Sau trận đại chiến, hiện trường ngổn ngang bừa bãi.
- Kiểm tra chiến trường, kẻ bị thương cũng giết!
Theo ý đồ của Ngô Minh, trận chiến này không giữ lại tù binh. Đám hương dũng dịch đinh kiểm tra một vòng, thấy người nào còn đang hấp hối, bất kể là người của Chu gia hay đám thổ phỉ cũng đều chém chết.
Triệu Tùng gỡ dây thừng ra, mở các thùng bọc sắt trên xe, mở hé ra một khe hở nhìn vào thì khóe mắt khẽ động.
- Bảo vệ tốt số hàng hóa này. Không có lệnh của công tử ai cũng không được động vào!
Đây là cố ý dặn dò Ngô Thiết Hổ.
Ngô Thiết Hổ thấy vậy cũng chỉ lầu bầu vài câu trong miệng, sau đó thành thật đi đến mắc xe vào đám súc vật, rồi lùa chúng đi.
- Thiếu gia...
Triệu Tùng tiến lên, nhìn thấy Ngô Minh đang dùng tay nâng một cái đầu lên thì hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói vài câu bên tai Ngô Minh.
- Ngươi làm tốt lắm...
Ngô Minh nhìn thấy xe ngựa đã được lùa xong thì lớn tiếng nói: “Vận chuyển toàn bộ hàng hóa đến trại trên núi. Quét dọn chiến trường, chú ý không được để lộ ra sơ hở... Ngoài ra phái người đem đầu của Tiếp Thiên Phong vào trong huyện báo cáo chiến công!
Đây là khiêu khích trắng trợn!
Ngô Minh cứ một mực khẳng định mình đến để diệt cướp, có cái đầu làm chứng. Đội thương nhân của Chu gia đều bị Tiếp Thiên Phong cướp, vậy đối phương quả thật chẳng có cách nào khác.
Hiển nhiên Chu gia cũng có thể yêu cầu trả lại hàng hóa nguyên vẹn, thế nhưng Ngô Minh đương nhiên cũng sẽ không nhận món nợ này, có thể quang minh chính đại mà tuyên bố đây là của hắn thu được! Trên đường bị mất mát, cùng lắm là trả lại vài lạng bạc làm ra vẻ, những thứ khác tuyệt đối không nhận nợ. Cho dù kiện lên đến quận hắn cũng chẳng sợ.
Quan trọng hơn chính là Chu gia vốn dùng danh nghĩa kẻ khác để buôn bán. Lúc này lại càng rắc rối hơn.
- Thiếu gia, chỉ sợ Chu gia chó cùng rứt giậu, chúng ta vẫn nên nhanh quay về ụ bảo vệ thì hơn!
Phong Hàn lại nói: “Chỉ cần quay về, cho dù là binh lính trong huyện đánh tới cũng không sợ!”
- Nếu như ta quay về, bọn chúng sao còn dám tới nữa chứ?
Ngô Minh cười lớn một tiếng: “Cứ đợi trong trại trên núi này, nhìn bọn chúng đến đây nộp mạng!”
...
Cùng lúc đó, bên trong đạo quán thuộc huyện Vân Bình.
Đạo quán tọa lạc tại ngoại thành phía đông huyện Vân Bình, địa thế tựa núi nhìn sông, có một luồng khí thanh khiết tự nhiên. Lúc này tuy đang là mùa đông tháng mười hai lạnh lẽo khắc nghiệt, thế nhưng trong vườn lại ấm áp như mùa xuân, trăm hoa đua nhau, khoe màu đua sắc. Còn có tùng xanh bách cổ, cỏ xanh trải dài như một tấm thảm. Có thể thấy được hạc trắng giang cánh, vượn linh hiến trái, quả thật là một mảnh đất lành của thần tiên.
Bên trong có một cái sân nhỏ được bày biện cực kì đơn giản. Chỉ có một cái hồ cùng một khóm tùng xanh, ngoài ra không còn vật gì khác. Trong sự vắng vẻ mang theo cảm giác tĩnh mịch, nếu là người có linh nhãn thì sẽ thấy được trong không trung có những phù văn chi chít dày đặc, hình thành trận lớn hấp thu tinh khí của trời đất. Làn nước xanh ngọc bích trong đầm lại có kiếm khí ẩn sâu không phát ra giống như giao long, vô cùng nguy hiểm.
Kẽo kẹt!
Lá thông rơi xuống đầy đất cũng không có ai đến quét dọn.
Không biết từ lúc nào hai cánh cửa đột nhiên mở toang, hiện ra khuôn mặt cho dù vui mừng hay tức giận cũng vẫn xinh đẹp của Ngô Tinh.
- Một lần đóng cửa tu luyện lại tiêu hao nhiều thời gian như vậy, may mà đã đột phá thành công. Cũng không biết bên đệ đệ có xảy ra chuyện gì không nữa...
Trên mặt Ngô Tinh nổi lên một tầng ánh sáng tinh mịn rồi lại đột nhiên biến mất. Cô nhìn nhìn sân nhỏ, hài lòng gật đầu rồi bước ra cửa lớn.
- Đại tiểu thư!
Một nha hoàn bên cạnh ngã nhào trên mặt đất, đau đến hét lên. Rõ ràng không biết đã đợi bao lâu rồi, thậm chí còn dựa trên cửa mà ngủ.
Lúc này cũng chẳng màng đến đau đớn mà nói thẳng: “Lúc trước Ngô quản gia có đến tìm đại tiểu thư một lần, nói Minh thiếu gia có việc gấp, mời người nhanh chóng về nhà một chuyến!”
- Cái tên đệ đệ này của ta...
Khóe miệng Ngô Tinh khẽ cười, sờ sờ đầu nha hoàn: “Tuyết nhi đợi một chút, để ta xem nó lại gây họa gì cho ta...”
Cô nha hoàn ôm đầu, thầm liếc mắt xem thường.
Ai mà không biết tiểu thư nhà mình sốt sắng lo lắng cho cậu em trai này nhất, cho dù rách một lớp da cũng phải báo thù. Lần này đi ra không biết đến lượt nhà nào gặp xui xẻo.
Ngô Tinh lại không hề di chuyển, thoáng suy tư một lúc rồi lấy ra một lá bùa màu trắng, gấp thành hình thù một con hạc giấy rồi thổi nhẹ.
Phật phật!
Hạc giấy trong tích tắc bay lên, giống như chính mình có sinh mệnh mà đập đập đôi cánh, bay về phía xa xa.
Một lúc sau, một con hạc giấy màu phấn hồng bay trở lại, nói nhỏ bên tai Ngô Tinh khiến sắc mặt cô chậm rãi biến đổi.
- Được! Được lắm! Không ngờ ta đóng cửa tu luyện lâu quá, lại có kẻ xấu dám ra tay với đệ đệ của ta?
Con hạc giấy màu hồng phấn biến thành tro bụi. Đôi lông mày thanh tú của Ngô Tinh rũ xuống mang theo ba phần âm trầm, ba phần sát khí.
Đột nhiên cô xoay người đi đến một nơi nào đó.
- Ngô Tinh sư tỷ!
- Chúc mừng Ngô Tinh sư tỷ xuất quan!
...
Trên đường, các đạo đồng (1) nhìn thấy Ngô Tinh thì đều cung kính hành lễ rồi đứng sang một bên, còn có một vài giọng nói thầm nho nhỏ truyền đến: “Nhớ kĩ đấy... Đây chính là sư tỷ chân truyền, đạo pháp tinh thông. Tất cả mọi người trong đạo quán ngoại trừ vài vị sư trưởng ra đều phải tỏ ra kính trọng!”
- Ta thấy mắt phượng của Ngô sư tỷ chứa đầy sát khí, chỉ sợ lần này có kẻ xui xẻo rồi!
Trong ánh mắt kính nể, ngưỡng mộ thậm chí là khiếp sợ của đám đồng môn, Ngô Tinh lại đã đi đến trước một gian phòng nhỏ.
- Kính chào Ngô sư tỷ, hiện nay đạo trưởng của chúng ta không tiếp khách!
Một đạo đồng bước ra, lập tức cũng bị một luồng sức mạnh to lớn vô hình đẩy sang một bên: “Không phải việc của ngươi, đừng tự rước vạ vào thân!”
Ngô Tinh lạnh lùng nói, ngón tay gảy một cái, một tia kiếm sáng đỏ trong suốt trong tích tắc đã chặt đôi cửa lớn của gian phòng nhỏ thành hai mảnh.
- Diệu Thanh đạo nhân vì sao lại vô duyên vô cớ phá cửa nhà ta?
Một người tu đạo trung niên mặc đạo bào màu đen búi tóc kiểu đạo sĩ đi ra, nhìn thấy Ngô Tinh thì nheo mắt lại, quát lên.
Diệu Thanh chính là đạo hiệu (2) của Ngô Tinh sau khi gia nhập đạo quán, thu được bùa.
- Kỷ Vân lão đạo, ngươi dám hợp mưu với Chu gia để mạo nhận danh ngạch của đệ đệ ta, đáng phải nhận kiếp nạn này!
Ngô Tinh lại lạnh lùng cười. Trong tích tắc mấy luồng ánh sáng màu đỏ hiện ra tạo nên một vòng xoáy mang theo linh lực kinh người.
- Diệu Thanh sư tỷ và Kỷ Vân lão đạo đang đánh nhau!
Một vài người tu đạo đứng ở phía xa nhìn, thấy cảnh tượng này thì lại lui ra sau vài bước, có chút hưng phấn nói: “Trận đấu giữa hai đạo sĩ thực thụ quả là hiếm thấy!”
- Tuy rằng Diệu Thanh sư tỷ và Kỷ Vân sư huynh đều đã thu được bùa, đạo pháp cao thâm. Thế nhưng Kỷ Vân sư huynh tu luyện nội tại đã lâu, Diệu Thanh sư tỷ tuy có thiên phú nhưng chỉ sợ...
Một tên tu đạo mặt trắng nõn, mắt đào hoa còn chưa nói hết đã há hốc mồm.
Tia sáng đỏ xẹt qua, Kỷ Vân đạo nhân được mọi người vô cùng kỳ vọng vào lại ngã nhào trên mặt đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi, thê thảm nói: “Ngươi... ngươi vậy mà đã...
- Diệu Thanh nữ quan, ngươi quá đáng rồi đấy!
Nhìn thấy cảnh này, một người tu đạo vội vàng chạy tới, tức giận vô cùng: “Hình phạt như vậy cho dù giám viện có bỏ qua đi chăng nữa ta cũng phải bắt ngươi đến trước mặt viện trưởng phân trần!
Sau một cái vẫy tay, năm luồng khí đen như rắn độc quấn vào nhau đánh tới, mang theo tiếng cười âm u của ma quỷ. Bên trong dường như còn hiện lên vô vàn bóng dáng mờ ảo.
- Chấp Pháp sư thúc ra tay rồi!
Một đệ tử khác hưng phấn nói: “Đạo hành của Chấp Pháp sư thúc cao thâm, đã đạt tới cảnh giới của Pháp Sư! Tay không cũng có thể thi triển pháp thuật!
Người tu đạo ở thế giới này, cảnh giới lớn thì không nói, bắt đầu tu luyện có một số cấp bậc như kẻ chưa vào nghề, đạo sĩ thu được bùa, Luyện Sư, Pháp Sư...
Những người mới học được vài phép thuật nho nhỏ đã ra ngoài hành tẩu giang hồ chỉ có thể tự xưng là thuật sĩ giang hồ, chưa được xếp vào hàng ngũ những người tu đạo.
Mà những người tu đạo chân chính đầu tiên phải hiểu rõ tâm tính của bản thân, sau đó bái xin gia nhập đạo quán. Mỗi ngày đều phải đọc kinh sách, ngồi thiền luyện khí là những đạo đồng chưa vào nghề hoặc tạp dịch sai vặt.
Cao hơn nữa, sau khi đã thuần thục kinh sách, tinh thông các loại lập đàn cầu khấn thì có thể tham gia sát hạch. Qua được kì sát hạch thì sẽ có luật sư truyền dạy pháp thuật, thu được bùa chú, được gọi là các đạo sĩ thu được bùa.
Người tu đạo lúc này mới được coi là đạo sĩ thực thụ. Những người tu đạo thay mặt thần linh ra ngoài truyền giáo, tạo phúc diệt nạn, siêu độ âm quỷ, chủ trì các đại lễ lập đàn cầu khấn phần nhiều thuộc loại này.
Sau khi trở thành đạo sĩ, người tu đạo có được pháp thuật mà tu luyện nội tại. Khổ tu pháp lực, rèn luyện ngũ tạng thịt huyệt, trăm ngày xây dựng nền móng, trở thành Luyện Sư!
Trước khi đạt đến cấp bậc Luyện Sư, pháp lực của đạo sĩ rất yếu. Thân thể lại càng kém hơn nhiều, vẫn giống như một người bình thường. Thế nhưng sau khi tu luyện nội tại thành công, xây dựng được nền móng thì người như mang thần lực, thậm chí ngày ăn ba bữa xé xác hổ báo đều không phải việc khó khăn gì.
Sau Luyện Sư mới là Pháp Sư!
Khi đạt đến cảnh giới Pháp Sư thì không cần dùng đến những vật trung gian như vũ khí pháp thuật hay bùa chú nữa, có thể trực tiếp dùng tay không tạo ra pháp thuật. Càng quan trọng hơn chính là có thể bắt đầu thử tạo ra những vật như vũ khí phép thuật, bùa chú các loại. Bất kể là tự dùng hay bán đi đều có thể coi như một mỏ vàng dùng không bao giờ cạn.
Đối với rất nhiều đạo sĩ cảnh giới Chân Nhân chỉ có thể ước ao chứ không thể đạt tới, trở thành Pháp Sư đã là giấc mộng cả đời rồi!
Bây giờ nhìn thấy Pháp Sư ra tay sao có thể không kích động chứ?
- Hừ! Tưởng ta không biết gì chắc. Ngươi và Kỷ Vân cùng một giuộc cấu kết với nhau... Những việc nhỏ nhặt trước đây ta đều nhẫn nhịn. Nhưng các ngươi có làm gì cũng không nên đụng tới đệ đệ của ta! Xem kiếm của ta đây!
Cánh tay này của Chấp Pháp đạo nhân có biệt danh “Ngũ Quỷ Thần Trảo”, luyện ra năm con hung quỷ lệ quỷ trong tay. Ra tay là bắt được, thuận lợi vô cùng, kèm theo đó còn có hung khí gió âm uy lực kinh người.
Thế nhưng trong lúc cát đá bay mù trời, Ngô Tinh khẽ kêu một tiếng, một luồng ánh kiếm màu đỏ thẫm lại mãnh mẽ hiện lên.
- Thiên địa vô cực mau nghe lệnh của ta, chém!
Xì!
Ánh kiếm xích hồng tựa như giao long hiện ra phá tan gió xoáy, năm con hung quỷ trong tích tắc biến mất không thấy tăm hơi.
- Ngươi...
Chấp Pháp đạo nhân liên tiếp lùi lại hai bước, miệng phun ra một ngụm máu tươi nhuộm đỏ trường bào, nhìn Ngô Tinh bằng ánh mắt tràn đầy khiếp sợ: ‘Ngươi... Ngươi lần này bế quan đã tu luyện nội tại thành công, nền móng vững chắc. Đã tiến vào cấp bậc Pháp Sư còn luyện ra một thanh kiếm phép Xích Đức?
- Thì sao? Còn muốn đấu nữa không?
Ngô Tinh âm thầm bất động, thanh kiếm nhỏ đỏ rực như lửa, thân kiếm như ngọc mang theo ánh sáng óng ánh lúc ẩn lúc hiện, nhả ra nuốt vào một luồng khí màu đỏ.
Kỷ Vân đạo nhân đang ngã trên đất thấy vậy, trong mắt lại hiện lên một tia tuyệt vọng.
Từ khi hắn gia nhập đạo quán vẫn luôn khổ sở ngày đêm, sáng thu sương sớm đêm nuốt ánh trăng, hơn mười năm trời không dám lười biếng. Thấp thỏm thận trọng vẫn chỉ mới đến giai đoạn tu luyện nội tại, là một Luyện Sư.
Hiện giờ một cô gái mới gia nhập đạo quán vài năm lại đã hoàn toàn vượt qua hắn.
- Ngươi đừng vội ra oai. Ức hiếp đồng môn như vậy, viện trưởng nhất định sẽ không...
Chấp Pháp đạo nhân còn đang giãy giụa muốn nói gì đó thì đã nghe thấy một tia sét mang theo âm thanh từ sâu trong đạo quán truyền tới: “Diệu Thanh đạo nhân!”
- Kính chào viện chưởng!
Đối mặt với người đứng đầu đạo quán Vân Bình này, cho dù là Ngô Tinh, Chấp Pháp đạo nhân hay các đệ tử đang đứng nhìn đều phải cúi đầu hành lễ.
- Hôm nay nữ quan Diệu Thanh có tiến bộ mạnh mẽ, đã tiến vào cảnh giới Pháp Sư. Lòng ta cảm thấy vô cùng vui mừng, nay đặc biệt đề bạt làm cao công (3)! Dẫn đầu đệ tử đạo quán ta tham dự hội Long Môn!
- Tuân lệnh!
Ngô Tinh hành lễ. Chấp Pháp đạo nhân lại không thể kìm nén được nữa, lửa giận ngập đầu mà ngất xỉu luôn.
***
(1) Đạo đồng: thiếu nhiên tu đạo.
(2) Đạo hiệu: tôn hiệu của một đạo sĩ
(3) Cao công: Danh từ chuyên môn của pháp sư trong Đạo giáo. Những người tu đạo được cho là có đạo pháp cao thâm, trong khi cử hành các nghi thức tôn giáo được ngồi ở giữa trên cao thì được xưng là cao công.