Chủ Tịch Nhận Nhầm Chim Hoàng Yến

Chương 47: Tặng Quà Là Cả Một Nghệ Thuật





Mễ Xu ngậm ngùi thở dài: Nhân viên như các cô đúng là không thể hiểu được tâm tư của cấp trên.

Các sếp làm việc nhanh gọn lẹ như thế, vừa hay lòng mình đã đòi kết hôn luôn, có lẽ nào ngày mai sẽ sinh con lập di chúc không nhỉ?
Dù sao đi chăng nữa, cô vẫn quyết tâm giúp đỡ chú cừu con lạc lối trên đường tình này, bèn nói: "Không được đâu sếp."
"Vì sao?"
"Vì thời nay là xã hội pháp trị." Mễ Xu mỉm cười: "Với lại Luật kết hôn đồng tính chưa được thông qua đâu sếp."
"Ài!" Trác Thù gõ gõ ngón trỏ xuống bàn: "Suy cho cùng là chỉ còn cách đầu tiên đúng không?"
"Vâng, nhưng yêu đương là chuyện của hai người, anh Ưng đã tỏ tình với sếp chưa?"
Trác Thù tủi thân: "Chưa."
"Ài." Mễ Xu nói tiếp: "Vậy sếp phải chủ động theo đuổi anh ấy, khi nào thời cơ chín muồi mới yên tâm tỏ tình được."
"Theo đuổi như nào?"
"Đầu tiên sếp phải tìm hiểu tính cách và sở thích của anh ấy, tìm được điểm mấu chốt thì chủ động tán tỉnh!"
Trác Thù sờ cằm, ra chiều đăm chiêu gật đầu cái rụp, sau đó lại mất kiên nhẫn phất tay: "Như vậy phiền hà quá, thôi không nói nữa, cô làm việc tiếp đi."
Đợi Mễ Xu đóng cửa phòng làm việc xong, Trác Thù thả lỏng người, tức tốc lên mạng lục tung Tieba trường cấp ba mà Ưng Đồng Trần công tác.
Rất có thể đây là điểm mấu chốt.
Chủ đề thứ nhất: Tớ nhặt được thẻ học sinh của Trác Tử, bạn gì ơi mau đến nhận lại nè.
Trác Thù: "..."
Một phút sau, Trác Tử nhận được tin nhắn từ anh trai: Gọi điện cho số này, cậu ấy nhặt được thẻ học sinh của em.
"?"
Trác Tử thò tay vào túi, toang mẹ nó rồi, không thấy thẻ học sinh đâu! Nhưng tại sao anh trai lại biết nó làm rơi?!
Nó dáo dác nhìn xung quanh, bạn cùng bàn thấy vậy bèn hỏi nó đang tìm gì.

Nó hốt hoảng: "Tao tìm camera, loại camera tàng hình được ấy mày!"
Chủ đề thứ hai: Hôm nay mị nhận được mấy bức thư tình, tuy người gửi khác nhau nhưng nét chữ từ một lò mà ra.

J Tấm chân tình của các anh là vậy đó hả???
Chủ đề thứ ba: Nhận viết thuê và làm thuê các kiểu lâu dài.

Ai có nhu cầu hãy nhắn tin cho mình nhé.
Trác Thù ấn vào xem, thấy chủ thớt còn liệt kê danh sách những công việc nhận làm, đồng thời nhận ra người đăng chỉ là tài khoản phụ.

Hắn lập tức nảy ra một ý, bèn nhắn tin cho chủ thớt: [Xin chào, em có nhận chụp ảnh các thầy cô không?]

[Chủ thớt]: Mình không nhận yêu cầu của học sinh nhé.
Trác Thù: [Tôi trên mười tám tuổi rồi, sẽ trả thù lao gấp đôi.]
[Chủ thớt]: Bạn gửi thẻ căn cước làm bằng chứng đi.
Trác Thù thầm nghĩ ranh con này rất có đạo đức nghề nghiệp, gửi ảnh chụp thẻ căn cước đã được làm mờ, chỉ chừa mỗi phần ngày tháng năm sinh là đọc được.

Bấy giờ chủ thớt mới đồng ý chụp thuê cho hắn, cũng hỏi hắn cần ảnh của ai.
Trác Thù ngẫm nghĩ một hồi, để không bại lộ thân phận, hắn bèn trả lời rằng: [Thầy Trịnh Thực Nam và Ưng Đồng Trần.]
[Chủ thớt]: Mình hiểu ý bạn rồi, cứ yên tâm nhé.
Ban Chương cất điện thoại.

Cậu nghĩ bụng: thẻ căn cước chắc hẳn là giả, có lẽ là nữ sinh nào đó trong trường ship thầy Ưng và thầy Trịnh, muốn ảnh chụp chung hai thầy để lấy cảm hứng chém ra bộ tiểu thuyết bốn trăm nghìn chữ.
Chủ đề thứ tư: Đây là nơi để mọi người bình chọn những thầy cô đáng yêu nhất.
Tìm thấy rồi! Trác Thù lập tức ấn vào, lội mười mấy bình luận mà không thấy Ưng Đồng Trần được gọi tên, trong khi ngay cả Trịnh Thực Nam cũng có người đề cử.
Hắn cào phím như điên: Tại sao không có ai đề cử thầy Ưng? Chẳng lẽ chỉ có mình tôi thấy thầy ấy đáng yêu à?
Phản hồi thứ nhất: Phải á, có mỗi đằng ấy thấy vậy thôi.
Phản hồi thứ hai: Hơ hơ thầy Ưng mà đáng yêu á? Ông bạn mặn mòi như nước cất ấy nhể!
Phản hồi thứ ba: Tao cá đây là tấm chiếu mới lớp khác.

Đằng ấy thử học một tiết của thầy Ưng xem còn thấy đáng yêu nữa không nhá.
Phản hồi thứ tư: Thầy Ưng không đáng yêu, thầy ấy phải gọi là đẹp chim sa cá lặn.

Tui khuyên ông nên qua chủ đề bình chọn trai đẹp ấy, bên đó đang xôm lắm.
Bị phũ hội đồng, hắn đành chuyển sang chủ đề bình chọn trai đẹp, hiển nhiên người được bình chọn nhiều nhất là Ưng Đồng Trần làm hắn vui như trẩy hội.

Cho đến khi nhìn thấy Trịnh Thực Nam xếp thứ hai, vẻ mặt hắn cứng đờ.
Hắn tắt chủ đề trai đẹp đi, lướt xuống nhưng không thấy tin tức nào quan trọng.

Chợt, con trỏ chuột dừng ở chủ đề nào đó...
Chủ đề: Tôi vừa nhận ra mình thích em ấy nhưng chưa biết tỏ tình như nào.

Mọi người có thể mách nước cho tôi được không?
"Hừ, đám học sinh này rảnh rỗi ít bài quá à?" Trác Thù ngao ngán ấn tắt trang mạng, bắt tay vào duyệt hợp đồng.
Lát sau hắn cuống cuồng mở lịch sử truy cập tìm lại chủ đề ban nãy.
Lầu 1: Đứa ế lòi mỏ mười sáu năm như tui không có quyền lên tiếng, mời lầu dưới đưa ra ý kiến.
Lầu 2: Câu hỏi này vượt quá khả năng của mị, mời người tiếp theo.
Lầu 3: Đẹp trai không bằng chai mặt! Chủ thớt đừng sợ bị từ chối, cùng lắm thì tán lại từ đầu, kiểu gì cũng tán đổ được người ta thôi.
Lầu 4: Ông tìm hiểu xem người ta thích gì thì tặng cái đó.

Bạn gái tôi mê ăn vặt, thế là tôi tặng một xe tải chất đầy bim bim bánh kẹo làm em ấy cảm động rớt nước mắt.
Lầu 5: Nhưng đừng lụy tình quá nhá, cẩn thận người ta coi ông là cây ATM đấy.

Đàn ông con trai phải có lòng tự trọng.
Lầu 6: Quan trọng nhất vẫn là thật lòng.

Chỉ cần cậu quyết tâm, dù là tảng băng nghìn năm cũng sẽ bị tan chảy.
Lầu 7: Hay là ông gửi thư rồi hẹn người ta đến sân thể dục? Tụi tui sẽ thắp nến sáng rực cả sân cho ông tỏ tình!
Lầu 8: Cíuuu, thời đại nào rồi còn quê mùa thế? Nếu chủ thớt thắp nến ở sân thể dục thì ngày này năm sau, tụi tui sẽ thắp nến trên mồ ông đó.
Chủ thớt trả lời: Tôi đây, tôi viết mấy lá thư rồi nhưng đều bị thầy chủ nhiệm tịch thu hết.

Sau đó tôi tự tay viết một bức khác cũng bị thầy chủ nhiệm bắt nốt...!Tóm lại là không tỏ tình ở sân thể dục được đâu.

Cảm ơn ý kiến của mọi người, tôi sẽ nhớ kĩ!
Lầu 9: Bị thu hết sạch thư tình cơ á, sao mày đen thế? Giáo viên chủ nhiệm lớp mày là Cô Văn Nan à?
Lầu 10: [Thắp nến mặc niệm.]
...
Trác Thù tắt giao diện Tieba, ghi lại những nội dung mà hắn tổng kết lại vào sổ tay bên cạnh.
Bước đầu tiên là phải tặng đúng món quà mà em ấy thích.
Bước thứ hai là ân cần săn sóc, kiên trì đến cùng không được bỏ cuộc.
Bước thứ ba là thấu hiểu em ấy, tôn trọng em ấy, nâng niu em ấy.

Bất luận là khi thịnh vượng hay khốn cùng, khi khỏe mạnh hay đau ốm, khi giàu sang hay gian nan, tôi sẽ nắm tay em suốt phần đời...!Ờ, hình như có gì đó sai sai?
Mà thôi, các cao nhân nói cấm có sai bao giờ.

Hắn bèn viết nốt câu dở dang...!Tôi sẽ nắm tay em suốt phần đời còn lại.

Ổn rồi, kế tiếp là phải thực hiện bước đầu tiên - tặng đúng món quà mà em ấy thích.
Hắn lập tức gọi điện cho giám đốc nhà hàng Bourdon để đặt ba thùng cua cà ra, đợi tan làm sẽ lái xe qua đó lấy.

Gọi điện xong hắn mới yên tâm làm việc tiếp.
Đến giờ tan ca, mấy nhân viên túm tụm ở bàn thư kí, rình mò trước phòng chủ tịch.

Ngày nào cũng có một vài nhân viên đến đây canh chừng lúc nào chủ tịch tan ca mới dám về nhà.

Cả đám đang bàn tán rôm rả xem tối nay ăn gì thì thấy chủ tịch nhà mình vội vã ra về.
Một nhân viên khẽ hỏi: "Hôm nay sếp bị làm sao mà lại không tăng ca nhỉ?"
Mễ Xu thì thầm đáp lại: "Bị tình yêu quật đó em."
"Ồ, té ra là bị tình yêu quật...!Chị nói gì cơ?" Cả đám há hốc mồm: "Sếp yêu ấy ạ?"
Một nhân viên khác trợn tròn mắt: "Sắp có biến căng rồi anh em ơi."
Trác Thù ghé qua Bourdon lấy hộp cua rồi lái xe một mạch đến chung cư của Ưng Đồng Trần, lòng vòng trước nhà người ta.
Hắn nên giấu tên tặng quà hay tặng tận tay nhỉ?
"Anh làm gì ở đây vậy?" Vừa bước ra khỏi thang máy, Ưng Đồng Trần đã thấy Trác Thù xách mấy hộp cua thập thò trước cửa nhà anh, lẩm bà lẩm bẩm một mình.
Trác Thù quay ngoắt người lại, giả vờ bình tĩnh: "À em về rồi à, mau mở cửa cho tôi đi, nặng quá."
Ưng Đồng Trần mở cửa, nhìn chằm chằm mấy hộp cua, ngạc nhiên hỏi: "Đây là..."
"Tôi tặng em đó." Trác Thù đặt hộp cua lên bàn: "Em vui không?"
Ưng Đồng Trần làm thinh không đáp lại, mở hộp cua ra nhìn lướt qua.

Tuy Ưng Đồng Trần chẳng nói chẳng rằng nhưng Trác Thù vẫn cảm nhận được niềm vui qua ánh mắt đối phương.
"Đang yên đang lành lại tặng quà." Ưng Đồng Trần ngước mắt: "Anh nói đi, có việc gì?"
"Đêm nay tôi ngủ ở đây được không?" Trác Thù hỏi ngay.
Ưng Đồng Trần nhướng mày: "Không được, lát nữa tôi có ba tiết tự học tối, sáng mai cũng phải trông tiết tự học như mọi hôm."
"Thôi vậy." Trác Thù thở dài.
Ưng Đồng Trần ngẫm nghĩ một lát, hít sâu một hơi: "Nếu không làm thì anh có thể ở lại."
"Thôi, em đi sớm về trễ như thế, tôi ở lại sẽ quấy rầy giấc ngủ của em." Trác Thù buồn thối ruột: "Cuối tuần tôi đến vậy."
Ưng Đồng Trần nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh tanh: "Đi thong thả, không tiễn."
"Sao em nỡ đuổi tôi?" Trác Thù ngỡ ngàng: "Chẳng lẽ cuối tuần tôi cũng không được đến đây?"
"Biến đi biến đi, tôi sắp phải đến trường rồi." Ưng Đồng Trần đẩy hắn ra ngoài.
"Khoan đã, tôi có chuyện muốn hỏi.

Ngoài cua ra em còn thích gì nữa không?" Trác Thù cố gắng ngoái lại: "Em thích ăn bánh kẹo không? Xe hơi nhà lầu thì sao? Hay là tôi chuyển khoản cho em nhé? Em muốn gì tôi cũng chiều."
Đẩy được hắn đến cửa, Ưng Đồng Trần bỗng dừng lại, quay vào nhà: "Anh chờ chút."
Trác Thù đang định chui vào nhà, Ưng Đồng Trần lại thình lình xuất hiện, nhét hộp cua vào tay hắn: "Tôi không biết nấu, anh mang về đi."
"Đúng là lười quá sinh hư.

Em không biết nấu thì học đi, thông minh như em chắc học nhanh thôi." Trác Thù làu bàu.
Ưng Đồng Trần dựa lưng vào cửa, bực bội bóp trán, dạo này anh rất khó kiềm chế được cảm xúc của mình.

Anh nghe thấy nhà dì Lâm vang lên tiếng gõ cửa, Trác Thù lẽ phép chào hỏi: "Cháu chào dì, cháu được công ti tặng cua nhưng bị dị ứng không ăn được, cháu tặng lại cho dì."
"Ồ, công ti cháu tốt vậy á? Mà dì thấy công ti cháu lạ lắm nhé! Cháu giới thiệu con dì vào làm ở đó được không?"
Trác Thù cười tươi: "Dạo này bên cháu không có nhu cầu tuyển dụng, lúc nào cần người cháu sẽ liên hệ với dì, cháu chào dì."
"Ờ được, tạm biệt cháu nhé!"
Ưng Đồng Trần về thư phòng lấy sách vở chuẩn bị đến trường.

Trong lúc chờ thang máy, anh nhịn không được mà liếc qua nhà dì Lâm mấy lần.
Trưa hôm sau, anh định đến căng-tin ăn cơm với Trịnh Thực Nam và các đồng nghiệp khác, bỗng nhận được cuộc gọi của dì Lâm, bảo là cho anh cái này.

Anh vội vàng chạy ra cổng trường: "Cháu chào dì, có chuyện gì vậy ạ?"
Dì Lâm tủm tỉm kéo anh đến bồn hoa, đưa hộp cơm cho anh: "À, đây là thợ sửa ống nước nhà cháu cho, dì mang đến cho cháu."
Ưng Đồng Trần khó hiểu mở nắp ra, cua cà ra thơm ngào ngạt đầy ụ trong hộp: "Anh ấy cho dì rồi mà?"
"Ừa, cậu ấy tặng dì một hộp to chà bá." Dì Lâm cười sang sảng: "Hai hộp còn lại đều là của cháu.

Cậu ấy bảo cháu không biết nấu nướng nên làm phiền dì nấu giúp, còn nhất định đòi trả tiền công.

Nhưng dì chả nhận đâu, dì và cháu thân thiết như thế, nấu cho cháu vài bữa cũng chẳng có gì to tát cả.

Huống chi cậu ấy còn tặng nhà dì hẳn một hộp cua phải không?"
Ưng Đồng Trần sững sờ: "Cháu làm phiền dì rồi."
"Đâu có, nấu thêm cho một người thôi mà." Dì Lâm cười tít mắt: "Thợ sửa ống nước nhà cháu chu đáo lắm, còn dặn dì nấu những món cháu thích."
Ưng Đồng Trần cúi đầu nhìn hộp cua.
Dì Lâm xáp lại gần, hiếm khi nói chuyện nhỏ nhẹ: "Tiểu Ưng này, cháu và thợ sửa ống nước thắm thiết quá nhỉ?"

Ưng Đồng Trần hốt hoảng ra mặt, ngạc nhiên nhìn dì Lâm: "Chúng cháu không...!không thân đâu ạ."
"Thôi thôi, dì biết tỏng đấy nhé." Dì Lâm nháy mắt với anh: "Số phim dì cày nhiều hơn số người cháu gặp.

Á nhầm, số bữa dì cày nhiều hơn số người cháu ăn! Ớ! Số người dì gặp nhiều hơn số bữa cháu ăn!"
Ưng Đồng Trần: "..."
"Nói chung là dì đã bắt gặp nhiều chuyện li kỳ hơn." Dì Lâm nhoẻn miệng cười làm anh dựng tóc gáy: "Nhưng đây là lần đầu tiên dì gặp được thợ sửa ống đẹp trai như vậy đấy.

Chắc giới trẻ các cháu thích chơi trò gì mà...!cót sì phờ lây ấy nhờ?"
(*) Cosplay = hóa thân vào nhân vật nào đó.
"Không ạ." Ưng Đồng Trần chối bay chối biến.
"Được rồi, cháu vào trường đi kẻo thức ăn nguội." Dì Lâm nói: "Dì lắm miệng hỏi thêm câu nữa, cháu có thích thợ sửa ống nước không?"
"Sao dì lại hỏi vậy ạ?"
"Thì tại mặt cháu lạnh như tiền ấy, dì cứ tưởng là cháu không thích người ta.

Không nói nữa, dì về đây." Dì Lâm cười ha ha, vẫy tay chào tạm biệt anh.
Ưng Đồng Trần xách hộp cơm đến căng tin, giơ tay sờ mặt, chẳng lẽ mọi ngày anh dữ dằn lắm à?
Nể mặt bữa cua hôm nay, sau này anh sẽ dịu dàng với Trác Thù hơn.
Thứ sáu, học sinh được tan học nô nức kéo về nhà.

Giáo viên chủ nhiệm các lớp mở một cuộc họp ngắn, lúc họp xong, hơn nửa vầng thái dương đã nép mình dưới đường chân trời.

Ưng Đồng Trần ngửa cổ nhìn bầu trời, chợt nghe thấy tiếng còi ô tô quen thuộc.
Anh bèn bước tới, tự nhủ phải thật dịu dàng phải thật dịu dàng phải thật dịu dàng.
Lát sau Trác Thù xuống xe, hắn còn đeo kính râm để tránh người quen nhận ra.
"Sao anh lại đến đây?" Ưng Đồng Trần hỏi.
"Tôi muốn tặng quà cho em." Trác Thù dõng dạc nói.
Sau thất bại cua cà ra, hắn đã rút ra bài học xương máu.

Hắn về nhà ngẫm nghĩ tìm ra sai lầm, lại lên mạng tìm đọc những bí kíp tán tỉnh, cuối cùng cũng vỡ lẽ...!Có lẽ tặng cua đã quá lỗi thời!
Thế nên hắn vắt óc suy nghĩ, quyết tìm ra món quà tuyệt đỉnh vừa mới lạ vừa phù hợp với sở thích của Ưng Đồng Trần.
"Sao anh lại muốn tặng nữa?"
"Vì tôi thích thế."
Hắn vòng ra cốp xe, mở ra, trong đó là mấy hộp thực phẩm bổ dưỡng xếp chồng giữa đống bóng bay.
"Em xem này, đây là bột đỗ đen mè đen.

Tôi thấy em thức khuya làm việc rất hại cho cơ thể, em nên giữ gìn sức khỏe, đề phòng rụng tóc hói đầu." Trác Thù nhét hộp đỗ đen mè đen cho Ưng Đồng Trần.
Ưng Đồng Trần: "..."
Phải - thật - dịu - dàng.
"Em tưởng đây là món quà tôi định tặng em ư?" Trác Thù mỉm cười: "Tất nhiên là không rồi, nó chỉ có tác dụng bồi bổ cơ thể, còn món quà tôi sắp tặng mới là thứ em hằng mong ước."
"Gì vậy?" Ưng Đồng Trần cố gắng hỏi một cách lịch sự.
Trác Thù búng tay kêu tách một cái, tự tin nhấc hộp quà ở giữa cốp xe lên: "Nặng lắm đấy nhé."
Ưng Đồng Trần nhìn hộp quà được thắt nơ con bướm, gằn từng chữ: "Nếu anh dám tặng búp bê phiên bản chibi thì anh chết chắc."
Trác Thù khinh bỉ: "Đàn ông đàn ang ai lại tặng mấy thứ ẻo lả như con gái vậy."
"Vậy à? Trác Thù chibi vẫn còn hít không khí trong phòng vệ sinh nhà tôi đấy."
"Em quá đáng lắm!"
Trác Thù ráng nhịn cơn tức, hắn nhớ lại bước thứ hai, phải ân cần quan tâm chứ không được cáu kỉnh quát tháo.

Tự nhủ "ông đây không dỗi" những ba lần, hắn mới nhìn thẳng vào mắt Ưng Đồng Trần: "Thôi không nói chuyện đó nữa, miễn em vui là được."
Ngay sau đó, Ưng Đồng Trần thấy Trác Thù ung dung mở nắp hộp ra, trọn bộ Năm – Ba dày cộp nằm im lìm trong đó.
Trác Thù nhướng mày: "Em thấy thế nào? Vui lắm phải...!Hử? Vẻ mặt em là sao? Chẳng lẽ Năm - Ba không phải là thứ em mê nhất à? Đồ tồi, tôi không ngờ em lại thay lòng đổi dạ nhanh vậy..."
Ưng Đồng Trần mỉm cười, đặt thực phẩm bổ dưỡng xuống, bẻ tay răng rắc: "Anh lại đây."
Trác Thù vô thức giơ tay bịt tai lại..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.