Tiểu Thiền bị nhốt tại đông sương phòng u ám, tối đen không nhóm lửa, cũng không có người đưa cơm hay đồ ăn nước canh.
Đần độn, không biết qua bao lâu.
Nàng thực khát, rất đói bụng, rất lạnh, toàn thân cuộn mình thành một đoàn, lui ở góc tường.
Trên tường còn có vết máu mà Minh Liễu phun ra.
Minh Liễu — ô ô ô…
Nàng cứ gào khan, nước mắt đã rơi sạch sẽ. Là nàng hại chết Minh Liễu, vì sao nàng lại muốn ăn tàng tín cơ chứ? Chẳng phải là sinh một đứa nhỏ thôi sao, làm sao có thể cho Minh Liễu đi mạo hiểm?
Ô ô ô…
Minh Liễu — đều là ta hại ngươi, ngươi làm cho Diêm vương tới bắt ta đi, ngươi nhìn thấy Úc Sâm thì hãy nói với hắn, ta là đại tai tinh, ai dính vào ta cũng không có kết cục tốt!
Hắn nói ta chết, còn muốn giết chết ca ca chị dâu, giết chết Hoa Hoa, Nhị Mao, Cẩu Thửa… Ta là đại tai tinh… Ô ô…
Đột nhiên, cửa phòng bị người đẩy ra, ánh mặt trời bắn vào hắc ám.
Nam nhân khôi vĩ đứng trong vầng sáng, lẳng lặng nhìn tiểu tử đang ngồi nuốt từng tiếng nức nở ở góc tường.
Chỉ có ba ngày, cơn tức tận trời của hắn dĩ nhiên lại biến mất hầu như không còn.
Nàng không muốn sinh đứa nhỏ cho hắn, nàng che chở một nô tài muốn giết nàng, nàng nhưng lại thiếu chút nữa bị độc chết… Nàng nói cái gì “Nơi này chỉ có nàng”, nói gì vậy? Nhất định phải cho nàng chịu chút giáo huấn.
Có điều trong lòng lại có chút tư vị nói không nên lời…
Hắn đi vào, một tay ôm lấy thân thể Tiểu Tiểu, thân thể nhẹ tênh làm cho hắn nhíu chặt đôi mày lại.
Hắn tự mình chọn một mama tiến tới hầu hạ nàng, Trầm mama là bà vú của tứ muội, là một người có thể yên tâm.
“Trầm mama, về sau liền ở chỗ này chăm sóc nàng.”
Lão bà bà trên khuôn mặt đầy nếp nhăn gật đầu.
“Nàng thích ăn đồ ăn của Hồng má má, có một chút điểm tâm đặc biệt thích.”
“Vâng!”
“Nàng sợ lạnh, trong phòng phải đốt lò sưởi.”
“Vâng!”
“Bình thường tính nết thực giống tiểu hài tử, ngươi không cần cùng nàng dong dài. Đem nàng dưỡng béo một chút, gầy như tiểu hầu tử!”
“Vâng!” Trên nét mặt già nua lộ ra một tia cười.
Lão mama đi ra ngoài, nam nhân bưng lên cháo tổ yến trên bàn, thử thử độ ấm, lại nâng lên Tiểu Thiền trên giường. Ở trên mặt nàng nhẹ nhàng đánh đánh một chút, hồi lâu, ánh mắt tròn trịa rốt cục mở ra.
Tựa hồ không thích ứng ánh sáng trong tây sương phòng, ánh mắt mị thành một đường chỉ. Sau đó thấy được nam nhân đang nâng mình.
Tiểu Thiền liều mạng đẩy hắn: “Ngươi tránh ra, ngươi tránh ra!” Nhưng đói bụng ba ngày nàng nào có chút sức lực, một chốc liền ngồi phịch ở trong lòng nam nhân.
“Một chút khí lực như ngươi vậy, đẩy cái gì a?” Nam nhân cười khẽ, đầu lưỡi liếm lên đôi môi khô nứt của nàng.
Nàng ngẩng đầu lên muốn tránh ra, cái gáy lại bị hắn chặt chẽ nâng, đầu lưỡi duỗi hôn đến miệng. Đầu lưỡi linh hoạt lướt trên răng nàng, khẽ chuyển, ngược lại lại hút ra đầu lưỡi của nàng.
Nàng bị hôn không thở được, thân mình vốn đại thương nguyên khí lại dần dần mất đi tri giác.
Nam nhân dừng lại, chậc chậc ra tiếng: “Vài ngày không thấy, con mèo nhỏ liền đói biết la!” Trong mắt hắn bắn ra ánh sáng nhu hòa, ngay cả hắn cũng không biết trong cặp mắt sâu thẳm tối tăm kia còn có thể ôn nhu như vậy.
“Ngươi nhìn bản thân một cái, ba ngày không xúc miệng, miệng thối hoắc!” Hắn nhăn lại cái mũi hướng nàng làm ngoáo ộp.
Tiểu Thiền thật mê hoặc, vì sao một tên Đại ma vương ba ngày trước giết người không chớp mắt trong nháy mắt dường như lại là nam nhân sủng nàng, ôn nhu nhất, hiểu rõ nàng nhất thiên hạ?
Hắn lấy nước trong cho nàng xúc miệng, lại lấy khối khăn tay thay nàng rửa mặt, ” Đợi lát nữa chúng ta lại sơ tóc, ăn cơm trước, được không?”
Bụng Tiểu Thiền cô cô kêu to, nàng quẫn nói cái gì cũng không nên lời.
Hương vị ngọt ngào của cháo tổ yến một ngụm một ngụm ăn vào miệng, lại nuốt xuống.
Nhan Chú nhìn con mèo nhỏ ngoan ngoãn của hắn, cái mũi tròn bị hơi nóng từ cháo hấp hơi thấu hồng, ba ngày dục vọng chưa được thư giải sớm bừng bừng dục phát.”Lại ăn một chén?” Hắn hỏi.
Tiểu Thiền gật gật đầu.
Lại một chén cháo ăn luôn.
Nam nhân nhẹ nhàng lau đi vết bẩn cạnh miệng nàng: “Thật giống tiểu hài tử!”
Lời nói của hắn nện vào ngực nàng, Minh Liễu vẫn nói nàng giống đứa nhỏ.
Đầu ngón tay thô cứng lau đi nước mắt đang mãnh liệt tuôn ra: “Về sau phải ngoan ngoãn, biết sao?” Là hắn giết Minh Liễu, nàng lại cái gì cũng không làm được, lệ ào ào chảy xuống.
Nam nhân ánh mắt lóe lóe, vẫn thay nàng lau lệ. “Đừng khóc, thực xấu.”
“Ngươi ăn no, ta còn rất đói bụng!” Hắn tà cười chỉa chỉa hạ thân, “Nơi này rất đói bụng!” Nói cho hết lời, cứng rắn bộ vị đã rắn chắc để giữa hai chân nàng.
Tiểu Thiền vô lực vặn vẹo vòng eo: “Ngươi, ngươi này kẻ đại háo sắc, hung thủ giết người — ô ô… Luôn bắt nạt người khác…”
Eo thon nhẹ nhàng xoay, âm thanh hờn dỗi, không giống chống cự, càng giống như là ỡm ờ. Vài động tác, quần áo trên người đã bị cởi bỏ hết, lộ ra ngọc thể, tuy rằng gầy, bộ ngực sữa lại rất được, phấn hồng anh đào người người muốn hái.
Hầu kết nam nhân rung động, thấu đi lên liền hấp hai khỏa nụ hoa phấn hồng, trằn trọc mút hôn. Tiểu Thiền nguyên bản đã không có khí lực, chỉ có thể dùng tay nhỏ bé làm bộ đẩy ra đầu hắn, mặc hắn ở trên người khởi động xuân triều.
Ngón cái đầu ở phía trong sườn đùi trơn mềm nhẹ nhàng vẽ vòng vòng, nàng đỏ mặt, hô hấp dồn dập.
“Đến, nhìn một cái xem Tiểu Thiền nhà chúng ta có ẩm ướt hay không!”
Nàng lại xoay thắt lưng: “Đừng — “
“Thật ẩm ướt! Thật sự là một vật nhỏ không thành thật.” Hắn cúi đầu cười rộ lên, một tay lấy nàng ôm ngồi ở trên người, thắt lưng rắn chắc mạnh đỉnh lên một cái, nàng hấp một ngụm khí lạnh, cảm giác kỳ quái lại làm cho người ta mềm yếu… Toàn bộ thân thể cao thấp rung động.
Nam nhân lần lượt giữ lấy, lần lượt phóng thích vào thật sâu trong cơ thể nàng: “Ta muốn ngươi sinh hạ hài tử của ta!”
Nàng không có biện pháp tự hỏi…
Minh Liễu — ta thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ…
Đói bụng ba ngày lại bị kịch liệt giữ lấy rất nhiều lần, Tiểu Thiền ngủ thật lâu. Mỗi lần tỉnh lại, Trầm mama – một người thực già, thực hiền lành sẽ đút nàng ăn cơm, sau đó lại tiếp tục ngủ.
Thỉnh thoảng Nhan Chú cũng đến, lại ý bảo mama không cần gọi nàng, hắn lặng lẽ xem một lúc, lại lén lút rời đi.
Lão mama nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ của nàng, từ từ thán: “Được tam gia thích, là hạnh phúc của ngươi hay vẫn là bất hạnh?”
Mãi đến mười lăm tết Nguyên Tiêu, Tiểu Thiền mới sơ sơ khôi phục một chút tinh thần. Nàng nhớ tới, hắn từng đáp ứng tết Nguyên Tiêu mang nàng thăm ca ca chị dâu, chính mình như thế nào mơ mơ màng màng ngủ thẳng đến lúc này! Hắn chắc sẽ nói mà không tính toán đi?
Rất nhớ bọn họ a, nhưng, bọn họ biết mình bị cha chồng độc chiếm, sẽ nói như thế nào?
Chính mình là tai tinh, tốt nhất là xa xa tránh đi bọn họ, đỡ cho bọn họ phải rước lấy mầm tai vạ. Nhưng nàng thật nhớ, thật muốn trở về thăm…
Ân, nhất định phải cùng hắn nói, một người lớn như hắn sao lại đổi ý!
Nhan Chú tiến vào nhìn thấy chính là bộ dáng nàng này đang chu miệng nhếch mũi rất muốn cười, hắn ngồi xuống, tay tham tiến vào ổ chăn đặt lên bụng nàng, tà tà cười: “Bảo bối nhi, tiểu bảo bảo của chúng ta sẽ ở trong này!”
Nàng đỏ mặt: “Ngươi đáp ứng ta hôm nay đi nhà ca ca!”
“Làm sao dám quên, là chính ngươi ngủ giống heo!”
“Kia — “
“Ngày mai lại đi!”
Tiểu Thiền ngọt ngào cười, ngày mai có thể về nhà.
Lại không biết, chậm trễ một ngày, nàng cùng người thân đã trở thành nhân – quỷ xa cách.
Mười sáu tháng giêng, thị vệ trở về cửa tây sương phòng, nhẹ giọng báo cáo với một người đang khoác áo đơn, Nhan Chú: “Hôm nay sáng sớm, nhà mẹ đẻ của tam phu nhân bùng lên đại hỏa, cả nhà năm nhân khẩu đều bị chết cháy.”
“Cái gì?” Nhan Chú sắc mặt đại biến.”Một người cũng không còn sống?”
“Là người khác làm, làm thật sạch sẽ lưu loát.”
Nhan Chú vẫy vẫy tay, thị vệ lặng lẽ lui ra. Trong mắt hắn, hung quang hiện lên, tiến thẳng đến Khai Loan cư của nhị phu nhân Lý thị.
Lý thị ngồi nghiêm chỉnh, ung dung: “Tam thúc thức dậy thực sớm, đến, theo ta nói chuyện lúc tuổi già?”
“Ta thu liễm cái gì?” Lý thị sắc mặt đột nhiên biến, “Ta thủ tiết người đại ca không giống nam nhân của ngươi chục năm, còn chưa đủ thu liễm sao?”
“Ta không cần ngươi thủ tiết cho nhị ca ta.”
“Vậy ngươi để ta đi tìm dã nam nhân?” Lý thị ánh mắt thê lương.
“Nhan gia còn nhiều binh sĩ tuấn tú.”
“Giống như ngươi, trâu già gặm cỏ non.” Lý thị miệng mang trào phúng.
“Đó là tùy ngươi.”
“Tiểu Tam Nhi, ” Lý thị đột nhiên đứng lên, gắt gao nắm ống tay áo Nhan Chú.”Ta già đi có phải không, nên ngươi không cần ta?”
“Ngươi cùng ta, chính là gặp gỡ qua đường mà thôi.”
“Không, ngươi như thế, ta không phải! Lý Ngọc Kha cả đời nhất thế chỉ yêu ngươi một người nam nhân. Ngươi đối với nữ nhân người người đều lạnh bạc, ta không có chuyện để nói; ta canh giữ ở nơi hoang sơn dã lĩnh này mười mấy năm, ngày ngày đối mặt với Bùi thị ngu ngốc, ngày ngày trắng đêm khó ngủ, cũng chỉ vì ngươi một người.” Nàng thê lương điên cuồng, ” Nay ngươi đối với một xú nha đầu như vậy… Ta không bằng nàng sao, ta không bằng nàng ở chỗ nào? Ngươi nói!”
Nhan Chú không kiên nhẫn: “Mấy năm nay, ngươi làm quá nhiều chuyện, ta đều bao dung ngươi, bởi vì ngày đó ngươi đối với ta là thật tâm. Nhưng ta là ta, trên đời này không có ai có thể bức bách ta!”
“Khanh khách –” nàng điên cuồng cười lên, “Nay ngươi vẫn là Nhan Tam lang như lúc trước sao? Ngươi đã quên tiện phụ kia đối với ngươi làm chuyện gì sao? Liền vì một thôn phụ ngu ngốc đã đến cảnh cáo ta, ngươi xác định ngươi chính là ngươi sao? Quý Lăng của ta!”
“Hắc hắc…” Nhan Chú không giận ngược lại cười, “Quý Lăng là ngươi có thể gọi sao? Ngươi nghe là tốt rồi, thu liễm một chút, xem ở chút tình cảm cuối cùng ta mới nói cho ngươi biết!”
“Chê cười! Ngươi có thể làm gì ta? Nhan Chú ngươi đừng quên Đại Biệt sơn này cũng là thiên hạ của Lý gia ta, cho dù Nhan Chú ngươi ngoan tuyệt thiên hạ, có thể có mười vạn hùng binh sao? Khanh khách — “
Nhan Chú âm u tĩnh mịch nhìn nàng một hồi, xoay người bước đi.
Lý thị vẫn ở sau người điên cuồng cười nói…
Nhan Chú đi thong thả về tây sương phòng, trên tháp Tiểu Thiền vẫn ngủ ngon lành.
Ánh mắt hắn lóe ra, có nên nói cho nàng hay không? Nàng vừa mới khôi phục một chút…
Tiểu Thiền lật người, miệng không biết thấp giọng nói câu gì, hì hì cười rộ lên.
“Chết hết cũng tốt!” Hắn vén lên lọn tóc rối bên tai nàng, “Như vậy ngươi sẽ hoàn hoàn thuộc về một mình ta, ngươi cũng chỉ có ta một người.”