Điều Sở Ấu Cơ không thể nghĩ tới là, giờ khắc này, Lâm Dịch Huyên và Cung Thanh Hạ đang ngồi đối diện nhau, tiến hành một cuộc đối thoại.
Hoa viên của Vân Đỉnh Hi Sở.
"Tuy rằng tôi và em đều biết kinh nghiệm của Ấu Ấu, nhưng người ngoài nhìn vào, bất quá nàng chỉ là học sinh 17 tuổi học cấp 3 mà thôi," Lâm Dịch Huyên nói tới chỗ này ngừng lại, Diêu Nhữ Ninh bưng một chén chè thơm đi tới, Lâm Dịch Huyên đón lấy, khẽ nhấp một ngụm, nói tiếp, "Vì lẽ đó, một khi chuyện của em và Ấu Ấu truyền đi, nhất định gây ra sóng gió với giá cổ phiếu của Hi Sở, hậu quả ......"
"Kỳ thực," Cung Thanh Hạ ngắt lời Lâm Dịch Huyên, "Đến tột cùng là ngài muốn nói điều gì ?" Đặc biệt tăng thêm trọng âm cho từ 'ngài', không thể nói là không tôn kính, nhưng hiển nhiên là có ý khác nữa.
Lâm Dịch Huyên vẫn bình tĩnh như cũ, không bị Cung Thanh Hạ quấy nhiễu chút nào, thong thả nói tiếp, "Theo tôi được biết, em đã từng lái xe đến trường Ấu Ấu đón nàng, sau đó còn lai nàng đến ........"
"Khục ! Khục !" Cung Thanh Hạ ho khan liên tiếp 2 tiếng, tiếng thứ nhất là để ngắt lời Lâm Dịch Huyên, tiếng thứ 2 là để điều tiết lại tâm tình chính mình, Cung Thanh Hạ cảm thấy tai mình nóng đến phỏng đỏ rồi, ngượng đến nỗi quên khiển trách hành vi Lâm Dịch Huyên phái người theo dõi mình.
Lâm Dịch Huyên nâng chung trà lên, lấy nắp trà vớt bọt trà, uống một hớp, ánh mắt đảo qua trên người Cung Thanh Hạ, bên môi nở ra nụ cười yếu ớt, đặt chén trà xuống, nói tiếp, "Chúng ta không thể nào khảo chứng Ấu Ấu trưởng thành bao nhiêu sau lần ngất hơn một tháng đó, thế nhưng em," Lâm Dịch Huyên cố ý dừng lại một chút, tạo thành áp lực vô hình, "Em không giống như vậy, em chân chính trưởng thành ở tuổi 25, hơn nữa thân phận còn là tổng giám đốc của tập đoàn Hi Sở, mang sứ mệnh hết sức quan trọng, làm ra chuyện này, chẳng lẽ không cảm thấy hoang đường hay sao ?"
Cung Thanh Hạ bị sặc đến đỏ mặt tía tai, không nói ra được một lời, tự thấy 25 năm qua sống trên đời chưa từng chật vật như vậy ------ nhưng quả thực có một chuyện nàng xác thực không thể nào khống chế chính mình, không, phải nói là tất cả những chuyện liên quan đến Ấu Ấu nàng đều sẽ mất đi lý trí ............. Vì lẽ đó bây giờ không thể không cúi đầu...........
"Vì tránh để sự tình tiến đến lúc không thể khống chế, mang đến tổn thất không thể cứu vãn cho tập đoàn Hi Sở," Lâm Dịch Huyên không nhanh không chậm nói, "Tôi quyết định sẽ để Ấu Ấu du học nước ngoài ------- nghỉ hè bắt đầu luyện thi IELTS, thi đại học xong sẽ ra nước ngoài du học." Dừng một chút, "Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng hơn là để Ấu Ấu tiếp thu nền giáo dục văn học phương Tây, như vậy sẽ rất có lợi cho con đường sáng tác của nàng." Nói xong ánh mắt đảo qua người Cung Thanh Hạ, "Nếu như em thật sự yêu Ấu Ấu, nhất định phải ủng hộ nàng tiếp thu nền giáo dục tốt nhất."
Câu nói này thật ra là một chiếc bẫy ----------- Không ủng hộ cho thấy đây không phải tình yêu chân thành, cũng không có lý do gì tiếp tục, ủng hộ chính là ngầm thừa nhận phải xa cách Ấu Ấu.
Lâm Dịch Huyên cho rằng, người thông minh như Cung Thanh Hạ sẽ đắn đo suy nghĩ một thời gian mới đưa ra câu trả lời, không nghĩ tới ------
Cung Thanh Hạ ngước mắt đón nhận ánh mắt của Lâm Dịch Huyên, lời ít ý nhiều, "Tôi ủng hộ." Chỉ 3 chữ, không một lời thừa thãi.
Ánh mắt hai người giằng co hai phút.
Lâm Dịch Huyên thu tầm mắt lại trước, cười thâm ý, "Rất tốt, điều này nói rõ em thật sự yêu Ấu Ấu." Trao đổi ánh mắt với Diêu Nhữ Ninh, đứng lên, "Biết em rất bận, người không phận sự như tôi sẽ không quấy rầy em nữa."
Sở Ấu Cơ về đến nhà, Lâm Dịch Huyên ngồi trong phòng khách tuyên bố, "Có thể bắt đầu chuẩn bị cho cuộc thi tiếng Anh từ bây giờ."
"Cái gì ? Thi tiếng Anh ?" Lâm phu nhân đang ngồi đối diện trên sa lông nghe thấy, sợ hãi thả tờ báo trên tay xuống, "Không phải hôm nay Ấu Ấu mới bắt đầu nghỉ hè sao ? Nghỉ hè rồi còn thi cái gì ?"
Có thể thấy được, hai mẹ con tuy rằng ngồi đối diện nhau, nhưng không nói chuyện gì.
"Bà ngoại." Sở Ấu Cơ đem hi vọng giao phó hết cho Lâm phu nhân, "Mẹ nói để cháu tốt nghiệp cấp 3 xong sẽ cho cháu ra nước ngoài du học." Chu miệng nhỏ, làm vẻ oan ức.
"Dịch Huyên!" Lâm phu nhân không nghe thì thôi, vừa nghe xong liền thông suốt, "Con, con đang muốn làm trò gì vậy ? Chỉ có thể để bản thân mình phụ cha mẹ, không để con gái phụ mình sao ? Xưa kia, con chê cha mẹ quản con quá nghiêm, bây giờ con làm y như vậy với Ấu Ấu ! Cháu gái của mẹ thích học văn học cổ điển Trung Quốc, tại sao phải ra nước ngoài du học ? Đây không phải là con đang ép nàng sao ? Hơn nữa toàn bộ những năm qua, may là có Ấu Ấu bầu bạn với mẹ mới giúp mẹ vượt qua năm tháng khó khăn, con đem Ấu Ấu của mẹ đi, ngày tháng sau này con có dành hết thời gian bầu bạn với mẹ không ?"
Sở Ấu Cơ vạn vạn không nghĩ tới người hòa ái dễ gần như Lâm phu nhân cũng có lúc kích động như vậy, vội vàng đi tới đỡ bà ngoại ngồi xuống, một tay xoa lưng cho bà ngoại, "Bà ngoại, xin ngài bớt giận."
Lâm phu nhân tỏ thái độ kiên quyết, "Mẹ nói rồi đấy, mẹ tuyệt đối không đồng ý chuyện này."
"Mẹ," Lâm Dịch Huyên làm vẻ nghiêm túc, "Con hi vọng Ấu Ấu sẽ kế thừa truyền thống văn học tốt nhất, còn có," Lâm Dịch Huyên mím mím môi, "Con nghĩ, mẹ cũng không muốn nhìn thấy bức ảnh cháu gái mẹ cùng Cung Thanh Hạ đăng trên trang nhất các tạp chí lớn."
"........... Ấu Ấu và Thanh Hạ ?" Thân thể Lâm phu nhân chấn động, nhìn Sở Ấu Cơ một chút, rất nhanh thu tầm mắt lại, hạ thấp lông mày, ngữ khí chợt hạ xuống, "Hai người bọn họ chỉ là cảm tình khá hơn một chút thôi." Âm thanh thấp dần, rõ ràng là sức lực không đủ ---------
Chuyện của Sở Ấu Cơ và Cung Thanh Hạ nàng rõ ràng đã nhìn ra, sao không biết giữa các nàng xảy ra chuyện gì ? Chỉ là đã từng có Lâm Dịch Huyên dẫm vào vết xe đổ, nàng không muốn tham dự mà thôi, hơn nữa Cung Thanh Hạ muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn tài năng có tài năng, lại được tiếp thu nền giáo dục tốt nhất, tuổi còn trẻ đã làm tổng giám đốc tập đoàn Hi Sở, đem Hi Sở vượt qua biết bao phong ba bão táp, phát triển không ngừng, không chỉ như vậy, cuộc sống riêng tư của nàng vô cùng sạch sẽ, Lâm phu nhân vẫn luôn yêu thích Cung Thanh Hạ, cũng tin tưởng Cung Thanh Hạ thật lòng thật dạ với Ấu Ấu, bởi vậy vẫn luôn ngầm thừa nhận quan hệ giữa hai người.
Lâm Dịch Huyên thấy Lâm phu nhân cúi đầu, biết thái độ của mẫu thân đã mềm lại, liền nói với Sở Ấu Cơ, "Con muốn đến trung tâm luyện hay mời lão sư đến nhà phụ đạo ? Nghĩ kĩ rồi nói với Diêu Nhữ Ninh một tiếng, nàng sẽ an bài cho con." Nói xong đi lên lầu, đi tới nửa cầu thang, dừng bước xoay người lại nhìn con gái, "Còn có, đã quên nói cho con biết, Cung Phấn nói nàng ủng hộ con ra nước ngoài du học."
Tỷ tỷ ủng hộ mình ra nước ngoài du học ? !
Sở Ấu Cơ không thể tin nổi tai mình, liếc nhìn Lâm phu nhân một chút, Lâm phu nhân cũng đang không thể tin được.
Sở Ấu Cơ cầm điện thoại lên, gửi cho Cung Thanh Hạ một tin nhắn, "Tỷ tỷ, mẹ em nói để em ra nước ngoài du học ............ Nàng đã nói với tỷ rồi sao ?"
Bên kia trả lời lại rất nhanh, "Đúng thế."
"Sao tỷ tỷ lại ủng hộ quyết định của mẹ em như vậy ? Em không đồng ý, bà ngoại cũng không đồng ý a."
"Bởi vì du học đối với em chỉ có lợi, không có hại."
"................"
"Internet đã phát triển như vậy, liên lạc rất thuận tiện, hơn nữa cách một thời gian tôi lại đến thăm em, tuần suất chúng ta gặp mặt cũng không thấp hơn trong nước, ngoài ra, cũng không bị mẹ em quấy nhiễu ----------- nàng không thích tôi, điểm ấy em có thể rõ ràng."
Ừ, tỷ tỷ nói rất có lý.
Sở Ấu Cơ cười tít mắt, "Gặp mặt ở nước ngoài dễ dàng hơn rất nhiều, em chưa nghĩ tới điểm ấy, ha ha." Viết xong không quên thêm một câu, "Không phải mẹ em không thích tỷ tỷ, chỉ là hai người không hay liên lạc với nhau, khi nào tỷ tỷ rảnh rỗi, hãy dành thời gian trò chuyện với mẹ em, dù sao ---------- mẹ là trưởng bối mà, tỷ tỷ nhường mẹ một chút mới tốt." Kỳ thực những câu nói này nàng đã muốn nói trong xe rồi, chỉ là lúc đấy người yêu nằm trong lồng ngực, không mở miệng được, bây giờ mới nhân cơ hội nói ra.
"............... Em cảm thấy tôi nên xưng hô với mẹ em thế nào ? Tỷ tỷ ? A di ? Hay là những thứ khác ? ----------- Chỉ có vấn đề này không biết phải giải quyết ra sao, còn phải giao lưu sao ?"
"Trước tiên cứ gọi là a di đi, sau này sẽ gọi theo cách khác, ha ha." Cái gọi là 'Cách khác' đương nhiên chính là 'Mẹ', đây là không nói cũng hiểu.
"........... Nhưng tôi ngồi với nàng giống tỷ muội hơn, hơn nữa có khi tôi còn giống tỷ tỷ, mẹ em giống muội muội." Độ tuổi hai người xấp xỉ nhau, một người vẻ mặt lúc nào cũng lạnh lùng, già dặn hơn Lâm Dịch Huyên rất nhiều.
"Nhưng tỷ tỷ là người yêu của em, mẹ em đương nhiên là trưởng bối của tỷ tỷ."
"Chúng ta chỉ là bạn tình mà thôi."
".........."
Sở Ấu Cơ có chút khó chịu trong lòng, cho tới bây giờ, thái độ của tỷ tỷ vẫn như vậy, mình phải làm thế nào tỷ tỷ mới chịu đổi giọng đây ? Lẽ nào thật sự phải đợi 10 năm sao ?
Sở Ấu Cơ học tiếng Anh không phải kém, nhưng để học sinh lớp 11 thi qua IELTS cũng không phải chuyện dễ dàng, sau khi trưng cầu ý kiến xong, cuối cùng Sở Ấu Cơ quyết định đến trung tâm luyện thi ------ ở trong phòng học sẽ có không khí học tập hơn, mời lão sư đến nhà ngược lại sẽ ảnh hưởng tới sinh hoạt của gia đình, hơn nữa làm gì có lão sư nào xứng đáng hơn Cung Thanh Hạ đây ? Nếu tỷ tỷ không có thời gian, nàng sẽ không mời người khác thay thế tỷ tỷ.
Vừa tới trung tâm đã gặp người quen ---------- Lam Hạo Hiên.
"Ấu Cơ !"
"Bạn cũng chuẩn bị thi IELTS ? Hơn nữa còn chung lớp." Thật là đúng lúc, Sở Ấu Cơ kinh ngạc đến há hốc miệng.
Sau khi ngồi xuống bên cạnh Lam Hạo Hiên, Sở Ấu Cơ nghĩ trong lòng, 'Có ai mật báo hay không .......'
Lớp luyện thi này là do Diêu tỷ tỷ hỗ trợ an bài, Diêu tỷ tỷ nhất định nghe ý kiến của mẹ mình, nếu không phải trùng hợp thì nhất định là ý của mẹ mình ...... Đến tột cùng là mẹ muốn làm gì đây ?
Mang theo một bụng nghi vấn, Sở Ấu Cơ vào học tiết luyện thi đầu tiên.
Làm bài tập nghỉ hè, viết văn, học phụ đạo tiếng anh, xử lý những việc liên quan đến phim hoạt hình, kỳ nghỉ hè bận bịu trôi qua rất nhanh.
Sau khi khai giảng lớp 12 lại càng bận rộn hơn, chưa nói đến bài tập chất như núi của các lão sư giao cho chiếm dụng hầu hết thời gian, còn phải theo học lớp luyện thi IELTS, tới tận 9 giờ tối mới có thể về nhà, về đến nhà lại phải viết truyện, làm bài tập, làm đề thi IELTS, mãi đến 12 giờ mới leo được lên giường, 5 giờ sáng chuông báo thức vang lên, sinh hoạt nặng nề như vậy đến tận tháng 10 mới giảm được chút ------- thông qua kì thi IELTS, đạt được 7.5 điểm.
Nhưng mà còn chưa kịp thở, lại phải dồn toàn bộ sức lực vào ôn thi đại học --------- đại học chính quy nước ngoài đều dựa vào điểm thi đại học trong nước để xét tuyển, Sở Ấu Cơ muốn thể hiện thật tốt, đặc biệt là nàng muốn vào học trường đại học mà tỷ tỷ từng học, tuy rằng dùng tiền có thể giải quyết vấn đề, nhưng nàng không muốn trở thành trò cười trong mắt tỷ tỷ, nàng muốn cố gắng hết sức để học trường tỷ tỷ từng học.
Mà Cung Thanh Hạ cũng bận bịu không kém, bận đến nỗi số lần hai người liên lạc qua điện thoại cùng máy tính chỉ đếm trên đầu ngón tay, tình hình như vậy kéo dài đến khi trường đại học Cambridge khai giảng, Lâm phu nhân, Lâm Dịch Huyên, Diêu Nhữ Ninh, Chu Tiểu Kiều, Cổ Lệ Tiệp, Cung Thanh Hạ đến sân bay tiễn đưa Sở Ấu Cơ, Sở Ấu Cơ đến nơi soát vé xong quay đầu nhìn lại, thâm tình nhìn Cung Thanh Hạ chút, lưu luyến đi vào phòng chờ -------- Tuy nói công nghệ ngày càng phát triển, nhưng ly biệt vẫn là ly biệt, hai người vẫn cách xa nhau về mặt địa lý.
Sau khi máy bay cất cánh, Lâm Dịch Huyên hỏi Cung Thanh Hạ, "Em xác định không muốn Ấu Cơ sao ?" Không đợi Cung Thanh Hạ trả lời, lại nói, "Sau khi Ấu Cơ đến Anh Quốc, Minh Trúc Ngữ sẽ phái người giám thị 24/24, khiến cho nàng không cách nào liên hệ với em, chứ đừng nói chi là gặp mặt, thủ đoạn của Minh Trúc Ngữ thế nào, hẳn em đã được lĩnh giáo qua ------- em từng vận dụng rất nhiều tài lực điều tra nàng như vậy, đến cùng chỉ điều tra ra được công ty 'Đại Ân' mà thôi, căn bản chưa tìm nổi chữ 'Minh' và Minh Trúc Ngữ."
Cung Thanh Hạ mỉm cười lắc đầu, "Ngài nên biết Minh Trúc Ngữ căn bản không phải là đối thủ của Ấu Cơ, những thủ đoạn kia của nàng cũng chẳng làm gì được."
"Lời của tôi còn chưa nói hết." Lâm Dịch Huyên cũng lắc đầu cười lên, "Tôi đã nói với Ấu Cơ, nếu như em chủ động liên hệ với nàng, cho thấy rằng em đồng ý tiến tới hôn nhân với nàng, em là người rõ nhất nàng đối với lần này khát khao bao nhiêu, điều này cũng quyết định nàng sẽ không chủ động liên hệ với em."
Cung Thanh Hạ ngoác miệng lè lưỡi nói không ra lời, "........"
"Hai năm trước em nói để Ấu Cơ chờ 10 năm, đối với Ấu Cơ mà nói, ước định ấy cũng chẳng có gì khó khăn, ước định ấy cũng chỉ đến lúc Ấu Cơ 26 tuổi, còn em thì sao ? Em sẽ 34 tuổi. Ấu Cơ không muốn là vì nghĩ cho em, nếu như em vẫn cố chấp thực hiện ước hẹn 10 năm này, vậy thì 8 năm sau hãng liên hệ với Ấu Cơ." Lâm Dịch Huyên nói xong ưu nhã vẩy tóc, tiêu sái rời đi.
Mấy người: Lâm phu nhân, Diêu Nhữ Ninh cũng theo Lâm Dịch Huyên, chỉ để lại mình Cung Thanh Hạ đứng đờ tại chỗ.
Tác giả có lời muốn nói: Cung Thanh Hạ có thể nhịn 8 năm sau mới liên hệ với Sở Ấu Cơ hay không ? Mọi người hãy chờ xem. \( ̄︶ ̄)>