Lúc đầu là vào giờ trưa, Sở Ấu Cơ cảm nhận được biến hóa của thân thể, liền tìm que thử thai để thử, vui mừng phát hiện que thử thai hiện 2 vạch, mặc dù biết Cung Thanh Hạ đang họp, vẫn lập tức nhắn tin cho nàng.
"Thật sao ?" Ba phút sau, Cung Thanh Hạ xuất hiện trước mặt Sở Ấu Cơ, kích động nắm tay Sở Ấu Cơ, "Chúng ta có em bé ?" Không sai, từ tháng trước, sau khi thời kỳ rụng trứng của hai người gặp nhau liền tiến hành thụ thai, Cung Thanh Hạ vẫn mang theo tâm tình chờ đợi ngày đó đến, cho đến khi đọc được tin nhắn, liền lập tức vọt ra khỏi phòng họp.
"Ân." Sở Ấu Cơ mỉm cười gật đầu.
Cung Thanh Hạ vẫn cảm thấy không thể tin được, dù sao quá trình mang thai rất không 'bình thường', lập tức lái xe lai Ấu Cơ đến bệnh viện phụ sản B kiểm tra.
Bác sĩ kiểm tra xong, chúc mừng Sở Ấu Cơ từ đáy lòng, "Chúc mừng cô đã sắp làm mẹ."
Cung Thanh Hạ tự hào ôm Sở Ấu Cơ vào ngực, "Phải là chúc mừng chúng ta."
Bác sĩ ngẩn người, lập tức nở nụ cười, "Chúc mừng các ngươi." Tuy rằng không biết toàn bộ câu truyện trong đó, nhưng trong mắt bác sĩ phụ sản, một sinh linh mới sắp ra đời đương nhiên là món quà đáng chúc phúc.
Từ bệnh viện đi ra, Cung Thanh Hạ kéo một tay Sở Ấu Cơ, một tay không ngừng gọi điện báo hỉ, trước tiên là gọi cho Cung mẫu, Cung mẫu nghe xong đầu óc có chút mơ hồ --------- "Ấu Cơ còn chưa kết hôn, làm sao đã mang thai ?" Cung Thanh Hạ không đợi Cung mẫu nói nghi vấn trong lòng xong đã gác máy, gọi điện thoại cho ca ca Cung Thanh Hàn, cứ như vậy gọi điện cho từng người, liền gọi tới Chu Tiểu Kiều, "Cũng phải nói một tiếng cho thỏ theo đuổi." -------- Đó chính là tâm tình của Cung Thanh Hạ lúc này.
"Thật sao ?" Tuy rằng tâm tình Chu Tiểu Kiều đang nặng trĩu, nghe được lời Cung Thanh Hạ nói xong, mặt mày Chu Tiểu Kiều vẫn cao hứng hớn hở, "Quá tốt rồi ! Tôi cũng được thăng cấp là a di." Từ trong thâm tâm nàng cũng chúc phúc cho Cung Thanh Hạ và Sở Ấu Cơ, nhưng tính cách thích trêu đùa hai người vẫn không thay đổi, "Chờ Ấu Cơ sinh xong, tôi muốn làm nàng sinh cho tôi một ......"
Chỉ tiếc Cung Thanh Hạ không chờ nàng nói xong, đã trực tiếp gác máy.
Chu Tiểu Kiều nhìn màn hình điện thoại, nhớ tới Cổ Lệ Tiệp, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy nhân sinh vô vị, vuốt ghế sô pha, chậm rãi ngồi xuống, rơi vào trầm tư.
Một bên khác, Sở Ấu Cơ ôn nhu nói với Cung Thanh Hạ, "Mạo muội nói với bá mẫu như vậy, có ổn không ?"
Lúc này hai người đang ngồi trong xe, đang trên đường trở về Vân Đỉnh.
Cung Thanh Hạ giả vờ giận nói, "Bá mẫu? Em còn xưng hộ như vậy với mẹ tôi ?"
"Ân, ý của ta là," Sở Ấu Cơ vội vã đổi giọng, "Mạo muội nói với mẹ chuyện ta mang thai như vậy, có ổn không ?"
"Yên tâm, buổi tối tôi về sẽ giải thích rõ ràng với nàng." Cung Thanh Hạ nói xong, khẽ hôn lên mặt Sở Ấu Cơ.
Sở Ấu Cơ oán trách, "Chuyên tâm lái xe đi a."
Trái lại, Cung Thanh Hạ tấp xe vào lề đường, nâng mặt Sở Ấu Cơ lên, hôn lên môi mềm của nàng.
"Thanh Hạ ......" Lông mi Sở Ấu Cơ hơi run rẩy, không cách nào chống đỡ, ôn nhu mà thâm tình đáp lại.
Hôn đến trời đất mịt mù.
Rời môi khỏi môi Sở Ấu Cơ, Cung Thanh Hạ mở mắt ra, hơi nghiêng đầu nhìn chăm chú khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Sở Ấu Cơ, hỏi, "Như vậy có ảnh hưởng đến hô hấp của thai nhi không ?"
Sở Ấu Cơ cười yếu ớt, "Nàng ở bệnh viện cũng đã thấy rồi đấy, từ siêu âm có thể nhìn ra, thai nhi vẫn đang là phôi thai -------- bây giờ còn sớm, thai nhi vẫn chưa thành hình."
"Em không hiểu ý tôi," Cung Thanh Hạ vừa nói vừa khởi động xe, "Ý của tôi là, trong quá trình em mang thai, chúng ta phải kiềm chế lại." Nói xong nhìn Sở Ấu Cơ một chút, lại nói, "30 như lang, 40 như hổ, bây giờ tôi đang trong độ tuổi hổ lang, đó là mấu chốt."
Sở Ấu Cơ nhịn cười không được, "Thật sự là khổ cực Thanh Hạ nhà ta rồi."
Hai người đều nở nụ cười.
Nhiều cặp đôi yêu nhau nồng nàn nhưng không hợp nhau trên phương diện giường chiếu.
Nhưng hai người ở phương diện này có thể nói là hoàn mỹ.
Hào phóng đàm luận, thả lỏng, mỗi lần giao hoan đều khiến cho sinh mệnh càng thêm tươi tốt, thoải mái, như keo sơn, tương cứu trong lúc hoạn nạn, chốc lát không gặp sẽ nhớ nhung.
Lâm phu nhân và Lâm Dịch Huyên nghe được tin tức đương nhiên cao hứng, nhưng Cung mẫu gọi điện cho các nàng, tự nhiên phát sinh một vấn đề khó khăn --------
"Thanh Hạ bỗng nhiên gọi điện tới nói Ấu Cơ mang thai, tôi mạo muội muốn hỏi một câu, cái kia," Cung mẫu rất là thẹn thùng, mấy lần lời ra đến miệng lại nuốt xuống, "Không phải Ấu Cơ còn chưa đính hôn sao ?" Đến bây giờ nàng vẫn tâm tâm niệm niệm rằng con trai có thể cưới Ấu Cơ làm vợ.
Lâm phu nhân nhìn con gái một chút, lấy đó làm cầu viện, 'Nên trả lời thế nào cho phải ?'
Lâm Dịch Huyên tiếp nhận điện thoại, "Thanh Hàn và Thanh Hạ không nói cho cô biết sao ? Ấu Cơ đã sớm đăng kí kết hôn, chỉ là chưa tổ chức hôn lễ mà thôi."
". . . . . . Không, không có a."
Cung mẫu như bị sét đánh, điện thoại trong tay cũng rơi xuống, cả người co quắp ngồi trên sàn nhà.
"Gia Nghi !" Cung ba ba từ trên cầu thang đi xuống, nhìn thấy, vội vàng chạy tới ôm Cung mẫu ngồi lên ghế sa lông, "Bà làm sao vậy ?"
Cung mẫu thất thần nửa ngày trời, khóc rống lên, "Ấu Cơ a, Ấu Cơ....."
Cung ba ba lập tức hiểu, không khỏi thở dài, "Đó là số mệnh, không thể cưỡng cầu. Sự tình phát triển đến mức này, có thương tâm cũng vô dụng."
"Đáng thương Thanh Hàn nhà ta chờ đợi nhiều năm như vậy, tuy rằng Ấu Cơ xứng đáng, nhưng chờ đến công dã tràng rồi, người làm mẹ như tôi làm sao có thể đành lòng ?" Cung mẫu nện ngực, khóc càng thương tâm, "Cung gia tuy rằng không đề cập tới hôn nhân, nhưng khẳng định là Lâm gia đã sớm nhìn ra, Lâm gia làm sao có thể làm như vậy với Cung gia ? Không đồng ý thì cũng phải nói rõ, dĩ nhiên lại qua mặt Cung gia như vậy ......... Đăng kí kết hôn, đến lúc mang thai mới tiết lộ tin tức, còn có Thanh Hạ," Cung mẫu nói tới chỗ này nóng nảy nói, "Ấu Cơ mang thai cũng không phải con của nàng, nàng còn cao hứng làm gì ? Ông nói xem, nàng có phải là đứa con thân sinh của tôi với Cung Vĩnh Minh ông không ........."
Cung Thanh Hàn trở về, vào cửa nhìn thấy Cung mẫu đại nhân khóc đến thê lương, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cười nói, "Mẹ, Ấu Cơ mang thai, mẹ nên cao hứng mới đúng."
Cung mẫu vừa nghe, lập tức ngửi ra con trai có điều bí ẩn, lau lau nước mắt, "............ Chẳng lẽ đứa bé trong bụng Ấu Cơ là con của con ?" Hai người lặng lẽ đi đăng kí kết hôn, muốn cho cha mẹ niềm vui bất ngờ ?
"Không phải của con, cũng gần như như vậy." Cung Thanh Hàn cố ý thừa nước đục thả câu.
"Cái gì gọi là gần như ?" Cung mẫu trừng mắt nhìn con trai một chút, tiện tay lấy gối dựa ném con trai, "Chuyện như vậy cũng mang ra đùa được."
Cung Thanh Hàn đi lên cầu thang, "Buổi tối các nàng sẽ về nhà ăn cơm, đến lúc đó mẹ hỏi các nàng sẽ rõ."
Tối hôm đó.
Xe lái vào tiểu khu, Sở Ấu Cơ thấp thỏm bất an.
"Thanh Hạ, nàng nói xem, ba mẹ có tiếp nhận ta không ?"
Cung Thanh Hạ mỉm cười, "Ấu Cơ nhà ta không tự tin từ lúc nào vậy ?"
Sau khi dừng xe, lại tự tay mở cửa xe cho Ấu Cơ, dìu nàng xuống xe, "Yên tâm, ba mẹ tôi yêu thích em còn không kịp, kể cả bọn họ có phản đối, em cảm thấy tôi sẽ quan tâm sao ?"
"Thanh Hạ, ta đương nhiên hiểu tâm ý của nàng, nhưng nếu ba mẹ không chấp nhận, trong lòng ta ......."
"Được rồi," Cung Thanh Hạ vỗ vỗ lưng Sở Ấu Cơ, "Không sao đâu."
Vợ chồng Cung gia ra cửa nghênh đón, coi Cung Thanh Hạ như không khí, ánh mắt hai vợ chồng dán chặt trên người Sở Ấu Cơ, chỉ là cảm khái trong lòng, nhất thời không biết nên nói gì, Sở Ấu Cơ muốn mở miệng gọi hai tiếng, "Cha, mẹ." Nhưng lại có chút mất mặt, bầu không khí liền có chút lúng túng, may là Cung Thanh Hàn dò đầu ra cửa hô, "Khí trời tháng 1, đừng làm cho Ấu Cơ đứng đến đông cứng chứ ?" Vợ chồng Cung gia lúc này mới cười bắt chuyện, mời Sở Ấu Cơ vào nhà.
Cung mẫu đã chuẩn bị bữa tối phong phú, lúc ăn cơm, Cung Thanh Hạ liên tiếp gắp thức ăn vào bát Sở Ấu Cơ, miệng không ngừng nói, "Món này rất có dinh dưỡng, phụ nữ mang thai nên ăn nhiều một chút."
Vợ chồng Cung gia nói phụ họa, "Đúng vậy a, Ấu Cơ, mang thai phải chú ý bổ xung dinh dưỡng."
Sở Ấu Cơ mỉm cười gật đầu, cũng không nói chuyện, trong lòng thì âm thầm nghĩ sau khi ăn cơm xong phải nói sao với vợ chồng Cung gia, lại thở dài nghĩ ------------- Nếu như Cung Thanh Hạ không gặp mình, tất nhiên sẽ không đi tới con đường này, vì lẽ đó, vạn nhất mối quan hệ của hai người chọc giận đến nhị lão, tất cả trách nhiệm đều là do mình, đương nhiên phải để tâm.
Sau khi ăn cơm xong, người một nhà quây quần bên phòng khách, Cung Thanh Hạ nói, "Cha, mẹ, tối nay chúng con trở về thật ra là có chuyện muốn nói," dừng một chút, lại nói, "Con và Ấu Cơ .........."
"Ân, là như vậy." Sở Ấu Cơ lo lắng Cung Thanh Hạ nói thẳng ra sẽ khiến nhị lão sốc đến sinh bệnh, liền ngắt lời Cung Thanh Hạ, "Thanh Hạ tỷ tỷ vì cháu mà làm ra một lựa chọn, cũng chưa từng hỏi qua ý kiến hai vị, bởi vì nàng sợ hai vị không đồng ý."
"Ha ha." Cung Thanh Hàn không nhịn được cười ra tiếng.
Vợ chồng Cung gia đầu óc mơ hồ, đang muốn nghe đáp án thì bị con trai cắt ngang, không khỏi trừng mắt nhìn con trai một chút.
Cung Thanh Hàn hắng giọng ngưng cười, bày ra vẻ mặt nghiêm túc, ngồi nghiêm chỉnh.
Sở Ấu Cơ cũng bị tư thái của hắn chọc cười, tâm tình buông lỏng không ít, nói tiếp, "Vì lẽ đó vẫn giấu hai vị, tối hôm nay muốn nói chuyện này cho hai vị biết."
Đây là uyển chuyển sao ?
Lần này Cung Thanh Hạ cũng cười, thấy Sở Ấu Cơ biểu lộ chân thành, cũng không đành lòng ngắt lời nàng, để nàng tùy ý nói tiếp.
Đến lúc này, vợ chồng Cung gia linh cảm chuyện Sở Ấu Cơ sắp nói không giống bình thường, cũng càng hiếu kì, Cung mẫu thúc giục, "Ấu Cơ a, rốt cuộc là chuyện gì ? Cháu cứ nói thẳng là được rồi."
"Ân." Sở Ấu Cơ lấy hết dũng khí, "Lần đầu tiên cháu nhìn thấy Thanh Hạ tỷ tỷ đã yêu thích Thanh Hạ tỷ tỷ, những năm qua một mực theo đuổi tỷ tỷ, rốt cuộc mấy tháng trước tỷ tỷ chấp nhận lời cầu hôn của cháu, chúng cháu đã đến nước Pháp đăng kí kết hôn."
Vợ chồng Cung gia trợn mắt ngoác miệng, hóa đá tại chỗ.
Sở Ấu Cơ lo lắng không thôi, đứng dậy khỏi ghế sa lông, đi tới bên cạnh Cung mẫu, "Mẹ, ngài không sao chứ ?"
Ánh mắt Cung mẫu hoàn hồn, "Con, con vừa gọi tôi là gì ?"
"Mẹ, ngài tuyệt đối đừng tức giận, nếu như ngài chọc tức thân thể, chúng con là vãn bối làm sao có thể an lòng."
"Con gọi tôi là 'Mẹ' ?" Cung mẫu giỏi nhất là nắm bắt trọng điểm, "Con gọi tôi là 'Mẹ', không phải tôi nghe lầm chứ ?"
Sở Ấu Cơ gật đầu, "Ngài không nghe lầm, con và Thanh Hạ tỷ tỷ đã kết hôn, đương nhiên phải gọi ngài là 'Mẹ'."
Cung mẫu lập tức nở nụ cười, Cung ba ba lấy lại tinh thần, lầm bầm hỏi, "Ấu Cơ, con và Thanh Hạ kết hôn ?" Thấy Sở Ấu Cơ gật đầu, lại hỏi, "Là con theo đuổi Thanh Hạ ?" Lại thấy Sở Ấu Cơ gật đầu, run rẩy chỉ ngón tay về phía bụng Sở Ấu Cơ, "Đứa bé trong bụng con ?"
Không đợi Sở Ấu Cơ mở miệng, Cung Thanh Hạ ở một bên đáp lời, "Không cần nghi ngờ, đứa bé trong bụng Ấu Cơ chính là của con."
Cung mẫu đã khôi phục lại tư duy bình thường, "Là thụ tinh bên ngoài rồi cấy vào trong bụng Ấu Cơ sao ?" Nàng là người sống theo truyền thống, hi vọng đứa bé trong bụng Ấu Cơ có liên hệ máu mủ với gia đình mình.
Cung Thanh Hạ cũng không muốn giải thích cặn kẽ, chỉ gật đầu.
"Thanh Hạ, đứa bé ......" Ngón tay Cung ba ba bỗng buông xuống, bất tỉnh nhân sự.
"Cha!" Cung Thanh Hàn sợ hãi đến nhảy dựng lên, thực thi cấp cứu cho phụ thân, không hiểu hỏi, "Tại sao lại là cha té xỉu ? Phải là mẹ té xỉu mới đúng chứ ?"
Cung mẫu nói, "Mẹ có chuyện gì cũng đều phát tác ra ngoài, cha con đến chết vẫn sĩ diện giấu trong lòng, tích lũy nhiều chuyện lâu như vậy, đến lúc sốc nhất chính là hắn."