Tên Nam Sơn Chân Nhân này, vậy mà lại là một con yêu tinh!
Không những là yêu tinh, hắn còn trà trộn vào trong quân đội của Lý Như Bích, đạt được phong hiệu Chân Nhân rồi chiếm đoạt vận khí!
Trong chớp mắt Ngô Minh nhớ lại lai lịch của vị Chân Nhân này mà hắn nghe ngóng được.
Dòng họ Lý nhà Lý Như Bích vốn là một gia tộc giàu có quyền thế trong quận Cửu Sơn, tài sản kếch sù, nô bộc như mây. Bản thân hắn cũng là một cử nhân, danh tiếng khá tốt.
Hồ Chân Nhân lúc đó tự xưng là “Nam Sơn Ông”, đến quận Cửu Sơn để xem bói đoán mệnh cho người ta, đoán chưa trật bao giờ nên danh tiếng vang xa, được Lý Như Bích mời đến để xem tướng cho hắn.
Không ngờ Nam Sơn Ông vừa nhìn thấy Lý Như Bích đã vô cùng kinh ngạc mà vái lạy nói: "Đây chính là chủ nhân đích thực của thiên hạ này!"
Lý Như Bích lập tức động tâm, cộng với mưu đồ bí mật đã lâu, cuối cùng quyết tâm khởi binh tạo phản.
Ban đầu, Lý gia tuy tích cóp được nhiều nhưng áo giáp, cung tên lại không đủ. Tên Nam Sơn Ông này tinh thông pháp thuật Ngũ Quỷ Vận Tài nên đã vận chuyển đến hơn trăm bộ áo giáp, cung tên cùng vô số vàng bạc, lại càng làm tăng thêm dã tâm của Lý Như Bích.
Sau đó hắn lại giật dây Lý Như Bích cướp đoạt quân lính ngựa chiến, lập nên kỵ binh Hắc Sơn đô. Đây cũng là vốn liếng để xây dựng sự nghiệp.
Đến thời khắc sắp bắt đầu khởi binh, Lý Như Bích nhớ đến lời giáo huấn của dòng họ thì có chút chần chừ do dự, nói với Nam Sơn Ông: "Tổ tiên nhà ta tuy đã điểm trúng long mạch, được phù hộ có thể bảo đảm mười ba đời phú quý, thế nhưng chỉ là mạch tiềm phát không thể dùng để bay cao tranh bá, vậy phải làm sao?"
Do đó Nam Sơn Ông mới nói: "Chủ công không cần lo lắng! Lão đây tinh thông thuật phong thủy, có thể điểm lại huyệt mộ cho chủ công, kích phát long khí để chủ công sử dụng! Phương pháp này chính là đem vận khí phú quý của tất cả các đời sau tụ tập lên người một mình chủ công ngài, nhất định có thể đặt vững vương nghiệp!"
Lý Như Bích vẫn còn có chút do dự, lo lắng phúc báo của đời sau.
Nam Sơn Ông vì vậy lại nói: "Còn về con cháu đời sau, đợi sau khi chủ công bình định thiên hạ thì có thể tìm một cái huyệt tốt khác rồi dời phần mộ tổ vào lăng hoàng đế, không cần phải lo lắng!"
Do đó Lý Như Bích cuối cùng cũng hạ quyết tâm, để Nam Sơn Ông sửa lại vận khí ở mộ tổ cho hắn, thay cách cục tiềm phát thành tốc phát rồi chính thức khởi binh tạo phản. Mọi việc diễn ra vô cùng thuận lợi, vì vậy hắn bái Nam Sơn Ông làm quân sư.
Đến khi đánh hạ quận Cửu Sơn thì lại xuất hiện vấn đề binh lính không đủ, Nam Sơn Ông nói với Lý Như Bích: "Trong Cửu Sơn có rất nhiều đạo tặc hung hãn. Lão đây tình nguyện đi thuyết phục bọn chúng để chủ công sử dụng!"
Hắn một người một ngựa đi vào trong núi, sau đó quả nhiên có thể thuyết phục được rất nhiều đạo phỉ nô nức tới đầu hàng, lại nhiều lần hiến kế để đánh bại quân đội của quận, của châu.
Từ đó về sau Lý Như Bích càng ngày càng tin tưởng ỷ lại vào Nam Sơn Ông, phong hắn làm Chân Nhân, nói gì nghe nấy.
...
- Cơ mà giờ nhìn lại thì thấy tất cả hình như chỉ là một cái bẫy!
Ngô Minh rùng mình, trên mặt lại càng thêm cung kính: "Nào có nào có, Chân Nhân là quân sư của quân ta, bày mưu tính kế. Lần này được diện kiến người là vinh hạnh của ty chức, sau này còn mong quân sư đại nhân ân cần chỉ bảo..."
Nói xong lời này đến bản thân hắn còn cảm thấy có chút buồn nôn.
Nhưng chẳng còn cách nào khác, tên Nam Sơn Chân Nhân này là trùm thứ hai trong quân Cửu Sơn, pháp lực lại cao cường. Nếu để hắn chán ghét mình vậy thì mới là chết không có chỗ chôn thây.
- Ha ha... Ngươi được lắm, rất tốt!
Nam Sơn Chân Nhân nghe thấy lời này, bên trong con ngươi hẹp dài lóe lên một tia sáng xanh, sau đó đánh giá Ngô Minh từ trên xuống dưới vài lần: "Trên người ngươi có kiếp nạn, là người đã định trước phải đi ứng kiếp! Vừa vặn phù hợp để đại soái sử dụng... Sau này ngươi theo đại soái, cũng chính là theo chân long thiên tử lập công thì không chỉ có thể thoát khỏi kiếp nạn mà còn có hy vọng đạt được vinh hoa phú quý. Lui xuống đi!"
- Dạ!
Ngô Minh vô cùng vui mừng mà hành lễ sau đó nhẹ nhàng lui xuống.
- Thiếu Quân, con chọn được vài người đều rất tốt, đi tiễn hắn đi!
Nam Sơn Chân Nhân nói, Dư Thiếu Quân vội vàng hành lễ rồi đi ra ngoài tiễn Ngô Minh.
Đợi đến khi hai người rời khỏi, Nam Sơn Chân Nhân vung tay áo một cái, hai cánh cửa tự động khép lại. Hắn ngồi im lặng hồi lâu sau đó mới bấm tay tính toán:
- Không thể nhìn thấy bản mệnh, trên người lại mang kiếp khí! Quả là hiếm thấy... Có điều chẳng cần quan tâm lai lịch của hắn, chỉ cần phù hợp để mình sử dụng là đủ rồi... Người tài loại này không thấy được thiên cơ, dùng để che đậy ý trời là hợp nhất. Có bọn chúng đến đây thì đại sự có thể thành, hận cũng có thể báo rồi... hê hê...
Một tiếng cười thê lương vang vọng trong bóng tối như quỷ kêu yêu khóc, vô cùng đáng sợ.
...
- Sư phụ của ta tìm ngươi là vì có một việc muốn giao cho ngươi đi làm!
Dư Thiếu Quân tiễn Ngô Minh đến cửa, trong con ngươi xẹt qua một tia dị thường, nói: "Vốn dĩ ngươi chỉ là một đội trưởng thì rất phù hợp. Thế nhưng bây giờ ngươi lại là tướng lĩnh cao cấp trong quân đội, đại chiến sắp đến nên có chút không hợp thời!"
- Nhưng mà cũng không sao, lần này Tiêu Cực Độ cũng lập được chút công trạng nho nhỏ nên được tiến cử làm đội trưởng kỵ binh, lại cộng thêm cô gái kia nữa cũng gần đủ rồi...
- Rốt cuộc là có chuyện gì? Ngươi đừng có mải nịnh bợ mà quên mất nhiệm vụ của chúng ta!
Nét mặt Ngô Minh dường như có chút lo lắng mà nhắc nhở hắn.
- Yên tâm yên tâm đi! Ta biết nặng nhẹ mà, sự loại bỏ của Chủ Thần Điện cũng không phải là trò đùa...
Trên mặt Dư Thiếu Quân giống như thấp thoáng lộ ra một tia xem thường, lại khẽ cười nói: "Tiêu Cực Độ đã nói với ta lý luận đại thắng đại bại của ngươi rồi. Ta cảm thấy rất có lý!"
-... lúc này có ta và Hồ sư phụ ủng hộ ngươi, ngươi cứ mạnh tay làm là được! Việc điều động người của vệ kia đều theo ý ngươi hết!
- Hả? Ngô Minh giật mình.
Tuy nói hắn đã chuẩn bị từ trước, thế nhưng quân đội rất xem trọng quy củ. Cho dù hắn có báo lên mà quan trên không đồng ý thì cũng chẳng còn cách nào.
Thậm chí cho dù đồng ý việc thăng cấp, thế nhưng sau đó lại điều hết mấy người Chung Đình, Ngưu Dũng đi chỗ khác thì cũng xem như đã giải quyết xong tận gốc rễ.
Về mặt này tuy Ngô Minh cũng có chút sắp xếp, thế nhưng làm thì cứ dốc sức mà làm, còn sau đó đành nghe theo ý trời. Có điều Nam Sơn Chân Nhân đã lên tiếng thì lại khác!
Từ trước đến nay con cáo già này vẫn rất có danh vọng trong quân, lại còn là quân sư. Có sự bảo đảm của hắn cũng giống như có núi dựa, cái nhìn đối địch kiêng dè của các vị đại tướng khác đều trở thành gió thoảng qua mặt vậy, cơ bản chẳng cần phải để ý đến.
Gần như có thể khẳng định, mấy người tâm phúc cốt cán của hắn đều có thể được đề bạt và lưu lại, thậm chí hắn còn có tiếng nói rất lớn trong các chức vị còn trống khác nữa.
Vệ này gần như biến thành lính riêng của hắn rồi.
- Đa tạ đại ân của Chân Nhân, các ngươi muốn ta làm gì?
Sắc mặt Ngô Minh không đổi, nhàn nhạt hỏi.
- Rất đơn giản, ngươi chỉ cần...
Dư Thiếu Quân thấy Ngô Minh như vậy thì lại có chút kinh ngạc, ghé vào tai Ngô Minh mà thì thầm vài câu sau đó xoay người rời đi, bước đi cực kì tiêu sái.
- Quả nhiên...
Ngô Minh đứng sững một lúc, sau đó lại lắc đầu.
Hiện giờ hắn có thể khẳng định vị Nam Sơn Chan Nhân này có tâm tư khác đối với Lý Như Bích!
Nếu không, chuyện khác thì không nói, nhìn thấy mình cắn nuốt vận khí như vậy nhất định sẽ nhắc nhở cảnh cáo hoặc thậm chí còn muốn giết. Thế nhưng lúc này lại còn ủng hộ, cứ như sợ Lý Như Bích chết chưa đủ nhanh vậy.
Loại thái độ này quả thật giống như có mối thù vô cùng sâu nặng!
- Đem long mạch tổ tông giao vào tay loại người này, thậm chí giờ còn muốn đối phương đi bố trí sắp xếp, kích phát vận khí, ây dà...
Ngô Minh thở dài một tiếng, chậm rãi rời khỏi.
...
Sau khi trở lại quân doanh, không lâu sau mệnh lệnh được ban xuống.
Mấy người Chung Đình, Ngưu Dũng đều được trọng dụng, đồng thời chức vụ vẫn do vệ của Ngô Minh quản lí, có thể nói tất cả đều vui mừng.
Có Nam Sơn Chân Nhân làm núi dựa, binh lính trang bị khác cũng nhanh chóng được bổ sung, thậm chí còn giành được hai vị trí doanh trưởng khiến Ngô Minh nắm toàn quyền quản lý vệ này.
Tiêu Cực Độ cũng được đề bạt, được điều đến Hắc Sơn đô làm đội trưởng nha binh của Lý Như Bích. Đây là đội trưởng kỵ binh, hoàn toàn khác với lính đánh bộ, theo lệ thường sẽ được tăng lên một phẩm do đó phẩm cấp ngược lại lên tới chính bát phẩm, vinh sủng phi phàm.
Chỉ là tháng trước tên này mang theo một đội kỵ binh, cùng với Dư Thiếu Quân và Tạ Tiểu Địch hộ tống Nam Sơn Chân Nhân biến mất không rõ tăm tích, chỉ có vỏn vẹn vài người biết bọn họ muốn đi đâu.
Ngô Minh đương nhiên cũng là một trong số đó, thế nhưng miệng vẫn kín như bưng, nửa chữ cũng không để lộ.
Long mạch tổ tông, loại chuyện lớn như vậy đến cả đô chỉ huy sứ cũng bị gạt, hắn chỉ là một vệ tướng nho nhỏ lại biết rõ rành rành, còn muốn sống tiếp nữa không hả?
Cùng lúc đó về phía châu thành, chinh viễn đại tướng quân Vương Huyền Phạm của triều đình cuối cùng cũng đã thu hết quyền binh của binh lính châu, quận về tay, không cần kiêng dè mà thao luyện, rèn giũa xây dựng đại quân gồm bốn vạn người rồi dần xâm lấn tới.
Bên trong quân doanh, tại lều lớn.
Ngô Minh ngồi xếp bằng, từng tia từng tia vận khí màu đỏ thẫm mà mắt thường khó thấy được không ngừng ẩn vào trong cơ thể khiến trên mặt hắn nổi lên một tầng huỳnh quang.
- Cơ thể của một người luyện võ ở cảnh giới Tiên Thiên và pháp lực ở giai đoạn nội luyện của một Luyện Sư vốn dĩ có điểm tương thông... Mà nền tảng Tiên Thiên ban đầu của mình đã hoàn thiện, trên người lại có vận khí lớn này củng cố thêm, quả là nước chảy thành sông!
Một loại linh cảm sâu xa nổi lên trong lòng hắn.
Ngô Minh khẽ hét lên một tiếng, trên đỉnh đầu vận khí lấy được từ chỗ Lý Như Bích và quân khí, sát khí do năm trăm thuộc hạ cống hiến hợp lại thành một, hóa thành áng mây vuông vức rộng hơn một trượng, từng vệt màu đỏ thẫm được chắt lọc ra từ bên trong rồi như sông dài hồ rộng mà đổ ào xuống.
- Ngũ khí hợp nhất, nội luyện thành công!
Có vận may này trợ giúp, bên trong cơ thể Ngô Minh đùng đùng nổ vang, chảy ra một tầng mồ hôi đen nhánh tanh tưởi. Toàn bộ cơ thể dần thay đổi hoàn toàn, xương cốt óng ánh, máu tươi long lanh, so với cơ thể không dính một hạt bụi của Chân Nhân thì chỉ kém một bước.
Ầm!
Cũng đúng lúc này ánh sáng bên trong biển ý thức của hắn lần thứ hai tăng vọt, từng mảnh bùa chú lại hiện ra, ngưng kết bên trong biển ý thức rồi hóa thành bùa chú thật sự!
- Cuối cùng cũng đạt đến cấp bậc Pháp Sư rồi!
Ngô Minh đứng dậy, mừng rỡ xoay người di chuyển hai bước rồi lẩm bẩm nói.
Có pháp mới làm được sư, biểu hiện quan trọng nhất của việc trở thành một Pháp Sư chính ra “dùng tay không cũng tạo ra được pháp thuật”!
Vừa nảy ra ý định là có thể thi triển pháp thuật, không cần nhờ đến vật ngoài thân làm bước đệm.
Mà mấu chốt của việc này chính là, trong biển ý thức hình thành bùa chú thật sự!
- Sau này mỗi lần mình học một pháp thuật thì bên trong biển ý thức có thể hình thành phù văn tương ứng, đợi đến khi cần dùng thì chỉ cần lấy pháp lực kích phát là có thể hoàn thành ngay lập tức!
Ngô Minh hơi bùi ngùi.
Người tu đạo tu luyện gian khổ, đạt đến cấp bậc Pháp Sư là có thể thu nhận đồ đệ để truyền dạy pháp thuật, thậm chí trong giới tán tu cũng gần như tự lập được một môn phái riêng rồi.
Đối với người tu đạo bình thường mà nói, đây gần như là giấc mộng cả một đời.
Thậm chí cho dù là Ngô Tinh cũng không biết đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức.
Thế nhưng hắn lại có vận may củng cố cơ thể, trong vòng hai tháng đã tu luyện nội tại thành công rồi bước vào cấp bậc Pháp Sư! Nói ra quả thật có thể khiến người khác kinh ngạc đến rớt cằm.
Dù sao điều kiện này cũng xem như ngặt nghèo, không phải mỗi một người tu đạo đều có thể làm một vị quan cao cấp chính thất phẩm có thực quyền. Không cần nói đến chức vụ của Ngô Minh còn ở trong quân đội, vận khí lại càng dày đặc, còn có long khí của Lý Như Bích trợ giúp.
- Cũng may chưa gia nhập đạo quán, nếu không cơ bản không biết giải thích làm sao...
Ngô Minh có chút vui mừng: "Chỉ có điều đã gia nhập vào thể chế, nâng đỡ triều đình, mượn long khí của Lý Như Bích để tu luyện thì sao có thể không có nhân quả chứ? Tên này mà đại bại mình nhất định cũng sẽ gặp xui xẻo!"