Chủ Tịch Hiểu Lầm Lớn

Chương 10



Ngày hôm sau, Ôn Nhu tỉnh rượu phát hiện mình nằm ở trên giường, trên người mặc áo ngủ, bóng dáng Phí Gia Lạc giống như là chưa từng xuất hiện, dường như tất cả chỉ là ảo giác của cô.

Nhưng cô biết, đó không phải là ảo giác, hơn nữa rất nhanh địa, cô phát hiện hắn đã biến thành ác mộng của cô.

Sáng thứ bảy, Ôn Nhu lười biếng trốn ở trong nhà, hiếm có được một ngày nhàn nhã ở nhà không cần phải đi phỏng vấn, nhưng cô lại không biết nên làm cái gì.

Cô đã một thời gian không gặp Hách Thế Gia, trong lòng cô, anh vẫn chiếm giữ một vị trí rất đặc biệt, nhưng cô biết đó không phải là yêu.

Đối mặt với anh, không hiểu sao trong lòng cô lại có áp lực, rất sợ anh sẽ nói ra cái gì mà cô không có chút chuẩn bị tâm lý nào. Hiện tại phải đối phó với trái tim vỡ nát của mình, đã đủ làm cô mệt mỏi .

"Tiểu Nhu, Phí tiên sinh tới tìm con!"

Đang nằm ngơ ngẩn ở trên giường, đột nhiên truyền đến tiếng hò hét vui mừng của mẹ từ ngoài cửa.

Phí Gia Lạc? Cô giống như con chuột nghe được tiếng mèo , nhảy dựng lên, chuẩn bị sẵn sàng tiến vào trạng thái chiến đấu.

Hắn lại tới làm gì?

Chắc là vậy, hắn không tiếc vứt bỏ vợ chưa để chạy đi, nhất định là có chuyện quan trọng.

"Chào buổi sáng!"

Còn chưa kịp đi ra ngoài, con mèo to gan kia đã tự tiện mở cửa đi vào, nụ cười sáng rực trên mặt giống như mới vừa trộm được thịt.

"Anh lại tới làm cái gì?" Ôn Nhu lạnh nhạt liếc hắn, làm bộ không chút nào quan tâm.

"Anh có một chút đồ muốn tặng cho em." Phí Gia Lạc tươi cười lấy lòng/

"Vật gì?" Thần kinh Ôn Nhu căng thẳng nhìn hắn.

"Anh nghĩ, em sẽ dùng đến, chẳng qua, không biết là em có cần tập quen hay không." Hắn dùng vẻ mặt dịu dàng đến làm da đầu tê dại mà nhìn cô.

"Tôi không muốn bất cứ thứ gì của anh. . . . . ."

Lời còn chưa nói hết, trong ngực Ôn Nhu đã bị nhét vào một túi giấy lớn.

Không nhịn được lòng hiếu kỳ, cô kéo túi ra vừa nhìn, bên trong lại là ——

"Anh đưa tôi thứ này làm gì?" Ôn Nhu đem túi ném trả lại cho hắn, mặt đỏ lên, hổn hển mắng.

"Anh chụp quảng cáo, bọn họ đưa một đống lớn cho anh, muốn anh đưa cho người nhà, bạn gái sử dụng!" Vẻ mặt hắn vô tội làm cho người ta muốn đánh hắn.

Ông trời, người này, cần phải làm cho người ta lung túng xấu hổ, không còn mặt mũi nào hay sao?

Loại đồ vật làm cho người ta lúng túng đỏ mặt này, mà hắn lại lấy làm quà tặng đưa cho cô, người đàn ông này rõ ràng thông minh cơ trí theo cái gì, hết lần này tới lần khác không chút nhạy bén lại khiến cho người ta muốn hung hăng đánh hắn một quyền.

"Vậy anh tùy tiện đưa ai cũng được, đưa tôi làm gì?" Gương mặt Ôn Nhu vẫn còn đỏ rực.

Vừa nghĩ tới hắn đứng ở trong một đống , hất cao khuôn mặt tươi cười tuấn mỹ mê người, thì cô càng có cảm giác muốn đào một cái hố dưới lòng đất để trốn vào.

Loại chuyện riêng tư của phụ nữ này, hôm nay lại bị tên đàn ông như hắn đem tới nói toạc ra, còn có ai có thể kiềm nén được tức giận?

"Người thứ nhất anh nghĩ tới là em." Gương mặt hắn vô tội."Đây là một phần tâm ý của anh, em hãy nhận đi!"

Nhìn ra được, hắn hết sức lấy lòng, nhưng cô không hiểu, hắn không đi cùng với người phụ nữ hắn yêu, tại sao phải chạy tới đây lấy lòng cô?

Nhưng Ôn Nhu cự tuyệt suy nghĩ, cũng vì cô mình quá nhiều cơ hội nhìn nhầm người, mới có thể làm cho mình đến tình trạng tan nát cõi lòng.

"Mẹ —— mẹ!" Ôn Nhu đột nhiên ra ngoài cửa trước hô to.

"Làm gì? Lỗ tai của mẹ không có điếc, không cần kêu la lớn tiếng như vậy." Mẹ Ôn Nhu vội vàng chạy vào, trong miệng còn không ngừng nói thầm."Con tốt xấu gì cũng là một cô gái, ít nhiều cũng nên giữ lại một chút tính nết làm cho người ta tìm kiếm." Nói xong, cũng không biết vô tình hay cố ý mà lướt qua Phí Gia Lạc mấy lần.

Biết mẹ không ai bằng con, Ôn Nhu còn không hiểu rõ trong lòng mẹ cô tính toán cái gì sao?

Cho xin, cũng không nhìn con gái của bà có bao nhiêu phân lượng. . . . . . Muốn mặt không mặt, muốn chân không có chân, bàn về vóc người, có lẽ chỉ khá hơn nữ sinh mười một mười hai vừa mới dậy thì một chút thôi, người ta căn bản nhìn cô rất chướng mắt.

"Đây là của Phí tiên sinh muốn đưa mẹ, mẹ không cần phải khách sáo." Một tay Ôn Nhu lấy thứ có thể dùng trong thời kỳ mãn kinh nhét vào tay mẹ.

"Ai nha, Phí tiên sinh thật là có lòng, cám ơn!" Mẹ Ôn Nhu vô cùng vui vẻ.

Có một câu nói không sai: cha mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hứng thú. Mẹ Ôn đối với ngôi sao vừa đẹp trai ấn tượng vừa tốt bụng này, nếu bà trẻ lại ba mươi tuổi, đâu còn đến phiên con gái cứng đầu cứng cổ, ngu ngốc không biết nắm chặc cơ hội ?

Bất quá, bà xem ra Phí Gia Lạc có ý với đứa con gái ngốc, người ta nói "Nước phù sa không lưu ở ruộng người khác" , chỉ cần người ta không ngại, người làm mẹ này cũng không để ý .

"Các con tiếp tục nói chuyện, mẹ không quấy rầy." Một mực cung kính thối lui ra khỏi phòng, mẹ Ôn đã tính toán muốn đi đầu đường cuối ngõ khoe khoang một chút.

Rất nhanh bà sẽ có một đứa con rễ là ngôi sao!

"Đưa đồ rồi, anh có thể đi!" Ôn Nhu không khách hạ lệnh đuổi khách.

Nhếch lông mày lên nhìn cô mấy giây, Phí Gia Lạc không nói một lời lẳng lặng xoay người đi ra cửa phòng.

Hơi giật mình nhìn ngoài cửa trống rỗng, lỗ mũi Ôn Nhu đau xót, không nhịn được nằm lỳ ở trên giường khóc.

Vậy mà hắn —— thật sự cứ quay đầu bước đi như vậy?

Ôn Nhu đoán, hắn nhất định là muốn trở về nhìn vợ sắp cưới của hắn, hắn tới chỉ là vì trêu chọc cô thôi!

Đang khóc đến tối mày tối mặt, đột nhiên một đôi bàn tay xoa nhẹ đầu nhỏ của cô.

"Anh ——"

Đột nhiên ngẩng đầu lên, nhất thời cô quên khóc thút thít, chỉ có thể ngây ngốc mà nhìn Phí Gia Lạc đã đi rồi quay lại.

"Đừng khóc, ngày mai anh quay lại ."

Hắn dịu dàng lau nước mắt trên mặt cô, để lại một nụ cười liền xoay người ra cửa.

Nhìn bóng dáng cao to của hắn biến mất khỏi cửa, trong lúc bất chợt, tim của cô dâng lên một cảm giác không nên có, lại không khống chế được rung động ——

Cô nghĩ, cô thật càng lún càng sâu .

Ôn Nhu ngồi một góc trong phòng, hai mắt cảnh giác nhìn chằm chằm bóng dáng cao to phía trước, phòng ngừa hắn sẽ đột nhiên đánh lén cô.

Nghiêm chỉnh cả một buổi tối, hai người liền duy trì tư thế như vậy.

Đối với câu hỏi của hắn, Ôn Nhu chọn lựa cách không ứng với không đáp. Hắn tới đây, cô liền nhanh chóng; hắn phải đi, chào đón, cô sẽ lập tức khóa cửa lại.

Nhưng cô cự tuyệt và cũng không bày tỏ chào đón rõ ràng như vậy,nhưng hắn vẫn ung dung tự do ra vào như vậy, vẫn ở nhờ nhà côkhông chịu đi.

Gần như mỗi ngày hắn đều tới, cô biết hắn có việc nhờ cậy, nhưng không biết hắn muốn cái gì.

Ôn Nhu đoán, nếu không phải hắn có mục đích gì, chính là muốn thừa dịp rút khỏi giới nghệ thuật tìm người trêu chọc để qua thời gian nhàm chán, mà cô, chính là cái người đó.

Tức giận dễ dàng khiến người ta đói bụng, mắt thấy vì hắn sẽ bỏ qua bữa ăn tối, cô định lấy một túi quai quai từ trong tủ ra để lót dạ.

Nhìn cô một mình ăn ngon, chẳng biết từ lúc nào Phí Gia Lạc đã lặng lẽ tới gần, tiện tay dò vào trong tay túi của cô, cũng lấy ra một viên quai quai.

"Này, đây là của tôi!" Cô mất hứng nhắc nhở hắn.

Hắn là một ngôi sao lớn, chủ tịch trung tâm thể hình, tiền kiếm được có thể mua vài cửa hàng quai quai, sao lại tranh giành một túi quai quai với cô?

"Chúng ta là bạn tốt !" Phí Gia Lạc cáo già khắp nơi.

"Ai là bạn tốt với anh? Muốn ăn tự mình đi mua." Cô kiêu ngạo mà thưởng cho hắn hai viên, lại cố ý ăn ngon một mình.

"Em là người phụ nữ hẹp hòi nhất mà anh gặp." Phí Gia Lạc đời này chưa bao giờ bị đối xử như vậy?"Những người hâm mộ của anh đều hao phí hết tâm tư tặng quà cho anh, mà anh cũng không nhận. Chỉ có em, ngay cả túi quai quai cũng keo kiệt không muốn chia xẻ?"

"Rất tốt, vậy anh liền kêu người hâm mộ kéo một kho dài cho anh đi!" Ôn Nhu không nhúc nhích tiếp tục ném quai quai vào miệng.

Đối phó với người tự cao tự đại này, cho là toàn bộ thế giới nên bò lổm ngổm dưới chân hắn, nên để cho hắn nếm thử một chút mùi vị bị giẫm ở dưới chân.

"Em —— cũng đừng trách anh không khách khí!"

Mày Ôn Nhu nhăn lại, còn chưa kịp hiểu,thân hình cao lớn của hắn đã hướng về cô —— không, là nhào tới túi quai quai trong tay cô.

"Anh làm gì. . . . . . Không muốn, không cho phép anh giành quai quai của tôi!"

Chuyện liên quan đến vấn đề thể diện, nói gì thì Ôn Nhu cũng không chịu nhường lại quai quai.

Người này nói gió chính là gió, muốn mưa chính là mưa, giống như chịu không được một chút phản đối. Giống như chín năm trước, cô rõ ràng giải thích thư tình kia là để sai chỗ, hắn lại càng cố ý đối nghịch, kiên quyết nói là cô yêu thầm hắn không dám thừa nhận.

Ngay cả hiện tại cô cũng đã tỏ không chào đón hắn, hắn vẫn muốn ngày ngày bò tới cửa, thật không biết loại lão lọc lõi này làm thế nào?

Dựa vào điểm này, cũng đủ để cho cô giơ lên phòng bị với hắn, dùng hết khả năng giữ khoảng cách với hắn.

Nhưng sức lực cô không bằng đàn ông, liều mạng bảo vệ quai quai trong ngực liền bị hắn cướp đi, không khách khí mà ăn.

"Trả túi lại cho em!"

Vì trả thù cô, Phí Gia Lạc chẳng những ăn sạch quai quai, ngay cả mảnh vụn cũng nuốt không còn một mống, còn cố ý đem túi không ném trả lại cho cô, cố ý ra oai.

Cái túi trống rỗng kia, giống như biểu thị công khai cô là người thua trận.

Càng nghĩ, Ôn Nhu càng cảm thấy tức giận không chịu nổi, người đàn ông này chẳng những quấy rối cuộc sống của cô, cướp đi trái tim của cô, bây giờ còn ăn sạch quai quai của cô ——

Nhưng nhịn, không thể nhịn được nửa!

Ôn Nhu không biết dũng khí từ đâu đến, đột nhiên vọt tới hắn, cả người nhảy dựng lên đụng ngã hắn.

Một tiếng động lớn, hai người đã hung hăng ngã xuống đất.

"Em muốn làm gì? Mưu sát chồng sao?"

Phí Gia Lạc giống như là không thể chinh phục được kim cương, thân thủ mạnh mẽ lập tức lật người, vững vàng bao vây cô ở dưới.

"Người nào. . . . . . Người nào. . . . . . Là chồng?" Ôn Nhu tức giận hắn tại sao lại muốn trêu cô.

"Là anh!" Phí Gia Lạc cười hì hì nói. "Làm anh té chết, không sợ sau này ở góa sao?"

"Nói năng bậy bạ." Ôn Nhu đỏ mặt nổi giận mắng. "Anh nặng chết, mau để cho tôi đứng lên."

"Để cho em đứng lên? Có thể." Phí Gia Lạc cũng dứt khoát. "Nhưng anh muốn một cái hôn làm điều kiện trao đổi." Thừa dịp cháy nhà hôi của, hành động tiêu chuẩn của thổ phỉ.

Ôn Nhu vừa tức vừa giận, không nghĩ tới quay đầu lại hắn lại nói.

Xem ra, hắn chẳng những là lão hồ ly gian xảo, còn là lục lâm đ*o tặc (cướp trên núi) có đạo hạnh rất cao.

"Đừng mơ." Ôn Nhu không có cái khác, chỉ dư khí phách thà chết chứ không chịu khuất phục.

"Vật nhỏ bướng bỉnh." Một tiếng thở dài khản, hắn đột nhiên cúi người chính xác không sai bắt giữ đôi môi ngọt ngào của cô.

Hai môi đụng vào nhau, bọn họ cũng nghe được tiếng thở dài thỏa mãn lẫn nhau.

Hai người giống như là đói khát rất lâu, liều chết tìm kiếm đòi hỏi dưỡng khí trên cánh môi của đối phương, cho đến khi không thở nổi.

"Tại sao em không thành thật đối mặt với mình?"

Tròng mắt đen sâu sắc của Phí Gia Lạc nhìn cô, khiến cho cô ngay cả muốn trốn tránh cảm giác rung động cũng tốn công vô ích.

"Đối mặt cái gì? Tôi. . . . . . Tôi không hiểu." Ôn Nhu quay đầu, không dám liếc hắn nhiều hơn một cái, chỉ sợ mình liều lĩnh nhìn vào ánh mắt sâu thẳm kia sẽ thẳng thắn thừa nhận yêu hắn.

Nhưng mà cô không thể, cô muốn giữ lại một chút tôn nghiêm, tự ái của cô, coi như cô là người loại bỏ trong trò chơi tình yêu này, cô cũng muốn rời đi một cách kiêu ngạo xinh đẹp.

"Em hiểu, chẳng qua là không muốn thừa nhận." Giọng nói của hắn giống như là tiếng chuông, một tiếng lại một tiếng vang vọng vào chỗ sâu nhất dưới đáy lòng của cô.

Đúng vậy, cô sẽ không thừa nhận, cô chỉ muốn cho hắn biết, đối với nụ hôn này cô không có sức miễn dịch, nhưng cái này cũng không đại biểu cho cái gì.

"Em còn muốn kiên trì tới khi nào?" Trên đỉnh đầu vang lên một tiếng thở dài.

Ôn Nhu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn thấy trong mắt hắn là thâm tình cùng cô đơn.

Cô không biết hắn nói lời này rốt cuộc là có ý gì, bởi vì cô nghĩ đến bể đầu cũng không nghĩ ra.

Hoặc là, là cô theo bản năng mà cự tuyệt thừa nhận, cự tuyệt tiếp nhận, chỉ có thể tiếp tục lừa gạt mình, cô không nên có quá nhiều hy vọng và chờ đợi đối với Phí Gia Lạc.

Không được, tình hình đã càng ngày càng vượt qua dự tính, cô nhất định phải mau chóng thoát khỏi người đàn ông này.

Cô sợ — sợ mình sau này nè tan nát cõi lòng, rơi nước mắt, có lẽ sẽ không cách nào tự kềm chế mà yêu hắn.

Cô không sợ đau lòng, chỉ sợ mình yêu quá sâu sắc, cả đời chạy không thoát phải yêu hắn.

----

"Ôn Nhu, em thật sự chắc chắn?"

Trên hành lang trước cửa sân bay, Hách Thế Gia lại hỏi cô một lần nữa.

Nhìn hải quan đứng phía trước, mặc dù không biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng Ôn Nhu biết mình không thể quay đầu lại, một khi quay đầu lại, e rằng ý chí của cô sẽ hoàn toàn tiêu tan, liều lĩnh mà chạy trở về trong ngực của Phí Gia Lạc.

Vì vậy, hơn một tuần trước, cô đã đưa ra một quyết định liều lĩnh.

Cô dứt khoát tìm tới Hách Thế Gia, hỏi hắn có đồng ý dẫn cô đến Mĩ quốc hay không, lúc ấy, Hách Thế Gia kinh ngạc trợn to mắt nhìn cô một hồi lâu, tiếp theo chậm rãi lộ ra mỉm cười.

Vui vẻ đem đơn xin từ chức vứt xuống trước mặt Lôi công, từ bỏ công việc ở đài truyền hình, không để ý mẹ lải nhải, cha kêu gào khóc lóc, em trai tìm mọi cách khuyên can. . . . . .

Vài ngày sau, cô liền chuẩn bị hành lý cùng Hách Thế Gia trở về Mĩ quốc.

Ôn Nhu biết mình rất ngu, đem cả đời gửi gắm cho một người đàn ông không yêu, còn phải rời xa quê hương, đi tới một nơi hoàn toàn xa lạ với cô.

Nhưng trừ cách đó, cô có thể làm gì bây giờ?

Không có được tình yêu chỉ có ngày qua ngày hành hạ cô đến tan nát cõi lòng, không bằng rời xa nơi đau lòng này , hoặc là có thể làm cho cô quên đi quá khứ bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.

"Ừ, em chắc chắn!" Ôn Nhu miễn cưỡng hở ra nụ cười, cuối cùng đem nước mắt nuốt vào trong bụng.

Gật đầu một cái, ánh mắt Hách Thế Gia cũng phức tạp, lướt qua cô rồi về xa xa, dường như cũng có gì đó làm anh nhớ thương không thôi.

"Đi thôi!" Thu hồi ánh mắt, Hách Thế Gua cùng Ôn Nhu sánh vai đi về phía hải quan.

Một bước, hai bước, ba bước —— Ôn Nhu kiên định bước đi, tự nói với mình cô sẽ không vì quyết định của ngày hôm nay hối hận.

Nhưng rõ ràng là muốn rời khỏi nơi này, trong lòng kiên quyết muốn cách xa Phí Gia Lạc như vậy, vì sao mỗi một bước lại có một rung động muốn dừng bước quay đầu lại?

Hành lang rất ngắn, rõ ràng hải quan đang ở phía trước, nhưng thật giống như đi cả đời cũng đi không tới.

Tâm sự trong lòng hai người chuyển động, mỗi một bước đi chính là một lần đau khổ, giống như bước đi này không phải là giẫm ở trên sàn nhà, mà là giẫm lên trái tim đau đớn .

Tại sao em không thành thật đối mặt với mình?

Giọng nói Phí Gia Lạc không có chút nào báo trước lại vang lên ở bên tai.

Đúng vậy, cô không đủ thành thật, cũng không đủ dũng cảm, cô thậm chí không dám bày tỏ đối với hắn, chín năm trước bỏ qua Hách Thế Gia, chín năm sau cô lại nhất định phải bỏ qua Phí Gia Lạc.

Không có dũng khí nhận lấy kết quả, đã định trước cũng chỉ có thể là thất bại. . . . . .Ở trong lòng cô thở dài một cái thật thấp.

Trong lúc bất chợt, trong đầu thoáng qua khuôn mặt của hắn, ánh mắt thâm tình đưa nhìn, lo lắng quan tâm, mỗi một vẻ mặt, mỗi một tâm tình cũng khắc sâu dấu ấn vào đáy lòng cô như vậy, cô thậm chí cũng không biết, trong lúc vô tình lòng của cô đã bị hắn chiếm giữ hoàn toàn.

Nghĩ đến cuộc sống sau này, chỉ có thể tìm hắn trong trí nhớ, những nụ cười kia, ánh mắt cùng tiếng cười trầm thấp, đều đưa trở thành tiếc nuối mà vĩnh viễn đời này cô cũng không thể đụng, lòng của giống như bị xé ra thành từng mãnh vụn.

Không, cô không thể dễ dàng nhận thua như vậy, ngay cả một câu yêu cũng không nói ra khỏi miệng, giống như một con chuột tự ti cụp đuôi lại len lén chạy đi?

Ngộ nhỡ, ngỗ nhỡ tất cả chỉ là hiểu lầm, ngộ nhỡ hắn cũng có thích cô một chút?

Trong lúc bất chợt, hai người cùng dừng bước, không hẹn mà cùng mở miệng:

"Ôn Nhu."

"Thế Gia."

Hai người kinh ngạc nhìn nhau một cái, giống như là đột nhiên ở trong mắt đối phương hiểu ra cái gì đó.

"Chúng ta không thể rời đi." Hai người không hẹn mà cùng nói.

Bọn họ nhìn nhau cười một tiếng, không thể chờ đợi lập tức xoay người chạy ra khỏi sân bay.

Đột nhiên, Ôn Nhu cảm thấy trong lòng tràn đầy mong đợi và kích động, cô muốn đi tìm Phí Gia Lạc, cô muốn nói cho hắn biết — Cô yêu hắn!

Bất kể đáp án của hắn ra sao, cô chỉ cần hắn biết lòng của cô, như vậy là đủ rồi!

Hai người đi tới cửa sân bay, đột nhiên thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc đang vô cùng hốt hoảng muốn chạy vào sân bay.

"Phí Gia Lạc!"

Ôn Nhu dùng sức vung vẫy hai tay, không để ý đến hình tượng mà hô to.

Giống như là tâm linh tương thông gì đó, đột nhiên Phí Gia Lạc bước chậm lại, ánh mắt tìm kiếm nhìn về hướng của cô.

Ánh mắt lo lắng của Phí Gia Lạc, khoảnh khắc nhìn thấy cô đột nhiên trở thành hư không, thay vào đó là vui mừng hơn hở và không dám tin.

Đột nhiên, Ôn Nhu giống như thông suốt, không cần bất kỳ lời nói nào, từ ánh mắt kia đã đủ để cho Ôn Nhu biết tất cả đáp án mà cô muốn.

Dáng người cao lớn anh tuấn bước nhanh đi tới chỗ cô, Ôn Nhu kích động nhìn hắn —— có lẽ từ sau đầu tiên gặp lại thì cô liền yêu người đàn ông này , không nhịn được muốn cảm thán sự an bài kỳ diệu của ông trời.

Cô yêu hắn, cô muốn ở bên cạnh hắn cả đời này!

Ôn Nhu không thể chờ đợi mà chạy tới gần hắn, bay vào lòng ngực rỗng rãi an toàn của hắn, một đôi tay mạnh mẽ mở rộng, vững vàng bắt lấy cô, sau đó ôm cô thật chật vào trong ngực.

Trước mặt mọi người, hai người không coi ai ra gì tìm kiếm đôi môi của nhau, giống như muốn tìm kiếm sự tồn tại của đối phương, giữa miệng lưỡi quấn quýt ai cũng không thể rời bỏ ai.

"Anh yêu em." Lưu luyến không rời buông môi cô ra, lời bày tỏ muộn màng này khiến cho Phí Gia Lạc suýt chút nửa phải trả giá thật lớn.

Hắn chính là quá bình tĩnh, cho là tiến hành theo từng bước mới có thể một lần bắt được Ôn Nhu cố chấp bướng bỉnh, lại không nghĩ rằng là phản tác dụng, làm cho hắn suýt chút nữa là mất đi cô.

Thật may là, mẹ vợ tương lai của hắn kịp thời mật báo cho hắn, cái ân tình này, hắn nhất định sẽ ghi tạc trong lòng, ngày sau phải báo đáp gấp bội.

"Anh ——" Hốc mắt Ôn Nhu nhanh chóng doanh đầy nước mắt, cô gần như cho là đời này của mình vĩnh viễn cũng đợi không được những lời này của hắn.

"Em cũng yêu anh." Không ngờ, những lời nói này cũng không khó như cô đã tưởng tượng.

"Anh muốn em thành thật đối mặt với mình, cũng không nghĩ em sẽ quay lưng lén lút chạy đi, món nợ này, nhìn xem sau này anh sẽ tính với em như thế nào." Phí Gia Lạc thâm tình bỏ xuống uy hiếp.

"Người ta bằng lòng chịu phạt." Ôn Nhu xấu hổ vùi vào ngực hắn, thấp giọng lẩm bẩm.

Ôm bảo bối mất mà lại được, lần đầu tiên Phí Gia Lạc nếm trải đến mùi vị chua ngọt của tình yêu.

Nhưng, hắn lại không chút nào cảm thấy chán ghét, chỉ cảm thấy hạnh phúc và thỏa mãn, một người chỉ thuộc về hắn, hắn sẽ vững vàng đặt ở đáy lòng để cả đời yêu thương.

Hai người nhìn nhau, đáy mắt có vô tận tình nồng mật ý( tình cảm mặn nồng ý nghĩa ngọt ngào).

Tay trong tay quay người lại, Ôn Nhu kinh ngạc nhìn Hách Thế Gia cùng một cô gái trẻ tuổi, mười ngón tay hai người đan vào nhau —— đây là xảy ra chuyện gì?

"Để Thích Già giải thích cho em!" Vẻ mặt Phí Gia Lạc bình tĩnh, dĩ nhiên đã sớm biết chuyện này.

"Xin lỗi, Ôn Nhu, anh vẫn muốn nói cho em biết, cũng không biết nói từ đâu, hơn nữa, bây giờ anh không muốn mất đi người bạn tốt như em."

"Đã như vậy, tại sao anh còn phải đồng ý yêu cầu của em?" Ôn Nhu hoàn toàn không nghĩ ra.

"Anh và em giống nhau, bởi vì mình không có chỗ ở cố định, lại gánh vác trách nhiệm thắng thua của đội bóng, không dám hứa hẹn với bất kỳ người phụ nữ nào. Lúc trở về Đài Loan, chính là vì cô ấy, một phút trước khi đi, rốt cuộc anh mới hiểu, không có cô ấy, anh cũng sẽ không được hoàn chỉnh."

Cô gái đứng một bên nắm cánh tay của anh thật chặt, giống như là quyết tâm kiên định muốn theo anh cả đời.

"Cám ơn em, em đã làm cho anh thông suốt rất nhiều chuyện." Hách Thế Gia khẽ mỉm cười.

Thì ra là, ngay cả Hách Thế Gia cũng nhìn ra được trong lòng cô có người khác, khó trách anh lại dễ dàng đồng ý như vậy, thì ra là hy vọng từ đối phương có thể quên đi hình bóng trong lòng.

Nhìn bóng dáng hai người tựa sát vào nhau đi xa, trong lòng Ôn Nhu có một hồi rung động.

Quay đầu nhìn Phí Gia Lạc, ở trong mắt của hắn, cô nhìn thấy tình yêu, hi vọng, còn có —— tương lai!

"Ôn Nhu." Hắn thâm tình nhìn cô.

"Ừ?"

"Anh đã công khai tuyên bố ở đài truyền hình, anh muốn kết hôn với em." Phí Gia Lạc thâm tình chân thành nói.

Công khai tuyên bố bọn họ muốn kết hôn? Ôn Nhu nhíu mày, hỏa khí (tức giận) lập tức phát tác lên.

"Em không có đồng ý, tại sao anh có thể làm như vậy?" Cô thở hổn hển la ầm lên.

"Dù sao tạp chí đều viết anh và em là một cặp, trong lòng người xem đều biết."

"Biết cái đầu anh!" Ôn Nhu tức giận bỏ lại một câu ——

"Nếu như không có màn cầu hôn chính thức, cùng với bài văn thành thật công khai, để cho những mỹ nhân kia của anh biết sau này anh chỉ thuộc về một mình Ôn Nhu em, đừng mơ tưởng em sẽ gả cho anh!"

Phí Gia Lạc bất đắc dĩ nhìn bóng dáng nổi giận đùng đùng bỏ đi, trên mặt vẫn là nụ cười ngọt ngào.

Xem ra, cuộc sống sau này sẽ rất náo nhiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.