sa. Cô ấy vừa về chân trước, Chu Sa cũng tới, trên mặt cười rạng rỡ, trên tay còn cầm một túi đồ, nhìn thấy cô ấy liền yêu thích gọi, "Tú Mẫn..."
Trái tim Chu Tú Mẫn mềm nhũn, có một loại kích động muốn nhào đến ôm thật chặt cô, nhưng người đi làm đang ngồi ăn mì ngoài phòng khách, chỉ đành nhịn lại suy nghĩ của mình, đứng sang bên cho cô vào nhà. Chu Sa chào hỏi người đi làm, cùng Chu Tú Mẫn về phòng cô ấy. Chu Sa vui vẻ đặt túi đồ lên bàn học, rút đồ từ bên trong ra, "Tú Mẫn, lần trước không phải mẹ cậu nói mật ong tốt sao? Mình đưa chú ít tiền bảo chú mua nhiều một chút, chú mua rồi gửi lên cho mình, cậu nhìn xem... Khi nào cậu về nhà nhớ mang cho dì nhé." Cô mang theo chút đắc ý nho nhỏ nhìn mật ong trong suốt trong chai nhựa, vui vẻ nói. Chu Tú Mẫn nhìn nụ cười ngọt ngào của cô đột nhiên chua xót, tiến lên ôm cô, động tác của Chu Sa khựng lại, có chút nghi ngờ, "Tú Mẫn... sao thế?"
Âm thanh của Chu Tú Mẫn có chút buồn buồn, "Cậu đừng tốt với mình như thế." Cô ấy chỉ tùy tiện nói một câu, nói mẹ cô ấy thích mật ong cô ấy mang về, còn hỏi cô ấy mua ở đâu, Chu Sa đều nhớ trong lòng.
Chu Sa có chút bối rối, "Nhưng cậu tốt với mình hơn. Tú Mẫn, mình kể cậu nghe, chú nói trong thôn đang tích tiền sửa đường, sau này có đường ô tô, đi lại sẽ thuận tiện hơn nhiều." Âm thanh của cô lại vui vẻ, "Sau này sửa đường xong rồi, cậu cùng mình về đó xem xem thế nào nhé? Mình sẽ làm rất nhiều rất nhiều đồ ngon ăn cho cậu."
Cô ấy ngẩng đầu, có chút hoang mang nhìn cô, sau này? Nhìn thấy ánh mắt ngập tràn hi vọng của Chu Sa, cô ấy vô thức gật gật đầu, đôi mắt xinh đẹp của Chu Sa cũng nhuộm lên ý cười, đột nhiên nhích đến hôn hôn lên khóe miệng của cô ấy. Lúc thân mật, Chu Sa thường hay ngượng ngùng, cô ấy luôn là người chủ động hơn một chút, có lẽ không nhìn thấy cô ấy phản ứng, cho nên dừng nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước của mình lại, có chút cẩn thận nhìn cô ấy, "Tú Mẫn..." giọng điệu có chút do dự, "Có phải tâm trạng cậu không tốt?"
Chu Tú Mẫn phản xạ lắc lắc đầu, "Không có", cô ấy buông cô ra, nhẹ nhàng hỏi: "Đủ tiền không? Cậu lại gửi tiền cho chú à? Có đủ tiền tiêu không?"
Chu Sa dịu dàng cười cười, "Mình gửi không đáng bao nhiêu. Chỉ là một phần khả năng của mình thôi. Sửa đường là chuyện tốt. Sau này thôn làng sẽ tốt lên." Nhắc tới nơi bản thân đã lớn lên, Chu Sa trở nên rất dịu dàng, giống như cơ thể vốn mang theo một tia sáng dịu dàng. Đột nhiên Chu Tú Mẫn có chút ngưỡng mộ những người trong thôn làng ấy, có lẽ bọn họ rất nghèo, nhưng rất thân thiết với Chu Sa, Chu Sa không ở đó, cũng luôn nhớ tới bọn họ. Đơn thuần, tự nhiên, không mang theo quan hệ lợi ích.
Cô ấy hít thở thật sâu một cái, quyết định không nghĩ những chuyện kia nữa. Cô ấy hỏi, "Tối nay ngủ lại đây nhé?" Câu nói này khiến Chu Sa đỏ bừng mặt, "Mình... mình phải về trường."
Chu Tú Mẫn "ồ" một tiếng, cúi đầu không nói. Chu Sa có chút thấp thỏm, "Tú Mẫn..."
Chu Tú Mẫn xoa mặt, cười lên, "Không sao, chỉ là gần đây trong nhà có một số chuyện đáng ghét, mình cảm thấy phiền phức. Không phải cậu đến với mình sao? Sao lại muốn về?"
Chu Sa ấp úng, "Mình... mình..." Chính là cô cảm thấy người đi làm và vị Nghiên cứu sinh ở nhà, trắng trợn quá cũng không tốt.
Chu Tú Mẫn ngồi trên giường, vẫy tay gọi Chu Sa, ôm lấy eo cô, chầm chậm vén áo cô lên, cô ấy hôn lên chiếc bụng trắng bóc của cô, hôn lên khắp mọi nơi, cô ấy hỏi: "Tắm chung nhé?"