Chương 95: Vật hiếm há lại dễ gặp?
Chu Kính Nhân tuy là chủ nhân của nhà họ Chu, nhưng rất nhiều chuyện lớn nhỏ vẫn phải nghe lời bà nội. Kiếm Tần Vương chuyện này, hắn không dám ra chủ ý, bèn hỏi ý kiến của bà nội Chu. Bà nội Chu nghe xong trầm ngâm rất lâu, "Làm nghề như chúng ta, theo lí mà nói không sợ nguy hiểm, nhưng Quốc gia đã dốc toàn lực tìm kiếm vật này, nhất định không thể xem nhẹ, một khi xử lí không tốt, nhất định sẽ gặp họa lớn." Chu Kính Nhân cũng có ý đó, bảo kiếm Tần Vương tuy đáng giá nghìn vàng, nhưng vì cái giá đó nên không dễ ra tay, tuy có thể thể kiếm về bội tiền, nhưng đồng thời cũng khiến người người tranh đoạt, tình hình của bọn họ hiện giờ không thể chịu thêm bất kì tổn thất nào nữa. Cho nên hai người bàn bạc nửa ngày, cuối cùng quyết định Chu Kính Nhân đi lấy bảo kiếm về, giấu giếm năm ba năm, đợi khi bão táp qua đi, tìm một người thuận mua vừa bán rồi mới ra tay. Chu Kính Nhân gọi Hổ Tử đến thương lượng, hắn sợ có người theo dõi, đề phòng ngộ nhỡ, trước tiên hắn giả vờ đến Thượng Hải đi một vòng, lại vòng đến Quảng Tây, hai người ở tụ họp lại một chỗ, sau đó vào núi lấy đồ. Hổ Tử rất trung thành với Chu Kính Thanh, cộng thêm lần trước cũng vì sự khách sáo và hào phóng của Chu Kính Nhân nên rất có thiện cảm với hắn, Chu Kính Thanh dặn dò một tiếng, không cần lợi ích lập tức đồng ý.
Chu Kính Nhân lập tức gọi người đặt vé đến Thượng Hải, kết quả Oa Oa xảy ra chuyện, vệ sĩ của Oa Oa không dám che giấu, liền báo cáo với nhà họ Chương. Cô chủ Chương nổi giận đùng đùng, tuy bị tình thế ép buộc phải dùng Oa Oa làm giao dịch, nhưng cô chủ Chương rất có tình cảm với Oa Oa, hơn nữa, đối phương dám động vào Oa Oa, mục đích chỉ có một: Uy hiếp, khiêu khích, công kích cô. Bất luận là thế nào, cô cũng không dễ dàng bỏ qua. Cô lập tức đặt vé đến Chu Thành, nhưng trước khi ra sân bay lại tìm được Oa Oa, bố cô khuyên bình tĩnh, trước tiên nên xử lí chuyện điều chế thuốc cho tốt. Bọn họ lấy được phương thuốc nhà họ Chu liền lập tức tiến hành nghiên cứu, cho ra viên thuốc hiệu quả cũng không tệ, đương nhiên đã kết hợp với phương thuốc bí truyền nhà họ, nhưng vẫn không thể nào so sánh với công hiệu thuốc giải độc thực sự. Thuốc giải độc thực sự có tác dụng mạnh mẽ là bởi những nguyên liệu quý hiếm căn bản không thể sản xuất đại trà. Nhà họ Chương có đầu tư xưởng thuốc, bọn họ muốn đạt lợi ích cao nhất nên gần đây đang tạo quan hệ để sản xuất hàng loạt, ông Chương đang nói tới chuyện này. Cô chủ Chương nghe xong ý kiến của bố, miễn cưỡng ép xuống nóng giận hủy chuyến bay. Tuy cô không đến nhưng cử người thân cận nhất bên mình đi đón Oa Oa. Chu Kính Nhân là tay lão luyện, nghe tin tức Oa Oa mất tích lập tức đoán được: Nhà họ Chương chắc chắn sẽ nhanh chóng cử người đến, lúc đó kết quả thế nào cũng không rõ, nhưng hắn là chủ nhân nhà họ Chu, cũng không thể không ở. Thế là hắn hủy bỏ dự định tới Thượng Hải, bảo Hổ Tử lùi lại hai ngày, sau đó rồi tính tiếp.
Hắn nghe tin tìm được Oa Oa, lập tức đến biệt thự, hai người gặp nhau ở ngoài cửa.
"Ông Chu..." Oa Oa khẽ gọi, Chu Kính Nhân gật gật đầu, quan tâm hỏi: "Cô không sao chứ? Là tôi sơ xuất, không cử nhiều người bảo vệ cô." Giọng nói của hắn chân thành, phía trước là chân thành hỏi thăm, phía sau là lời khách sáo. Sao hắn có thể phái người nhìn chằm chằm cô ấy chứ, có khác nào giám sát.
Oa Oa nhìn hắn, "Cảm ơn anh Chu, vậy chúng ta cứ tiến hành làm việc như trước được không? Tôi đi xem bệnh cho cậu ba Chu." Lúc hắn và em trai cùng xuất hiện, hoặc một bên nói về một bên, Oa Oa sẽ tự động thêm "kính ngữ" vào trước tên họ, ví như nói với Chu Kính Thanh về Chu Kính Nhân sẽ là "cậu cả Chu".
Chu Kính Nhân bị cô ấy nhìn đến lúng túng, hắn rất không thoải mái với cách nhìn thẳng tắp vào mắt người khác của cô ấy, chủ yếu là vì hắn sợ nhìn thấy mặt cô ấy. Khuôn mặt đó viết đầy lên chữ "người chết", khiến người ta không nỡ, cho nên giả vờ tự nhiên nhìn đi hướng khác, nghe những lời kì lạ của cô ấy: Cái gì mà tiến lành làm việc như trước? Hắn quay đầu nhìn cô ấy, nhưng Oa Oa làm như không có chuyện gì đi qua hắn gật gật đầu, dùng dáng vẻ không cung kính nhưng thái độ thực tế rất cung kính, yên lặng rời đi, giống như câu nói kia không có bất kì hàm ý nào khác, trọng điểm là đi xem bệnh cho Chu Kính Thanh. Chu Kính Nhân suy nghĩ rất lâu nhưng không nghĩ ra, quyết định làm theo quy tắc cũ, nhưng đột nhiên hắn bừng tỉnh: Lúc trước Oa Oa để lại dòng chữ cho hắn, hắn không biết làm sao nên đi bước nào hay bước đấy. Vậy "như trước" là "giữ tôi lại"? Hắn cảm thấy có vẻ bản thân đoán đúng rồi.
Quả nhiên. Người cô chủ Chương cử đến đã có mặt ngay trong ngày, nhìn thấy Chu Kính Nhân liền hỏi thăm Oa Oa, thái độ của người đó rất khách sáo:
"Ông Chu, độc của cậu ba đã giải quyết ổn thỏa, sau đây chỉ cần yên tĩnh tĩnh dưỡng, đã không cần đến cô chủ nhà chúng tôi nữa, tôi muốn đưa cô ấy đi. Cảm ơn ông đã tận tâm chăm sóc cô chủ trong khoảng thời gian qua. Cô chủ Chương nhà chúng tôi gửi ông một chút thành ý nhỏ..." Hắn đưa đến một chiếc hộp tinh xảo, bên trong có một cây nhân sâm quý giá. Chu Kính Nhân nghĩ đến bọn họ lấy đi phương thuốc quý giá nhà mình còn chạy đến giả vờ giả vịt, trong lòng đầy một bụng tức giận, nhưng trên mặt vẫn rất khách sáo từ chối đưa đẩy một phen, cuối cùng cũng nhận lấy.
Chu Kính Nhân cũng muốn Oa Oa sớm rời đi, tránh cho bản thân khó chịu, nhưng lại không xác nhận được Chu Kính Thanh đã thật sự khỏe đến mức "tới đây chỉ cần tĩnh dưỡng" hay chưa, một là hiện tại, mỗi ngày Oa Oa vẫn tiến hành châm cứu trừ độc cho Chu Kính Thanh hai ba lần, hai là dáng vẻ nhờ vả của Oa Oa, hắn cũng không nỡ từ chối: Cô ấy cũng không dễ dàng gì, ngay đến nói một câu cũng phải giấu giấu giếm giếm mới thốt được ra miệng, vô thức tiến thoái lưỡng nan. Cuối cùng hắn mở miệng: "Anh Chương, tôi và cô chủ Chương đã có thỏa thuận, anh xem có thể làm thế không, đợi tôi xác nhận Kính Thanh thật sự khỏe rồi, mang cô Chương đi vẫn chưa muộn."
Đối phương nào có không rõ ý hắn, lập tức uyển chuyển nói: "Ông Chu Đức Huy nhà các ông cũng là thầy thuốc, để ông ấy kiểm tra thì thế nào?"
Chu Kính Nhẫn nghĩ nghĩ, nếu Kính Thanh thật sự khỏe rồi, hắn hà tất phải gánh thêm phiền phức, đương nhiên là có lỗi, nhưng hắn vốn không có nghĩa vụ phải giúp ai. Hắn có giữ thêm mấy ngày, cuối cùng cũng vẫn phải về nhà họ Chương, thêm nữa nếu cô ấy có chuyện, người làm chủ như hắn cũng không nói được, không bằng nhân cơ hội này sớm giải quyết, bản thân hắn còn chuyện quan trọng khác phải làm. Chu Kính Nhân cắn răng, đồng ý. Hắn gọi Chu Đức Huy đến biệt thự kiểm tra cho Chu Kính Thanh. Cô chủ Chương cử người đến đương nhiên quen thuộc với Oa Oa, không gọi cô ấy là "cô chủ", cũng không cần thiết chào hỏi, mà dịu dàng thân thiết nói: "Oa Oa, cô chủ bảo tôi đến đón em."
Oa Oa khẽ nâng mắt hỏi nhìn Chu Kính Nhân, Chu Kính Nhân mang theo chút hổ thẹn lần nữa tránh đi ánh mắt cô ấy. Chu Đức Huy kiểm tra thân thể Chu Kính Thanh xong, khách khí chắp tay, tán dương Oa Oa: Cô Chương quả nhiên có thể hồi xuân, Kính Thanh, sau này cháu phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng phụ lại máu của cô Chương đã điều trị cho cháu. Hắn nói "máu" rất tự nhiên, nhưng người nghe... Chu Kính Nhân lại cảm thấy hổ thẹn, nhưng lời đó quả thật không sai.
Sau đó Chu Đức Văn nói, tuy là nói với Chu Kính Thanh – thật ra là nói với Chu Kính Nhân và những vị khách ở đây – cũng coi như nói với bọn họ: Chu Kính Thanh khỏe rồi, có thể thả người, đưa người đi.
Oa Oa đột nhiên hiểu ra: Chu Kính Nhân không nguyện giúp cô ấy. Cô ấy cho rằng ông Chu đây chí ít sẽ giúp cô ấy chuyện này, xem ra cô ấy quá ngây thơ rồi. Cô ấy có chút buồn bã cúi đầu, cô ấy cúi đầu khiến lòng Chu Kính Nhân càng hoảng loạn.
Người đàn ông họ Chương kia gấp gáp quyết định rời đi trong đêm, hắn lập tức đặt vé, dặn mấy người vệ sĩ chuẩn bị xuất phát. Oa Oa yên tĩnh nghe bọn họ nói chuyện, nghe đến tối nay phải đi, buồn bã vứt lại một câu: "Ngày mai hẵng đi, tôi có người bạn cần tạm biệt."
Người đàn ông kia ngẩn ra: Oa Oa có bạn? Hắn nghi hoặc nhìn cô ấy, Oa Oa nhắm mắt làm ngơ, tự mình về phòng, người kia nhìn về phía mấy người vệ sĩ, vệ sĩ chần chừ, kể lại chuyện Oa Oa đi xem một đứa bé gái hát rong. Người đàn ông kia há to miệng, sau đó lộ ra biểu cảm không tin được, hiển nhiên không nghĩ ra cô ấy làm bạn với người có thân phận thấp hèn kia có lợi ích gì. Nhưng nếu đã cố ý đi tạm biệt, hắn cũng không dám coi nhẹ, dù sao Oa Oa cũng là bề trên của hắn. Hắn báo cáo tình hình với cô chủ Chương, cô chủ Chương cho phép về chậm một ngày, hắn cũng không còn lời nào để nói, thế là khách sáo tạm biệt Chu Kính Nhân quay về khách sạn.
Oa Oa đợi bọn họ đi, lập tức gọi vệ sĩ của mình: "Chúng ta đến trường của cậu Chương Anh."
Vệ sĩ nghe lệnh làm việc, đi theo bản đồ, đưa Oa Oa đến cổng đại học Tây Hoa. Chương Anh nhận được điện thoại Oa Oa muốn đến, vừa sửng sốt vừa bất ngờ, nhưng cho dù thế nào, cũng phải ra cổng trường "nghênh đón". Oa Oa không muốn phô trương nên không để vệ sĩ đi theo, nói cô ấy chưa từng tham quan trường học, để cậu Chương Anh đi cùng cô ấy một đoạn là được. Vệ sĩ đương nhiên không chịu, mới bị bắt cóc, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa bọn hắn không gánh nổi. Oa Oa hiếm khi nổi giận: "Hỗn láo, các người dám chống lại tôi!" Âm thanh của cô ấy không lớn, nhưng dáng vẻ lạnh lùng và khuôn mặt không cảm xúc vô thức khiến người ta cảm nhận được âm u. Chương Anh cũng cảm thấy có bốn người mặc đồ đen thời thời khắc khắc vây quanh quá phô trương, cũng nói với vệ sĩ: Đây là trường học, có chuyện gì ngoài ý muốn chứ? Không có chuyện gì đâu. Tôi dẫn cô Uyển đi một vòng, rất nhanh sẽ quay lại. Đám vệ sĩ nhìn nhau, chỉ đành lên xe đợi bọn họ.
Chương Anh dẫn cô ấy đi dạo, Oa Oa hờ hững vừa nghe vừa nhìn, đi đến khu giảng đường liền nói mệt rồi, khát nước, bảo Chương Anh đi mua nước khoáng cho cô ấy. Chương Anh dặn cô ấy đợi hắn, đừng đi linh tinh, liền đến máy bán nước tự động gần đó mua nước khoáng. Kết quả vừa quay lại, đã không thấy Oa Oa đâu. Chương Anh bắt lấy một học sinh gần đó, "Em có thấy cô gái vừa đi cùng tôi đi đâu rồi không? Mặt trắng trắng, tóc dài dài, giống như búp bê ấy."
Sinh viên kia nghi hoặc lắc đầu, Chương Anh lập tức buông hắn ra, tìm kiếm khắp nơi, vừa chạy vừa tìm, vừa hỏi người, cũng không ai thấy, hỏi mãi hỏi mãi thiếu chút nữa phát điên. Cuối cùng hỏi được một bạn sinh viên, nói cô ấy đến khu giảng đường, liền nhanh chóng qua đó tìm.
Oa Oa hỏi một bạn sinh viên: Chu Sa ở đâu?
Chu Sa là người nổi tiếng trong trường, bạn sinh viên đó đương nhiên là biết, lập tức đích thân dẫn cô ấy đi.
Oa Oa lại hỏi: Giáo viên của cậu là ai?
"Nhiều lắm. Cậu muốn hỏi ai?"
Oa Oa miêu tả ngoại hình giáo sư Trịnh: "Người đó cao cao gầy gầy, tóc ngang vai, nói chuyện rất sắc bén."
Một từ "sắc bén" này khiến bạn sinh viên đó lập tức hiểu rõ đến không thể nào rõ hơn: "Trịnh quá quắt! Biết! Sao không biết chứ. Không biết thì không phải sinh viên Tây Hoa rồi. Cậu muốn tìm giáo sư à?"
Oa Oa gật đầu. Bạn sinh viên kia lại nghi hoặc: "Không phải cậu tìm Chu Sa sao? Không tìm nữa à?"
"Tôi muốn tìm Trịnh... Trịnh... cô Trịnh. Nhưng tôi không biết tên cô ấy. Tôi chỉ biết cô ấy là giáo viên của Chu Sa thôi."
"Ồ! Hiểu rồi." Bạn sinh viên kia dẫn cô ấy đến văn phòng làm việc của cô Trịnh, "Nhưng không biết hôm nay cô ấy có đi làm không. Tôi dẫn cậu đi xem thử."
Oa Oa cảm ơn hắn.
May mà cô Trịnh ở văn phòng.
Bạn sinh viên kia gõ cửa phòng, thái độ lập tức trở lên cung kính: "Giáo sư Trịnh, có người tìm cô ạ!"
Cô Trịnh liếc một cái, nhìn thấy Oa Oa đứng đằng sau hắn, nhăn mày, "Sao cô lại đến đây?" Lại nhìn thấy sinh viên thập thò ngoài cửa muốn bà tám, "Em có thể đi rồi." Bạn sinh viên kia vội vàng chuồn mất.
Cô Trịnh gọi cô ấy vào, Oa Oa nghiêm túc đứng trước mặt cô, cô Trịnh bảo cô ấy ngồi cô ấy mới ngồi. Cô rót nước cho cô ấy, "Cô đến đây tìm tôi làm gì?"
"Ngày mai tôi phải về rồi. Muốn đến cảm ơn cô."
Cô Trịnh hờ hững, "Không phải đã cảm ơn rồi sao. Không cần long trọng như thế, còn cố ý chạy đến đây."
Oa Oa khẽ cười, móc ra một chiếc trâm cài áo quý giá xinh đẹp, "Rất hợp với trang phục của cô. Làm quà kỉ niệm. Tạm biệt."
Cô Trịnh nhìn chiếc trâm, "Cô đợi chút..."
Oa Oa quay đầu. Cô Trịnh gọi điện thoại cho Chu Sa bảo cô đến ngay. Chu Sa đang ở phòng thí nghiệm, qua đó phải mất mấy phút, Oa Oa nghi ngờ đợi, "Tôi lừa cậu Chương Anh để đến đây, không thể đợi thêm, tôi đi đây." Đẩy cửa mà đi. Cô Trịnh nhìn chiếc trâm, nở nụ cười hiếm thấy, cũng ra ngoài cùng cô ấy.
Chương Anh lượn quanh đám sinh viên như ruồi nhặng để hỏi tung tích của cô ấy, đột nhiên nhìn thấy Oa Oa đứng giữa lối đi giữa khu văn phòng và khu nhà hành chính, thở phào một hơi, giọng điệu vô thức có chút trách móc: "Cô đi đâu thế? Hại tôi tìm mãi."
Lí do của Oa Oa là: Tôi lạc đường. Chương Anh có chút khó chịu: "Không phải bảo cô đừng đi lung tung, phải đợi tôi sao? Cho cô, nước!"
Oa Oa nhận lấy, "Cảm ơn!"
Lúc này cô Trịnh bước đến, "Thầy Chương, đang có chuyện tìm thầy. Phần tài liệu về PN tôi có việc phải dùng gấp, thầy có thể lập tức lấy cho tôi không?"
"Lập tức?" Chương Anh có chút khó xử nhìn cô Trịnh. Cô khẳng định gật đầu, sau đó giả bộ giống như phát hiện sự tồn tại của Oa Oa, "Đây là ai? Con gái thầy Chương à?"
Chương Anh nghẹn lời, "Sao có thể chứ, em làm sao có con gái lớn như thế, em còn chưa kết hôn mà."
"Ồ, vậy thì được, nếu không (tội) ấu dâm cũng nghiêm trọng đấy."
Chương Anh: ... Mụ phù thủy này!
"Thầy Chương, tôi đợi..." Cô Trịnh nhắc nhở hắn, lại giống như phản ứng lại, "Phải ở cùng bạn gái nhỏ à? Cũng không mất mấy phút, tôi trông giúp thầy, đảm bảo không chạy mất. Lập tức mang đến. Tôi dẫn cô ấy đến phòng làm việc của tôi đợi thầy." Cô Trịnh không do dự bắt lấy Oa Oa, "Nào. Đến phòng làm việc của tôi đợi bạn trai của cô nào."
Oa Oa, Chương Anh: "..."
Chương Anh hết cách, chỉ đành nói với Oa Oa, "Đây là giáo sư Trịnh. Cô cứ đến phòng làm việc của cô ấy đợi tôi, tôi sẽ quay lại nhanh thôi. Sau đó dẫn cô đi tham quan trường nhé."
Oa Oa gật đầu. Chương Anh quay người về văn phòng lấy tài liệu. Cô Trịnh gọi điện thoại cho Giang Viễn Lâu, bảo hắn cố gắng ngăn lại Chương Anh – Giang Viễn Lâu chung phòng làm việc với Chương Anh – sau đó dẫn Oa Oa về văn phòng mình. Hai người vừa đến văn phòng, Chu Sa cũng đến. Cô Trịnh bảo Chu Sa khóa cửa lại, sau đó nói với Oa Oa, "Đây là Chu Sa mà cô nghe nói. Tiểu Chu, đây là cô gái nhà họ Chương, em có muốn xem thử cho cô ấy không?"
Chu Sa chỉ nhìn cô ấy không lên tiếng, dù sao cũng gặp người lạ, ánh mắt mở to hiếu kì nhìn nhau, hai người mặt đối mặt, đều là người mắt to. Hai người mở to mắt nhìn nhau, cảnh tượng này thật là, cô Trịnh không kiên nhẫn, "Đừng chuông đồng đấu chuông đồng nữa. Nhìn thêm một lúc nữa thì Chương Anh quay lại rồi. Tiểu Chu, cô ấy trúng độc, em kiểm tra cho cô ấy, xem xem có cách nào cứu không..."
Chu Sa chần chừ một lát, "Cô có thể cởi quần áo ra không?"
Oa Oa lắc đầu, "Vô dụng thôi. Tôi biết bản thân thế nào."
Cô Trịnh trầm lại, "Nhảm nhí cái gì, bảo cô cởi thì cởi đi. Cởi!" Cô Trịnh vốn là người khí thế áp đảo, cộng thêm khuôn mặt hà khắc, đột nhiên áp lực bốn phía trở nên nặng nề thêm mấy phần. Oa Oa bị dọa sợ. Chu Sa sợ cô Trịnh tiếp tục "hành hung", vội vàng tiến lên, cởi cúc áo của cô ấy, mở ra phần ngực. Trên da dẻ trắng tuyết Oa Oa đã nổi lên vệt đen. Chu Sa vô thức thở hắt một cái, Oa Oa khẽ cười, mặc lại áo, "Tôi nói rồi mà."
Cô Trịnh nhìn Chu Sa, Chu Sa lắc đầu, "Da thịt đã bắt đầu xuất hiện vệt đen, đây là hiện tượng trúng độc nặng, chỉ e là không dễ."
Cô Trịnh biết cô trước giờ nói chuyện cẩn thận, Chu Sa nói không dễ đương nhiên là rất khó, cô Trịnh hỏi: "'E là' là có ý gì? Thật sự là có cách, chỉ là không dễ?"
Chu Sa hỏi Oa Oa, "Cô được nuôi lớn bằng phương pháp nuôi 'Đàm Thi' đúng không?"
Oa Oa chần chừ gật đầu.
"Em nghe bố em nói, độc của 'Đàm Thi', chỉ có hai thứ có thể giải..."
Cô Trịnh nhăn mày hỏi: "Thứ gì?" Ngay cả Oa Oa cũng nghi hoặc nhìn Chu Sa.
"Nam Nữ Sâm và rắn ngàn năm."