Có thể mang đi nơi khác không cần xin phép, nhưng ít nhất hãy ghi tên dịch giả/biên tập hoặc dẫn link. Đó là sự tôn trọng tối thiểu bạn dành cho họ. Mama xin chân thành cám ơn!
P/s: Cảnh báo! Chương này có cảnh nhạy cảm, nghiêm cấm nam nhân mang thai và đàn ông đang cho con bú.
Lúc bạn tự nhủ đừng nghĩ tới con voi nữa thì hình ảnh đầu tiên bạn nhớ đến lại chính là con voi.
Hơn nữa, con kia "voi" kia chân thon dài, eo nhỏ, bộ ngực sữa ngạo nghễ đầy đặn cứ lần lượt xuất hiện trước mặt hắn, hắn hít sâu một hơi để khống chế những suy tưởng trong đầu mình. Nhưng một giây sau, gương mặt Chu Sa liền hiện lên, đôi mắt đen láy to tròn như con nai ngơ ngác, đôi môi bóng loáng, trên mặt cô là nét ửng đỏ lúc đạt cao trào.
Đối với tình trạng của mình, Giang Thâm cực kỳ bất mãn, người lo được lo mất không nên là bản thân hắn.
Nhưng hắn đã nhanh chóng tìm được lý do tự an ủi mình, hắn chỉ là muốn nhìn dáng vẻ lo được lo mất của Chu Sa, hắn chỉ là muốn nhìn cô rầu rĩ vì sao hắn không liên lạc với cô, hắn chỉ là muốn nhìn cô khổ sở.
Chính vì thế hắn mới nhớ cô.
Y chang một con đà điểu.
Giang Thâm vào văn phòng, nhìn thấy chỗ ngồi trống trải mấy ngày nay lại xuất hiện hình bóng quen thuộc, nỗi muộn phiền của hắn như được trấn an.
Giống như mọi chuyện đã quay về quỹ đạo vốn có.
"Morning, chủ tịch!" Chu Sa ngẩng đầu cười nhẹ.
"Chào buổi sáng!" Giang Thâm gật đầu, hắn nghĩ, sắc mặt của cô không tệ, hay thậm chí có thể nói là khá tốt.
Điều này khiến Giang Thâm không thoải mái cho lắm.
Hắn quyết định hắn phải tiếp tục lạnh lùng.
Nhưng khi đi đến trước mặt Chu Sa, Giang Thâm dừng bước, cúi đầu xuống hôn đôi môi đỏ thắm của Chu Sa một cái, nhưng chỉ lướt qua rồi thôi, rời đi rất nhanh.
Giang Thâm đứng thẳng dậy đi vào văn phòng: "Cuộc họp ngày hôm nay không cần tham gia,Thôi Nhất Minh sẽ phụ trách." Giọng điệu lạnh lùng y hệt hai ngày trước.
Hôn chỉ là vì hắn không khống chế được, muốn đòi hỏi một chút.
Chu Sa nhìn theo bóng lưng của Giang Thâm, nở một nụ cười trào phúng.
Giang Thâm muốn diễn như vậy thì cứ diễn đi, ngoại trừ bản thân hắn khó chịu thì có ảnh hưởng đến ai đâu?
Chu Sa không thèm nhìn đến hắn, cảm xúc muộn phiền trong Giang Thâm lại quay về.
Thế nên khi Thôi Nhất Minh thất thần mấy lần trong cuộc họp, power point cũng không nhớ thay đổi, ghi chép cũng không rõ ràng, Giang Thâm càng không thể khống chế được tính tình. Sau cuộc họp liền chất vấn Thôi Nhất Minh cuối cùng đang làm sao vậy: "Cậu làm việc lâu như vậy rồi còn có thể phạm phải sai lầm thế này à, để cậu làm chút chuyện nhỏ này nên thấy oan ức quá hả?"
Thôi Nhất Minh ngẩng đầu nhìn Giang Thâm: "Xin lỗi chủ tịch, là vấn đề của tôi, tôi... tôi và bạn gái của tôi xảy ra chút chuyện."
Điều này càng chọc giận Giang Thâm thêm, vì mâu thuẫn trong chuyện tình cảm mà mang cảm xúc ảnh hưởng đến công việc, thái độ thiếu chuyên nghiệp kiểu này khiến hắn hết sức bực mình, nhưng Thôi Nhất Minh vẫn luôn thể hiện rất tốt, hắn không muốn trực tiếp trách mắng cậu ta: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Thôi Nhất Minh nhìn Giang Thâm: "Cô ấy thích người khác."
Thôi Nhất Minh thẳng thắn khiến Giang Thâm nhất thời không biết nói cái gì cho phải, nhưng chắc chắn hắn không thể an ủi trợ lý xui xẻo của hắn. Giang Thâm phất phất tay, ra hiệu cho Thôi Nhất Minh có thể đi được rồi.
Thôi Nhất Minh im lặng một chút, dọn dẹp đồ đạc rời khỏi phòng họp.
Giang Thâm bước nhanh về văn phòng.
Thôi Nhất Minh thiếu chuyên nghiệp làm hắn càng nhớ Chu Sa hơn.
hắn vốn dĩ cũng không trông chờ Chu Sa sẽ làm được gì ở vị trí này, nhưng hình như hắn có chút không thể rời bỏ cô.
Trong lòng hắn hơi sục sôi.
Hắn nhớ tới dáng vẻ của Chu Sa ở phòng họp, cô ngồi trên bàn cởi áo ra phân nửa, lẳng lặng dùng cơ thể quyến rũ hắn.
Hắn bắt đầu không bình tĩnh.
Hắn cảm thấy dường như lạnh lùng không nổi nữa.
Hắn quả thật cần Chu Sa.
Giống như họp xong một phát liền khiến Giang Thâm thay đổi cảm xúc.
Chu Sa nhìn Giang Thâm từ lầu dưới vội vã quay lại đã ôm cô đi thẳng vào phòng nghỉ.
Cô ôm lấy cổ Giang Thâm: "Sao thế?"
"Muốn em."
Đây là cái kiểu gì, do đột nhiên động dục nên diễn không nổi nữa hả?
Giang Thâm đặt Chu Sa lên giường, bắt đầu vội vàng muốn hôn cô.
"Muốn làm?" Ngón tay Chu Sa đặt trên môi Giang Thâm.
Hơi thở của Giang Thâm bắt đầu hỗn loạn, hắn ngậm lấy ngón tay Chu Sa, dùng hành động biểu lộ cho ý nghĩ.
Dựa vào cái gì?
Ngón tay Chu Sa đụng đến lưỡi Giang Thâm, cô khiêu khích, để lưỡi hắn quấn quanh ngón trỏ của cô. Cô đưa thêm ngón giữa vào trong miệng Giang Thâm, nắm lấy cằm của hắn.
Giang Thâm mút lấy ngón tay Chu Sa, hắn gấp rút muốn tiến vào trong Chu Sa.
Chu Sa nhìn dáng vẻ miệng bị nhét bị nhét đầy của Giang Thâm, đột nhiên nở một nụ cười mang theo sự hứng thú, Chu Sa rút ngón tay ra: "Cởi!"
Giang Thâm cởi nút áo Chu Sa, Chu Sa áp bàn tay lên ngực Giang Thâm: "Em nói, anh cởi."
Rất bá đạo.
Nhưng trong lòng Giang Thâm lại mờ hồ thỏa mãn và hưng phấn, hắn không cự tuyệt, đứng lên.
Chu Sa ngồi dậy, cô co chân lên, bày ra tư thế thưởng thức.
Giang Thâm cởi áo sơ mi xong, liền muốn nhào tới một lần nữa, Chu Sa dùng chân phải đá đá hắn: "Cởi hết, một món cũng không được để lại."
"Vậy còn em?" Giang Thâm cởi thắt lưng.
Chu Sa không nói gì, nhìn Giang Thâm hóa thành bộ dạng trần như nhộng.
Chu Sa quần áo chỉnh tề, Giang Thâm thì trần trụi đứng trước mặt, việc này khiến cho Giang Thâm cảm thấy có chút áp lực kỳ dị: "Anh cởi xong, có phải bảo bối cũng nên cởi một chút hay không?"
Chu Sa đứng lên, cầm cà vạt Giang Thâm vừa mới cởi ra, bịt mắt hắn lại.
"Đứng yên."
Giang Thâm rơi vào bóng tối, hắn cảm nhận được ngón tay lành lạnh của Chu Sa mơn trớn trên người hắn, làm nổi lên từng mảng da gà.
Chu Sa đẩy hắn về phía sau, chân hắn đụng phải mép giường.
"Tự anh nằm xuống đi!". Chu Sa ra lệnh cho hắn.
Giang Thâm cảm thấy mình không tự chủ được nghe theo Chu Sa, nhưng rốt cục Chu Sa muốn làm gì đây?
Giang Thâm nghe thấy tiếng kim loại vang lên, lúc hắn còn chưa kịp phản ứng, hai chân đã bị Chu Sa dùng thắt lưng trói lại.
Trói rất chặt, Giang Thâm thử động đậy lại phát hiện căn bản không có cách thoát được: "Bảo bối, muốn chơi trò tình thú gì với anh vậy?" Giang Thâm nhếch môi.
"Trò chơi?" Chu Sa nằm sấp lên người Giang Thâm: "Không, là chơi anh."
Giang Thâm cảm nhận được hơi thở của Chu Sa lướt qua lồng ngực mình, hai hạt đậu đỏ trước ngực hắn dựng đứng lên.
Đáy lòng Giang Thâm quả thật rất gấp gáp, nhưng Chu Sa muốn chơi trò tình thú tinh tế và thần bí này với hắn, Giang Thâm không có chút phản cảm, thậm chí trong lòng hình như còn có một loại hưng phấn đang không ngừng khếch đại.
Chu Sa liếm láp hạt đậu trên ngực Giang Thâm mấy lần, sau đó cắn lên.
Giang Thâm hít một hơi lạnh: "Bảo bối..."
"Đau rồi à..." Chu Sa thấp giọng nói, sau đó lại dịu dàng liếm láp lần nữa, lúc Giang Thâm thả lỏng, lại cắn lên một cái.
Giang Thâm bị đau mà cười ra tiếng: "Bảo bối, cuối cùng thì em muốn chơi cái gì?"
"Em nói... chơi anh mà."
Chu Sa quay đầu lại nhìn côn th*t đã dựng đứng lên, đứng trên giường, dùng chân lắc qua lắc lại côn th*t, sau đó giẫm chân lên hai quả trứng của Giang Thâm.
Đáy lòng Giang Thâm có một chút kỳ quái, hắn muốn bảo vệ cơ thể, Chu Sa liền đạp lên ngực hắn: "Đừng nhúc nhích, để tay sau gáy đi!"
Giang Thâm lại ngoan ngoãn nghe lời lần nữa, nhưng hắn bắt đầu có dự cảm không tốt, hắn nghe thấy tiếng Chu Sa đang tháo chun cột tóc ra. Sau đó, côn th*t của hắn bị dây cao su quấn quanh tới tận gốc rễ.
"Đừng làm loạn..." Giang Thâm vô lực kháng nghị.
Chân Chu Sa bên trên côn th*t không ngừng xoa đẩy, trên đỉnh tràn ra chất lỏng làm ướt ngón chân Chu Sa.
Chu Sa dạng chân ngồi trên thắt lưng Giang Thâm, đè lên cơ thể Giang Thâm thân thể.
Kích thước của Giang Thâm rất lớn, trên đỉnh đang không ngừng trào ra dịch nhờn trong suốt, Chu Sa trùm tay lên, nắm lấy không lỏng không chặt, nương theo dịch bôi trơn bắt đầu vuốt lên trượt xuống côn th*t Giang Thâm.
Giang Thâm hơi híp mắt lại, đây là cảm giác khác biệt với tiểu huyệt, nhưng trong bóng tối thế này, dường như có một mùi vị khác, hắn không gấp cởi cà vạt, bóng tối sẽ khuếch đại xúc cảm của hắn, kéo theo một loại kích thích khác.
Chu Sa lên xuống rất có quy luật, nhanh chậm đan xen, ngón tay không ngừng khuấy đảo đầu gậy, cô nghe thấy hơi thở nặng nề liên tục của Giang Thâm.
Rốt cục: "Chu Sa... lấy dây chun... tháo ra..." Giang Thâm rít câu này ra khỏi kẽ răng.
Chu Sa coi như không nghe thấy, hơn nữa còn tăng tốc độ lên xuống nhanh hơn.
Giang Thâm rút tay ra muốn kéo Chu Sa ra chỗ khác, Chu Sa dùng chân đè tay Giang Thâm lại, động tác trên tay cũng không hề dừng lại.
Giang Thâm cảm giác mình muốn bắn ra tới nơi rồi, côn th*t của hắn càng sưng to dữ dội, cây chun kia càng siết chặt hắn lại, hoàn toàn không thể bắn ra.
Chu Sa chặn hết đường của Giang Thâm, vẻ mặt lại hết sức thanh nhàn.
Muốn làm? Được. Muốn bắn? Ha.
Giang Thâm bắt đầu hiểu ra rằng Chu Sa đang muốn tra tấn hắn, cũng hiểu rõ Chu Sa vì sao muốn tra tấn hắn.
Nhưng khổ nỗi chuyện này hoàn toàn không thể mở miệng nói ra.
Chu Sa sẽ không trực tiếp hỏi hắn tại sao muốn lạnh nhạt cô ấy lâu như vậy, hắn cũng không thể đến hỏi Chu Sa mấy ngày nay em có nhớ anh nhiều không?
Nhưng Chu Sa làm như vậy, có phải đang tỏ ý bất mãn với hắn hay không? Có phải đang oán trách hắn hay không?
Hoặc nói cách khác, hắn làm như vậy kỳ thật rất có hiệu quả?
Nỗi thống khổ không thể bắn ra hòa cùng biểu tình ai oán của Chu Sa đan xen trong trí óc, lại làm Giang Thâm cong khóe môi lên.
============================
Lời của Mama: Ta nghĩ Giang Thâm có máu M mấy thým ạ. Còn Chu Sa đích thị là một S tiềm năng rồi. Hờ hờ hờ.