Chủ Tịch Bá Đạo! Xin Đừng Sủng Tôi

Chương 109: 109: K1ch Tình !




Nghe hắn nói câu này cho dù cô có kiên cường đến mức nào đi nữa thì da mặt Nhu Nhu củng rất mỏng manh , Nhu Nhu e ngại quay mặt đi hướng khác củng chẳng dám đáp lời.

Điềm Cảnh Nghi lại mở lời kêu chọc.

---- Em không nói thì có thể gật đầu à nha , nếu như cứ im lặng thì tôi sẽ giúp em thoải mãn thêm một lần nữa có được không ?----
Lời nói này như một quả bom nặng ký rơi vào trong não kiến cho đầu óc cô hoàng toàn trống rỗng , một chút lý trí còn sót lại đang nhắc nhở cô là phải gật đầu.

Mạn Nhu Nhu trong cô thức mà gật đầu lia lịa như trống mỏi , hắn thấy như vậy thì đặt lên đôi gò má kia một nụ hôn mà nói.

---- Bảo bối ! Em dùng miệng và tay giúp tôi chăm sóc nó một chút ?----
Nói xong hắn liền nằm ngữa thân thể nhàng nhã trên chiếc nềm ê ả ánh mắt nuông chiều không quên nhìn vào thân thể Nhu Nhu.


Mạn Nhu Nhu như hiểu được lời hắn nói mà nhanh chóng ngồi dậy , bàn tay nhỏ duy chuyển khắp thân thể rắn chắc của hắn và dừng lại trên cái vật hung tợn đầy gân guốc kia mà vuốt v e.

Bàn tay nhỏ nhắn của cô như cầm một cây trụ mềm mại mà vuốt v e lên xuống và ánh mặt củng đang nhìn nó rất châm chú , phải nói là Nhu Nhu không dám đối diện với ánh mắt như hổ đói đang rình mồi kia của hắn thì đúng hơn nhiều.

Điềm Cảnh Nghi biết cô ngại ngùng nên củng không mở lời mà chỉ duy chuyển bàn tay xoa bóp lấy cặp bông đào kia mà vuốt v e một cách nhẹ nhàng.

Như được sự k1ch thích có phần chiều chuộng này của hắn Mạn Nhu Nhu liền cúi đầu mở to chiếc miệng nhỏ ra mà nhanh chóng ngậm lấy cái vật đầy gân guốc kia của hắn là liế.

m l.

áp.

---- Ư.

.

ư! ! Bảo bối ! Em muốn tôi nghẹn chết đấy à , em làm nhanh hơn một chút !----
Điềm Cảnh Nghi trong cơn khoái lạc mà rên lên một tiếng trông thật ái muội , Mạn Nhu Nhu nghe thấy lời hắn nói liền điều chỉnh chiếc miệng nhỏ và bàn tay mà duy chuyển nhanh hơn nữa.

Không biết là đã trôi qua được bao lâu khi miệng và tay của Nhu Nhu mỏi mệt như muốn gãy thì đôi bàn tay to lớn của hắn ôm chầm lấy thân thể nhỏ nhắn của cô mà nhanh chóng đè dưới thân mình.


Điềm Cảnh Nghi liền cúi đầu xuống hôn nhẹ lên đôi gò má của cô một cái nhẹ mà ôn nhu nói.

---- Bảo bối ! Em cứ để yên việc còn lại giao cho tôi là được !----
Nói xong hắn liền cầm cái vật t0 lớn đầy gân guốc ấy bỏ vào chính giữa khe của cặp bông đào căng tròn kia của Nhu Nhu , hai bàn tay to lớn của hắn lại chẳng chịu thua kém mà ép sát cặp bông đào ấy lại gây ma sát với cái vật đầy hung tợn kia của hắn.

Điềm Cảnh Nghi duy chuyển hông lên xuống nhanh chóng ma sát với hai đồi núi cao mềm mại kia của cô , Nhu Nhu củng hiểu ý hắn muốn làm gì nên khi cái vật t0 lớn ấy muốn chạm đến miệng thì chiếc lưỡi nhỏ thơm tho của cô vẩn hiểu ý mà liế.

m lá.

p.

Điềm Cảnh Nghi điên cuồng vì hành động không báo trước này của cô mà càng suy chuyển nhanh hơn , xúc cảm mềm mại từ đôi gò núi truyền đi khắp thân thể rồi dừng lại trên đại não của hắn.

-----Aa! ! Anh đợi một chút !----

Nhu Nhu thấy biểu hiện bất thường này của hắn dự tính lên tiếng nhưng mà củng chẳng kịp , bao nhiêu tinh hoa trong người hắn đều tuông trào ra khắp trên khuôn mặt xinh xắn kia của cô.

Mạn Nhu Nhu theo phản xạ định đưa tay lên lau đi những tinh hoa nhưng mà khi gần chạm đến cô như nghĩ tới việc gì đó lại đưa tay về.

Nhu Nhu không dám lau những thứ này mà đưa mắt nhìn hắn như hỏi ý kiến , bỡi cô biết nếu như hắn không cho phép mà mình động tay chân thì người chịu thiệt vẩn là mình mà thôi.

Hành động của Nhu Nhu đã rơi vào trong ánh mắt hắn , trong lòng Điềm Cảnh Nghi có chút chua sót bỡi hắn biết lúc trước cô đã sợ mình như thế nào mà đến tận bây giờ làm chuyện gì củng phải hỏi ý hắn.

Điềm Cảnh Nghi dùng khắn giấy nhẹ nhàng lâu khô hết sản phẩm của mình trên mặt Nhu Nhu rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng mà khép mờ đôi mắt , còn về phần cô có lẽ vì đã quá mệt mỏi nên củng ngủ thiếp đi.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.