Sở Ấu Cơ nín khóc mỉm cười, nhanh chóng chạy vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân, thay đổi quần áo ngủ, như thanh sắt nhỏ bay về phía nam châm, chạy như bay về phía phòng ngủ.
Cung Thanh Hạ dựa người vào gối, nàng đang xem chương trình du lịch, trong màn hình TV là ngôi nhà màu trắng ở Torren ---- Hà Lan.
"Tỷ tỷ !"
Sở Ấu Cơ bò lên giường, nhấc chăn chui vào bên cạnh Cung Thanh Hạ, chớp chớp đôi mắt, nàng nằm gần Cung Thanh hạ trong gang tấc.
Cung Thanh Hạ khẽ nói, "Tóc hơi ướt." Ánh mắt vẫn chăm chú nhìn màn hình TV.
"Nói em sao ?" Sở Ấu Cơ chớp mắt, sờ tóc của mình, tóc trên đỉnh đầu thì không sao, chỉ là đuôi tóc có chút ướt nhẹp, nàng trước nay không tự sấy tóc, đều là a di hoặc là bà ngoại sấy tóc cho nàng.
Cung Thanh Hạ xuống giường, biến mất ngoài cửa.
Sở Ấu cơ tò mò Cung Thanh Hạ đi nơi nào, không bao lâu, Cung Thanh Hạ cầm theo một chiếc khăn mặt đi vào, dừng lại ở trước giường, Sơ Ấu Cơ ngầm hiểu, liền ngoan ngoãn xoay người.
Lúc Cung Thanh Hạ lau tóc cho nàng, nàng chợt hỏi, "Tỷ tỷ, cánh tay của tỷ có thể dùng lực rồi sao ?". Vừa nãy nàng nhìn thấy Cung Thanh Hạ dùng dao nĩa, có chút tò mò nên hỏi.
"Bác sĩ bảo tôi nên hoạt động tay chân một chút, có lợi cho việc phục hồi."
"Ơ ........"
Lau tóc cho Sở Ấu Cơ xong, Cung Thanh Hạ mang khăn ra phòng tắm, khi trở lại phòng, chương trình du lịch kia cũng vừa vặn chiếu xong, Cung Thanh Hạ tiện tay tắt TV, lên giường xong liền tắt công tắc, căn phòng mau chóng được bao phủ màu đen hắc ám.
"Giờ cũng không còn sớm, ngủ đi !"
"Vâng."
Thân thể Sở Ấu Cơ rúc rúc vào người Cung Thanh Hạ, ôm cánh tay phải của nàng.
Thân thể Cung Thanh Hạ lập tức cứng đờ, nàng từ nhỏ đã quen ngủ một mình, ngay cả búp bê cũng chưa từng ôm ngủ cùng, hiện tại tự dưng xuất hiện thân thể mềm mại bên cạnh, cùng thân thể của mình chỉ cách 2 lớp chăn mỏng, cơ hồ có thể cảm nhận được đường cong trước ngực của đứa bé kia -------- mặc dù chưa trưởng thành, nhưng phần da thịt mềm mại như thỏ con này cũng đủ gây ra làn sóng điện truyền đến thân thể nàng, làm cho nàng phải mất 3 phút mới khôi phục được vẻ bình thường.
Đứa bé đột nhiên hỏi, "Tỷ tỷ ?"
"Hả ?" Cung Thanh hạ giật mình đáp lời.
Sở Ấu Cơ đem khuôn mặt nhỏ tựa vào bả vai Cung Thanh Hạ, "Em muốn nhìn vết thương của tỷ ......."
"..... Hồ đồ, đã tắt đèn rồi."
"Có thể bật đèn lên mà ..........."
"Rất xấu, không cho xem."
"............." Sở Ấu Cơ cũng không làm khó, đầu nhỏ cọ cọ vào bả vai Cung Thanh Hạ, "Tỷ tỷ ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Mùi hương thoang thoảng bên mũi, phảng phất như Điện Hạ bên cạnh, Sở ấu Cơ rất nhanh vào giấc.
Cung Thanh Hạ thì rất lâu mới vào giấc, trước khi ngủ không quên lấy cánh tay còn lại ôm đứa bé vào lòng.
Sở Ấu Cơ ngủ thẳng đến 8 giờ sáng, sâu giấc đến nỗi không mộng mị điều gì.
Mở mắt ra, chợt phát hiện mình đang ôm gối trong lồng ngực, Cung Thanh Hạ chẳng biết đã đi đâu.
"Tỷ tỷ ?"
Vừa hô hoán vừa đi đến phòng khách, tìm quanh văn phòng, vẫn không tìm thấy bóng dáng Cung Thanh Hạ.
Trời vẫn sớm, lại là chủ nhật, tỷ tỷ đi đâu vậy ?
Sở Ấu Cơ nghiêng đầu nghĩ một chút, trong đầu chợt lóe lên, đi dọc theo cầu thang lên lầu ------ trước đây Diêu Nhữ Ninh từng nói, trên phòng này còn có phòng tập gym, còn có hoa viên lộ thiên, còn có sân đỗ trực thăng ------ tỷ tỷ chắc hẳn đang tập gym chứ ?
"........."
Đi tới cầu thang, Sở Ấu Cơ bị cảnh sắc trước mặt làm cho hoa mắt, miệng há hốc mở ra tạo thành vòng tròn, tầng 72, trên sân thượng, có vườn hoa, hòn giả sơn, chòi nghỉ mát, còn có đài phun nước, cầu đá vòm, còn có 1 hồ nước, trong hồ nước thậm chí còn có thuyền buồm màu trắng, nếu so sánh những thứ này, chiếc trực thăng kia cũng không chói mắt được là bao.
Sở gia thật là có tiền. . . . . .
Sở Ấu cơ cảm khái trong lòng, hoàn toàn quên mất tất cả tài sản trước mắt đều là của mình.
Sở Ấu cơ đi về phía trước mấy bước, không nhìn thấy khăn trong phòng tập gym, tình cờ phát hiện gần bụi hoa cách đó không xa, đang có người lúi húi ------ Cổ Lệ Tiệp.
Cổ tỷ tỷ.......
Thính lực của Cổ Lệ Tiệp vô cùng nhạy cảm, rất nhanh nghe tiếng gọi của đứa bé kia, ánh mắt trong nháy mắt sáng lên, "Tiểu Ấu Ấu ?"
Sở Ấu Cơ cười đi tới, nhìn về phía mặt bàn trước mắt Cổ Lệ Tiệp, "Cổ tỷ tỷ đang ăn sáng sao ?"
"Đúng vậy." Cổ Lệ Tiệp chỉ về chiếc ghế bên cạnh mình, ra hiệu cho Sở Ấu Cơ ngồi xuống, "Tiểu Ấu Ấu ăn sáng chưa ? Có muốn ăn cùng nhị nãi hay không ?"
Sở Ấu Cơ bật thốt lên, "Không cần." Nói xong lại có chút hối hận, đến bây giờ vẫn chưa nhìn thấy bóng hình Cung Thanh Hạ, nói không chừng đã sớm ra ngoài -------------- còn chưa chào hỏi gì đã đi như vậy, chuyện như vậy không phải Cung Thanh Hạ chưa từng làm, cùng với việc ngồi ăn sáng một mình, không bằng cùng ngồi ăn với Cổ tỷ tỷ.
Cổ Lệ Tiệp tựa như nhìn ra tâm tư đứa bé, lấy một miếng bánh mì, chính mình há miệng làm mẫu, nhẹ nhàng "A -------" một tiếng, như mẹ dụ dỗ bảo bảo ăn cơm, Sở Ấu Cơ trong lòng cảm thấy buồn cười, miệng cũng mở ra, Cổ Lệ Tiệp hài lòng, đem miếng bánh mì cho vào miệng đứa bé.
"Khục khục."
Sau lưng truyền tới tiếng ho khan.
Sở Ấu Cơ quay đầu, "Thanh Hạ tỷ tỷ !"
Cổ Lệ Tiệp ngoảnh mặt làm ngơ, tựa như không nghe thấy tiếng băng sơn kia, ôn nhu hòa nhã nhìn ngắm đứa bé, tiếp tục trò chơi của mình.
Sở Ấu Cơ không có tâm tình chơi trò chơi này.
Tình cảnh có chút lúng túng.
Ngay vào lúc này, cầu thang xuất hiện dáng người lão nhân tóc xám trắng, "Chủ tịch, bữa sáng đã chuẩn bị xong, mời chủ tịch đến phòng ăn dùng bữa." Là lão quản gia của Sở gia, lão quản gia là người chăm chút cho tầng cao nhất của tòa nhà, mỗi nhành hoa, ngọn cỏ, hồ nước, phòng ốc đều do bàn tay của ngài chăm chút.
Sở Ấu Cơ nhìn về phía lão quản gia, lão quản gia chợt thu hồi tầm mắt đang đánh giá chủ tịch nhỏ tuổi, ánh mắt hai người gặp gỡ trên không trung.
Cổ Lệ Tiệp hào phóng nở nụ cười, "Đi thôi, Ấu Ấu."
"Vậy, Cổ tỷ tỷ, em đi ăn sáng đây."
Sở Ấu Cơ đi theo lão quản gia, Cung Thanh Hạ cũng quay lưng đi vào.
"Này ! Bạo Quân !" Cổ Lệ Tiệp gọi Cung Thanh Hạ lại, "Tôi không nói để cho cô đi a."
Cung Thanh Hạ quay người lại, "Tôi thấy cô không lo dưỡng thương cho tốt, tinh thần lại quá dồi dào rồi."
"Lẽ nào cô dưỡng thương tốt hả ? Cánh tay vẫn còn đau chứ ? Không thể không nghi ngờ, sau vụ việc kia, giá trị cổ phiếu của Hi Sở không sụt giảm chút nào, 'công phu bên ngoài' của cô cũng không tệ a, đến tột cùng là vì sao lại đồng ý bán mạng cho Hi Sở như vậy ? Tôi cũng thật hiếu kì ."
Cung Thanh Hạ cũng không tiếp chiêu chính diện, chỉ khẽ nói, "Cô rảnh rỗi như vậy, tôi kiến nghị cô nên vận động chút đi." Nói xong quay lưng đi xuống cầu thang.
Bên trong phòng ăn.
Sở Ấu Cơ ngồi xuống bàn ăn, lão quản gia cung kính nói, "Cung tổng thích ăn bữa sáng kiểu tây, Chủ tịch........."
Sở Ấu Cơ khẽ mỉm cười, "Tôi ăn gì cũng được, đồ ăn Trung Quốc hay phương tây đều được."
Lão quản gia vui mừng gật đầu, "Tôi đã chuẩn bị bữa sáng kiểu Trung Quốc cho chủ tịch." Nói xong mở hộp đồ ăn ra, bưng ra đồ ăn bên trong.
"Cảm ơn."
"Không cần." Lảo quản gia lui ra, trên đường dừng bước lại, quay đầu nói, "Dung mạo của ngài rất giống mẹ ngài." Cũng không chờ Sở Ấu Cơ đáp lời, liền đi ra ngoài.
Vị lão gia này giống như tòa bảo tàng lịch sử ......... Có khi nào hỏi thăm được chút ân oán của Sở gia từ lão quản gia hay không ?
Sở Ấu Cơ nhìn xuyên qua bức tường thủy tinh, ánh mắt chăm chú nhìn theo bóng lưng lão quản gia, có chút thất thần.
Lúc lấy lại tinh thần, một bóng người thanh lệ thay thế bóng lưng lọm khọm kia xuất hiện trước tầm mắt, cũng không đi về hướng này, mà đi vào phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha, không biết là đang lật xem tạp chí hay là tài liệu.
Sở Ấu Cơ ăn xong bữa sáng, đi tới bên cạnh Cung Thanh Hạ, lúc này mới phát hiện nàng đang xem tài liệu báo cáo dày cộm.
Cung Thanh Hạ ngẩng đầu, "Ăn xong ?" Thấy Sở Ấu Cơ gật đầu, liền đứng lên, "Đi, đi xem bài tập của em."
"Vâng !"
Sở Ấu Cơ nhảy nhót theo sát phía sau Cung Thanh Hạ.
Trong một buổi sáng liền ôn hết công thức toán học cùng hàm số, buổi chiều Cung Thanh Hạ có việc phải đi ra ngoài, Sở Ấu Cơ tự ôn tập lại bài, mãi đến khi Cung Thanh Hạ trở về, hai người lại ngồi cùng bàn làm việc, một người vùi đầu xử lý việc công ty, một người làm bài tập.
Ngày hôm sau cũng không khác gì với ngày hôm trước, chỉ có điều, đến 5 giờ chiều, Sở Ấu Cơ bị Cung Thanh Hạ hạ lệnh trục khách, "Em nên về thôi !" Tuần mới sắp bắt đầu, đứa bé cũng nên chuẩn bị đi học.
Tuy rằng vạn phần không muốn, bé ngoan Sở Ấu Cơ vẫn phải thu thập đồ đạc về nhà, bản nháp đều đã dùng hết, Sở Ấu Cơ cũng phải viết chương mới.
Liên tiếp 3 tháng như vậy, ngoại trừ 1 tháng 2 lần đến viện điều dưỡng thăm mẹ, hai ngày cuối tuần Sở Ấu Cơ đều đến Hi Sở ngủ lại với Cung Thanh Hạ, mãi đến khi qua kì nghỉ đông, tết xuân tới gần, cuộc sống mới thay đổi chút ---------- Cung Thanh Hạ về nhà, mà Sở Ấu Cơ cũng phải ở nhà cùng thương lượng với bà ngoại và a di về việc chuẩn bị đón tết, tuy nói tách ra, nhưng vẫn giữ liên lạc qua điện thoại, mỗi lần gọi điện đều nói chuyện rất lâu mới gác máy.
《 Xuân Thu nơi đây 》 thông qua chương trình 《Giấy Tuyên Thành của Giang Nam 》 đã thu hút một lượng fan rất lớn, biên tập điện thoại đến, "Manh Nhược, tết năm nay đến thành phố B tham gia họp báo đi, năm ngoái cô không đến, chủ biên tập đã nhắc nhở tôi, năm nay cô mà không đến nữa, tôi sợ sẽ phải hứng chịu chứng tiền mãn kinh của chủ biên tập mất ------ trời ơi, ngẫm lại lần trước, thật đáng sợ."
"Tôi cũng muốn a," Sở Ấu Cơ cười, "Nhưng thật sự không tiện."
Biên tập khách khí nói, "Không cần trả lời tôi gấp như vậy, cô có thể suy nghĩ lại cũng được." Làm việc với Manh Nhược đã 2 năm, tình cảm đương nhiên là có, đứa bé còn nhỏ như vậy, cũng không nên tiếp xúc sớm với ánh hào quang, nếu không, sẽ ảnh hưởng tới học tập cùng sinh hoạt của nàng.
Sở Ấu Cơ cảm kích trong lòng, "Ừ, được." Biết biên tập cũng không làm khó mình.
Chu Tiểu Kiều bị các bậc trưởng bối trong nhà giục về thành phố B ăn tết, biết không qua nổi ải này, trước khi đi mang theo quà lớn quà nhỏ tới biếu Lâm phu nhân.
Nhà ít có khách tới chơi, Lâm phu nhân vô cùng cao hứng, một mặt thấy không hợp lý, "Sao lại như vậy ? Học sinh không đến tặng quà cho lão sư, lại để lão sư biếu quà cho nhà học sinh."
"Lâm nãi nãi, ngài không biết, tôi không phải chỉ là lão sư của Ấu Ấu, mà còn là fan hâm mộ truyện của nàng."
__________________
Nhiều khi không có tâm trạng edit, muốn nghỉ 1 hôm, lại sợ nghỉ 1 hôm rồi sẽ lên cơn lười không edit nữa, ai cho tôi động lực edit đi :(
Tớ Tên Kun