*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
<strong>Edit: Hoa mải hóng hớt quá quên edit
___
Ưng Đồng Trần chạy vội về chung cư ngay trong đêm đó, nhân tiện mang cả "tang vật" theo. Búp bê phát xong đoạn ghi âm cũng tự động im. Vừa về đến nhà, anh lấy kéo, mũi kéo sắc lẹm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Chỉ cần anh đâm kéo xuống, bản mặt Trác Thù phiên bản chibi sẽ đi đời nhà ma.
Anh khựng tay, đoạn đưa tay xuống phía dưới. Chỉ cần anh đâm kéo xuống, thân mình của Trác Thù phiên bản chibi sẽ đi đời nhà ma.
"Hừ!" Ưng Đồng Trần khẽ gầm lên, rốt cuộc anh vẫn không nỡ ra tay, đành vứt búp bê sang bên cạnh, ngồi xuống sô pha.
Bây giờ anh xấu hổ đến nỗi không dám thò mặt gặp ai, có lẽ tạm thời sẽ không đến thăm ông chú nữa.
Điện thoại rung liên hồi, anh mở ra thấy tin nhắn được gửi tới từ chính kẻ đầu sỏ.
[Trác Thù]: Tôi bị lão già giở giọng lên lớp. [Mãnh hổ rơi lệ. jpg]
[Trác Thù]: [Mãnh hổ rơi lệ. jpg]
[Trác Thù]: Em đâu rồi?
[Ưng Đồng Trần]: Đáng đời tên khốn nhà anh!
[Trác Thù]:? Em nhắc lại lần nữa cho tôi.
[Ưng Đồng Trần]: [Bố úp cả xô cớt chớt mịa mày. jpg]
[Trác Thù]: To gan! [Bố úp cả xô cớt chớt mịa mày. jpg]
[Ưng Đồng Trần]: Có giỏi thì anh đừng chôm meme của tôi! Đồ tồi! [Bố úp cả tám xô cớt chớt mịa mày. jpg]
Trác Thù: Đúng là coi trời bằng vung! Em cứ đợi đấy! [Bố úp cả tám xô cớt chớt mịa mày. jpg]
Cuộc nói chuyện đi vào ngõ cụt, ấy nhưng cả hai vẫn cãi nhau ỏm tỏi.
Ưng Đồng Trần đặt điện thoại xuống, ngoảnh mặt nhìn Trác Thù phiên bản chibi lay lắt trêи ghế sô pha. Anh bèn lục tìm dây thừng trong thùng đựng đồ, nở nụ cười khẩy cực kì khủng khϊế͙p͙.
Đồng hồ điểm gần mười một giờ, anh bật bình nóng lạnh để tắm. Lúc sấy tóc, chẳng hiểu sao trong đầu hiện lên khung cảnh ai kia luồn tay sấy tóc cho anh. Anh lắc lắc đầu, lắc cho tên chó má ấy văng đi thật xa.
Sau khi bỏ quần áo vào máy giặt ở ban công, anh chống tay lên lan can. Liếc thấy bao thuốc lá trêи bàn tròn nho nhỏ bên cạnh, anh chợt nhận ra đã mấy hôm mình chưa hút điếu nào.
Nhớ khi xưa anh nghiện thuốc lá rất nặng, ông chú, Mạnh Công và Lữ Tông Thải luôn miệng khuyên anh cai thuốc. Về sau công việc bận rộn khiến anh dần dà bỏ thói, chỉ thỉnh thoảng căng thẳng mới hút một điếu để thư giãn.
Anh thò tay lấy bao thuốc, vỗ nhẹ vào nó, một điếu thuốc trượt ra.
Một tay anh kẹp điếu thuốc, tay kia quay bật lửa. Ánh mắt ngẩn ngơ quay về thực tại, anh bèn bỏ điếu thuốc xuống, quay vào nhà.
Giờ đây anh đã tìm được cách thư giãn tốt hơn... Đó là đấm vỡ mỏ Trác Thù chibi.
Đánh xong sướиɠ tê tái.
Đúng lúc này, hình như có người gõ cửa, đầu tiên chỉ nhẹ nhàng gõ cốc cốc, sau rồi đập thình thình một cách dồn dập.
Ưng Đồng Trần quay đầu về phía cửa, hô: "Ai đó?"
Chẳng có ai đáp lại.
Anh đi ra mở cửa, đang chĩa cán dù ra ngoài thì thấy Trác Thù lách mình xông vào, thế là anh quen tay bấm nút mở dù.
Trác Thù vừa đặt chân vào đã thấy Ưng Đồng Trần mở dù kêu tách một tiếng, che trêи đầu hắn, nom có vẻ là nghi lễ chào đón kì cục gì đó.
Trác Thù: "...?"
"Sau này em đừng làm mấy nghi lễ rườm rà nữa." Hắn nhìn Ưng Đồng Trần bằng ánh mắt chê bai.
Ưng Đồng Trần: Đây chỉ là lễ đưa tang anh thôi.
"Dép đâu?" Trác Thù không thấy chiếc nào bèn liếc Ưng Đồng Trần, nhịp nhịp chân xuống sàn nhà: "Còn không mau lấy đôi dép mới cho tôi."
"Đã trễ vậy rồi sao anh còn đâm đầu vào chỗ chết?" Ưng Đồng Trần càu nhàu khép dù, đoạn lấy đôi dép mới bóc tem trong tủ giầy: "Không có dép mới, anh đi tạm."
"Tôi không phải người tạm bợ." Trác Thù cương quyết nói.
"Vậy anh đi chân đất hoặc cút."
Trác Thù trợn trắng mắt, hùng hùng hổ hổ thay dép, vừa vào phòng khách vừa nêu mục đích mình đến đây: "Tôi tìm em cốt yếu để trút giận. Hồi nãy nhắn tin WeChat với em làm tôi rất bực mình, tôi muốn... Khoan đã, cái gì vậy?!"
Trác Thù đứng hình, phẫn nộ chỉ vào sô pha.
Nương theo tay hắn, Ưng Đồng Trần chỉ thấy Trác Thù phiên bản chibi dựa vào gối ôm, hơi đặc biệt là... Trác Thù chibi bị dây thừng trói chặt gối ôm.
Ưng Đồng Trần: "..."
"Em làm gì với nó thế kia?!" Trác Thù quắc mắt với Ưng Đồng Trần, ngồi xuống sô pha, nhìn Trác Thù chibi đáng thương mà lòng đau như cắt, nhanh tay cởi trói cho nó: "Em cho một lời giải thích thỏa đáng."
Ưng Đồng Trần bóp trán, nói: "Tôi còn chưa hỏi tội anh, anh ghi âm làm gì?"
"Hửm? Ghi âm là sao?"
Nhìn vẻ mặt hết sức ngáo ngơ không hề giả trân của hắn, Ưng Đồng Trần ngạc nhiên hỏi: "Không phải anh làm?"
"Tôi làm gì?" Trác Thù ngó phiên bản chibi của chính mình, càng ngắm càng thấy cưng, giơ tay nựng mặt nó.
Ưng Đồng Trần: "Đừng!!!"
Không kịp nữa rồi.
Trác Thù đã ấn nút phát nhạc, búp bê lại cất lên "lời ca tiếng hát" ưm ưm a a của Ưng Đồng Trần.
Ưng Đồng Trần xấu hổ suýt xỉu tập hai, chẳng dám ló mặt gặp ai nữa.
Mắt Trác Thù sáng như bóng đèn: Hay nè.
"Tắt ngay!" Ưng Đồng Trần quát ầm lên.
Trác Thù lại ấn thêm lần nữa nhưng không còn tính năng nào khác, bèn phân bua: "Có lẽ do tôi giục gấp quá nên thợ làm ẩu, chưa kịp hoàn thiện sản phẩm, chắc nó mới chỉ là bán thành phẩm thôi. Liệu có phải đêm qua chúng ta làm mãnh liệt quá nên vô tình chạm vào nút ghi âm?"
"Anh nói vậy mà nghe được hả?!" Ưng Đồng Trần cầm gối quất tới tấp vào đầu hắn: "Tại anh hết! Đang yên đang lành lại đặt làm búp bê của nợ!"
Dẫu bị đập te tua nhưng Trác Thù không hề nổi nóng, thậm chí còn hí hửng nhún nhảy lắc đầu theo "điệu nhạc".
Ưng Đồng Trần đánh mệt quá đành ngồi phịch xuống ghế, quăng gối ra xa, cởi cúc vạch cổ áo, đạp Trác Thù: "Xê ra, anh biến về nhà anh đi."
Trác Thù nhích sang bên cạnh, dỏng tai lắng nghe cho đến khi đoạn ghi âm kết thúc. Bấy giờ hắn mới hài lòng ngồi xuống, cố nhịn cười nhưng nhịn không nổi.
"Thật sự tôi không cố ý." Trác Thù giải thích xong, đưa mắt nhìn cặp chân Ưng Đồng Trần, chẳng những cân đối mà còn nổi rõ mạch máu.
Tầm mắt từ cặp chân dài di chuyển lên trêи, đối phương ngả lưng trêи ghế, cổ áo rộng mở để lộ xương quai xanh lấp ló.
Vì vận động mạnh nên ngực phập phồng nhấp nhô, Ưng Đồng Trần há miệng thở hồng hộc, hất cằm nhìn hắn bằng ánh mắt ngùn ngụt lửa giận.
Họ lặng thinh chốc lát, dường như nhận ra điều gì, Ưng Đồng Trần nhìn chằm chằm chỗ đó của hắn.
"..."
Trác Thù: "... E hèm!"
Ưng Đồng Trần lại đá hắn thêm phát nữa.
"Nửa đêm anh đến nhà tôi làm gì?"
Trác Thù vốn định tìm tên ăn nói bốp chát, dám đòi úp cả xô cớt vào đầu hắn để tính sổ. Nhưng trước cảnh tượng hút hồn này, não hắn tự động phát lại đoạn ghi âm vừa nghe được. Sau đó bộ não đột nhiên chết máy, nhường người anh em phía dưới nghĩ tiếp.
Hắn khều chân đối phương, mân mê: "Đương nhiên là làm những chuyện mà Tấn Giang cấm cản."
Loạt soạt loạt soạt, quần áo văng vãi khắp sàn nhà.
"Ưm, anh cút ngay. Anh không sợ bị khóa chương à?" Ưng Đồng Trần thở hổn hển.
"Chỉ cần chúng mình làm thật nhanh thì Tấn Giang sẽ không kịp khóa." Trác Thù ghé tai anh thủ thỉ rằng: "Chúng mình rất giỏi chuyện này mà, không phải sao?"
Ưng Đồng Trần cất giọng khàn khàn: "Giỏi cái gì? Giỏi bị khóa chương hả? Ưm ưm a ha, đậu má, làm chặt đến nỗi tôi không dám viết một nửa rồi gõ ba chấm nữa."
Trác Thù khẽ cười, kìm lòng không được mà than vãn căn phòng chật hẹp không đủ chỗ cho hắn thể hiện bản thân. Nhác trông thấy thứ gì đó, lát sau, hắn quơ lấy sợi dây từng trói Trác Thù phiên bản chibi. Ánh mắt hắn sáng lập lòe, đây mới thật sự là lúc tính sổ.
"Không sao, độc giả sẽ thông cảm cho chúng mình. Dạo này muốn sống ở Tấn Giang sao mà khó khăn quá." Trác Thù nắm cổ tay Ưng Đồng Trần, nhếch môi cười: "Phải không? Hửm?"
Kết quả chung cuộc là cá chết lưới rách. Cổ tay Ưng Đồng Trần hằn rõ hai vết đỏ, còn cổ Trác Thù được tô điểm thêm hai dấu răng.
"Em cắn mạnh thật." Trác Thù nằm sõng soài bên cạnh, vừa nới lỏng sợi dây trói tay Ưng Đồng Trần vừa sờ cổ mình: "Đau điếng người."
Ưng Đồng Trần đạp hắn một phát, giọng yếu xìu: "Đệt."
"Không đệt, không đệt nữa. Em nên nghỉ ngơi cho lại sức, chúng mình còn hợp tác dài lâu."
Trác Thù nhìn Ưng Đồng Trần mà lòng còn chưa thỏa, hắn nhặt búp bê dưới gầm giường, nghiêm giọng: "Hừm, vậy là có bản ghi âm mới."
"..." Ưng Đồng Trần lừ mắt với hắn, nhưng trong tình huống này, cái lườm ấy chẳng hề đáng sợ mà lại giống đã nghiện còn ngại: "Anh cầm nó xéo đi."
"Không được." Trác Thù mặc tạm quần áo, khom người bế Ưng Đồng Trần đến phòng vệ sinh: "Tôi đi rồi ai tắm cho em?"
"Tôi tự tắm được."
"Em chà lưng đỉnh bằng tôi không?"
"Không..." Ưng Đồng Trần thỏa hiệp.
"Hừ, không có bồn tắm?" Trác Thù ngó gian phòng bé như mắt muỗi, nhíu chặt mày: "Nhà nhỏ đúng là bất tiện."
Giả sử bây giờ họ đang ở trong căn biệt thự bề thế, bình bịch xong lại có bồn tắm đầy ắp nước, thế thì tiếp theo sẽ diễn ra sự việc khó mà tự "rút ra".
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, hai người lên giường nằm, đương lúc thiu thiu ngủ, bất chợt Ưng Đồng Trần lên tiếng hỏi: "Chuyện lúc tối anh nhắn qua WeChat là sao? Lão già nào cơ? Anh không giúp đỡ ông ấy?"
"Không, tôi bị một lão già dạy bảo." Trác Thù kéo Ưng Đồng Trần vào lòng, xoa đầu đối phương, bất giác cúi đầu hôn tóc người kia: "Chỉ là đã nhiều năm qua tôi chưa từng bị ai chê trách, bỗng dưng vừa giận vừa nực cười."
"Tại sao lại dạy bảo anh?" Ưng Đồng Trần chẳng buồn nhúc nhích, mặc cho hắn ôm mình, lẳng lặng đưa mắt nhìn.
"Trách tôi không quan tâm người thân, àiii."
"Sao lại nói vậy được." Ưng Đồng Trần phản bác.
Trác Thù nghe mà ấm lòng, cúi đầu nhìn Ưng Đồng Trần bằng ánh mắt khích lệ, tỏ ý đối phương nói tiếp.
Được khích lệ, Ưng Đồng Trần huỵch toẹt luôn: "Đâu chỉ người thân, tất cả mọi người anh có coi ra gì đâu."
Trác Thù: "..."
"Nếu tôi nổi giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
"Ờ, giận thì giận đi." Cơn buồn ngủ ập tới làm Ưng Đồng Trần ngáp ngắn ngáp dài, hai mắt díp lại, anh làu bàu: "Chỉ giỏi gắt gỏng với người quen. Người ngoài chê anh sao anh chẳng dám ho he?"
Trác Thù trìu mến nhìn Ưng Đồng Trần, âu yếm vuốt tóc đối phương.
Đợi Ưng Đồng Trần ngủ say, hắn mới rón rén lấy điện thoại, đăng nhập tài khoản phụ, đọc đi đọc lại cuộc đối thoại giữa hắn và thầy chủ nhiệm, đoạn hắn nghiêm túc gõ từng chữ: [Thường ngày tôi bận bịu nên ít quan tâm con bé. Nhưng phản nhấn mạnh một điều, tôi rất thương người thân.]
Tảng đá đè nặng trong lòng biến mất tăm, Trác Thù thở phào một hơi đặt điện thoại xuống. Hắn ngắm gương mặt say ngủ của người trong lòng, cúi đầu thơm trán đối phương.
"Đã bảo chọc giận tôi thì hậu quả rất nghiêm trọng mà." Cẩn thận tôi dê em.
*
Sáng hôm sau, mặt trời trải nắng vàng xán lạn đến độ chói lòa. Khoảnh khắc tỉnh giấc, căn phòng xa lạ đập vào mắt khiến Trác Thù ngỡ ngàng, lát sau mới chợt nhớ ra đây là nhà Ưng Đồng Trần.
Đêm qua mải làm chính sự, quên béng mất chưa xem nhà.
Hắn lẳng lặng rụt cánh tay tê rần, nhón chân xuống giường nhặt quần áo, kéo rèm cửa sổ che nắng giúp Ưng Đồng Trần. Làm xong hết thảy hắn mới dạo quanh căn phòng.
Phòng ốc không rộng rãi lắm, ngoài giường thì chỉ còn tủ quần áo, xuyên qua tấm kính trong suốt có thể thấy được một loạt áo sơ mi. Bên cạnh là thư phòng, trêи giá sách cơ man là sách vở, xếp từ cửa đến cuối phòng.
Hắn vào phòng vệ sinh rửa mặt, hôm ấy say rượu hắn từng ghé qua nhà Ưng Đồng Trần nên biết bàn chải để ở đâu.
*
Nghe tiếng bước chân vọng vào từ đằng ngoài, Ưng Đồng Trần ngái ngủ thức giấc. Anh trở mình định ngủ tiếp, nhưng sực nhớ ra nhà có khách nên không tài nào ngủ được nữa, đành lê lết tấm thân mỏi mệt rời giường. Mặc quần áo xong mở điện thoại ra xem, có mấy tin nhắn anh chưa đọc.
Trác Tử vừa gửi ảnh chụp trung tâm thương mại cho anh, kèm theo lời nhắn đang mua đặc sản cho gia đình, kế tiếp cô nhóc sẽ lên máy bay về nhà.
[Giáo viên chủ nhiệm]: Ừm, chú ý an toàn.
Tin nhắn trước nữa là của anh trai Trác, hơn nửa đêm mà còn nhắn tin cho anh. Anh nhoẻn miệng cười, đọc tin nhắn những mấy lần.
[Giáo viên chủ nhiệm]: Chú thật tuyệt vời, tôi tin chú là một phụ huynh tốt. 👍
Lúc đọc tin nhắn, Trác Thù không kìm được mà rung chân, sung sướиɠ như thể được tuyên dương trước toàn trường. Hắn huýt sáo đặt điện thoại xuống, ngó tờ báo tiếng Anh trêи kệ để đồ.
Lúc này cửa phòng vệ sinh vang lên tiếng kẽo kẹt, Ưng Đồng Trần nheo mắt mở cửa.
Trác Thù: "!"
Ưng Đồng Trần mơ màng đi vào, quen tay mò mẫm bàn chải và tuýp kem đánh răng ở bồn rửa mặt, đang chà chà thì anh mở mắt trừng trừng. Ánh mắt lướt qua gương, chợt, cả người anh cứng đờ.
Anh ngậm bàn chải đánh răng, chầm chậm quay đầu nhìn đằng sau bên phải.
Chỉ thấy Trác Thù ngồi ngay ngắn trêи bồn cầu với phong thái hết sức tao nhã, cầm tờ báo trong nhà vệ sinh, trợn mắt há hốc mồm nhìn anh.
Ưng Đồng Trần: "..."
Trác Thù: "..."
Ánh mắt Trác Thù sắc như dao: "Xéo ngay!!!"
"Xin lỗi đã làm phiền, quý ngài cứ tiếp tục." Ưng Đồng Trần xin phép lui ra một cách nhã nhặn.
Đợi cửa đóng kín, Trác Thù cứng đờ người mới dám buông báo xuống, thò tay rút giấy. Nhưng đúng lúc này, cửa lại mở ra.
"Xin lỗi đã làm phiền, tôi cất cốc." Ưng Đồng Trần để cốc ở bồn rửa mặt: "Lần này tôi đi thật, tạm biệt."
Trác Thù: "..."
Còn phép vua nữa không? Hả?!
Mất mặt muốn chếttt!
___
Bên lề:
🐧 Lời tác giả: Có tin vui! Chúc mừng chủ tịch Trác đã phá vỡ hình tượng chủ tịch không đi ẻ của Tấn Giang! Ai cũng mất mặt, thật công bằng.
🐧 Lời Hoa Hoa: Mình đọc truyện không nhiều nên không biết còn anh giai chủ tịch nào có cảnh đi ẻ nữa không. Mà lời tác giả vậy thì cứ edit cho mọi người đọc chơi.
🐧 Chú thích truyện:
(*) Mãnh hổ rơi lệ. jpg: chữ trong hình cũng là mãnh hổ rơi lệ luôn nha.
(*) Bố úp cả xô cớt chết mịa mày. jpg: