Thoắt cái kì nghỉ Dương lịch đã kết thúc, người người nhà nhà quay lại với cuộc sống vốn có của mình.
Sắp hết học kì một nên nhà trường tổ chức họp hành liên miên. Sau khi hoàn thành bản ghi chép tiến trình cuộc họp, Ưng Đồng Trần, Trịnh Thực Nam và các đồng nghiệp khác cùng nhau ra khỏi phòng.
Trịnh Thực Nam đề nghị khi nào thi học kì xong cả nhóm sẽ đi du lịch, tiếc là Sanh Vu lại phản đối. Nhà Sanh Vu ở tỉnh khác nên cô chỉ muốn được về quê ăn Tết càng sớm càng tốt.
Trịnh Thực Nam gãi đầu: "Chi bằng anh đưa em về quê, nhân tiện làm chuyến du lịch hai người nhé?"
"Chẹp chẹp." Phó Lữ chạy qua chỗ Ưng Đồng Trần, né thật xa đôi tình nhân đang chim chuột này ra. Cô gửi tin nhắn cho bạn trai mới rồi hỏi Ưng Đồng Trần: "Thầy Ưng định ăn Tết như nào? Vi vu đó đây hay lại ru rú trong nhà?"
"Chắc là ở nhà như trước." Ưng Đồng Trần trả lời.
Phó Lữ há hốc mồm: "Làm cùng nhau hơn hai năm mà hiếm khi em thấy anh ra ngoài chơi á."
"Ừm."
Con người anh vốn không chuộng những cuộc hành trình bụi bặm đầy nắng và gió. Tuy thỉnh thoảng anh cũng thăm thú vài nơi để giải khuây nhưng tuyệt nhiên không đăng ảnh lên khoảnh khắc kèm những lời khen có cánh về non sông nước nhà. Thế nên trong ấn tượng của hầu hết mọi người, anh chỉ là một thanh niên đẹp trai thích ở lì xó nhà mà thôi.
"Cuộc sống anh nhạt nhẽo quá vậy." Phó Lữ tặc lưỡi.
"Anh thấy vẫn ổn."
Thay vì chơi bời thì anh dành thời gian đó để làm việc khác. Cảm giác ví tiền mình căng phồng cơ man nhân dân tệ khiến anh cực kì thỏa mãn.
Phó Lữ trỏ trỏ đôi trai gái hú hí với nhau ở bên cạnh, thì thầm: "Em tưởng anh đang yêu đương mà? Không định đi du lịch với bạn trai à?"
Ưng Đồng Trần ngẫm nghĩ chốc lát mới hỏi ngược lại: "Nhất định phải du lịch à? Chẳng lẽ đây là bước bắt buộc khi yêu?"
Phó Lữ đáp: "Cũng không hẳn là bắt buộc, nhưng anh chưa nghe bác Tiền Chung Thư nói à? Rằng: Chuyến du lịch trong tuần trăng mật là dấu mốc đảo lộn cuộc hôn nhân của bạn, tách biệt một tháng trước khi sánh vai ngắm thắng cảnh và một tháng sau khi bôn ba chặng đường dài. Nếu sau chuyến phiêu lưu, đôi bên vẫn chưa quen nết nhau đâm ra nhàm, vẫn chưa cãi vã trở mặt, vẫn nguyện thực hiện lời tuyên thệ ngày trao nhẫn thì cặp vợ chồng này chắc chắn sẽ không ly hôn." (*)
(*) Trích trong Thành phố vây hãm của Tiền Chung Thư, có thể tìm đọc tác phẩm dưới cái tên Vòng đời vây bủa (Sơn Lê dịch). Đoạn trên do mình edit, có sai sót gì mong mọi người góp ý.
Ưng Đồng Trần toan trả lời thì Trịnh Thực Nam thò đầu sang hóng hớt: "Ai cưới? Ai ly hôn? Hai người đang nói gì thế?"
"Tụi em đang bàn về phim!" Dứt lời, Phó Lữ vẫy tay: "Thôi không tán dóc nữa, em lên lớp đây."
Trong khi các đồng nghiệp khác lần lượt quay về lớp thì Ưng Đồng Trần vẫn đứng chôn chân tại chỗ, thoạt nhìn như thể nghĩ ngợi gì đó ghê lắm, mãi lâu sau anh mới cất bước về phía khu giảng dạy. Vừa đến chân cầu thang anh đã nghe thấy tiếng gầm rống phẫn nộ của Trác Tử: "Ban Chương! Cậu ra đây cho tớ!"
Anh rảo bước lên tầng, lúc tới nơi, đập vào mắt anh là cảnh Trác Tử chặn trước cửa nhà vệ sinh nam, các học sinh khác túm năm tụm ba xung quanh, vừa buôn chuyện vừa hò hét hùa theo Trác Tử giục Ban Chương ra ngoài.
"Có chuyện gì vậy?" Anh lại gần: "Trác Tử, em đang làm gì thế?"
Nhác trông thấy anh, Trác Tử luống cuống đáp: "Không có gì không có gì đâu ạ, thầy cứ dạy trước đi."
"Các em không vào lớp thì thầy dạy ai?" Ưng Đồng Trần lia mắt nhìn tụi nhỏ: "Tất cả về lớp."
Đám đông dần dần giải tán, song Trác Tử vẫn sốt ruột gọi Ban Chương mà không chịu rời đi.
"Ban Chương trêu em à?" Ưng Đồng Trần hỏi.
Trác Tử hậm hực giậm chân, giọng điệu sốt sắng: "Bạn ấy không chịu nhận tiền của em!"
Ưng Đồng Trần lặng thinh một hồi: "Em cho Ban Chương tiền nhưng bạn ấy không nhận nên em chặn người ta trước cửa nhà vệ sinh nam?"
Trác Tử chỉ biết gật đầu, nào dám huỵch toẹt ra rằng khoản tiền ấy là phí bịt miệng, nó sợ Ban Chương không nhận sẽ công bố bí mật! Bằng bất cứ giá nào nó cũng phải bảo vệ tình yêu của sư tôn và sư nương!
"Được rồi, để thầy nói chuyện với Ban Chương, em về lớp đi." Ưng Đồng Trần nhắc Trác Tử về lớp rồi vào nhà vệ sinh. Thấy Ban Chương đứng cạnh cửa sổ, anh lấy làm lạ bèn hỏi: "Tại sao Trác Tử lại cho em tiền?"
"Em không biết." Ban Chương cũng thắc mắc y chang thầy chủ nhiệm. Suốt buổi sáng hôm nay, Trác Tử cứ nằng nặc đòi trả cậu 998 tệ và lải nhải bảo đó là phí bịt miệng...
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên ánh mắt Ban Chương nhìn thầy sáng rực như thể đã vỡ vạc ra vấn đề. Cậu tủm tỉm cười: "Em hiểu rồi, không có việc gì đâu ạ."
Ưng Đồng Trần không bắt kịp tần số não của tụi nhỏ, gặng hỏi mãi cũng chỉ nhận được lời cam đoan "không có việc gì" của Ban Chương nên đành dẫn cậu nhóc về lớp. Anh cũng không rõ hai đứa nhóc hiểu ý nhau bằng cách nào mà từ dạo ấy, chúng càng thân thiết hơn.
Do chương trình học ngày càng nặng nên Trác Tử khó lòng cân bằng giữa bài vở và sở thích cá nhân. Chẳng còn cách nào khác, nó đành giao tài khoản tác giả ở trang web Tấn Giang cho cậu bạn mới thân – Ban Chương, hỏi: "Cậu nhận viết thuê không? Tớ trả lương gấp ba."
Ban Chương đọc tên truyện được đăng tải bởi tài khoản: "..."
"Không, tớ không nhận. Lĩnh vực này thuộc điểm mù tri thức của tớ."
Trác Tử: "Cậu từ chối là tớ nghỉ chơi với cậu đó!"
*
Kỳ thi trôi qua một cách chóng vánh chỉ trong hai ngày, học sinh toàn trường chính thức bước vào kỳ nghỉ đông.
Các bậc phụ huynh tấp nập vào kí túc xá thu dọn hành lí giúp con cái. Các học sinh cũng hào hứng chẳng kém, hăm hở sắp xếp đồ đạc trong phòng ngủ và quét tước lớp học.
Ưng Đồng Trần nhìn từng tốp lần lượt ra về. Anh kiểm tra lại các cửa sổ trong lớp, đứng bần thần hồi lâu rồi mới rời khỏi căn phòng quạnh quẽ.
Lạch cạch lạch cạch, cửa lớp bị khóa lại.
Anh quay người thì thấy Trác Phục và Mộc Tình tiến lại gần, bèn mỉm cười chào hỏi: "Cháu chào hai bác, hai bác đến đón Trác Tử ạ?"
"Ừa, mấy bữa nay A Thù bận quá, giờ này mà nó vẫn đang quần quật ở công ti nên hai bác đành đón thay." Mộc Tình xách cặp lồng giữ nhiệt, nở nụ cười hiền hậu: "Đây là canh gà bác hầm suốt buổi trưa, cố ý mang đến cho cháu nếm thử."
"Cháu cảm ơn." Ưng Đồng Trần hơi ngỡ ngàng khi được bác gái quan tâm.
"Cháu khách sáo làm gì, canh gà chứ có phải sơn hào hải vị đâu." Mộc Tình cười ha ha: "Cháu cứ làm việc của cháu đi, hai bác xem Trác Tử dọn phòng đến đâu rồi."
"Vâng, cháu vướng chút việc không tiễn hai bác được." Ưng Đồng Trần tạm biệt cha mẹ Trác rồi rời khỏi khu giảng dạy. Trên đường anh gặp gỡ kha khá phụ huynh và học sinh, đành nán lại trò chuyện với họ.
Mãi đến khi sắc trời tối om như mực, sân trường mới chìm vào im lặng.
Anh dõi mắt trông theo bóng dáng các phụ huynh, cúi đầu nhìn cặp lồng trong tay mà lặng người, đoạn anh xách cặp lồng đi thẳng về phía phòng giáo vụ.
Trong văn phòng không chỉ có thầy giáo vụ mà còn có hai vị lãnh đạo đang uống trà với nhau. Thấy anh, cả ba đều bất ngờ song cũng ngầm hiểu chuyện này sớm muộn sẽ xảy ra.
Vài ngày trước thầy giáo vụ từng gặp riêng anh để đánh tiếng nên cuộc trao đổi hôm nay là điều tất yếu.
Ưng Đồng Trần gật đầu thay lời chào, ngồi xuống đối diện họ: "Cháu đến rồi."
"Ngồi đi." Thầy giáo vụ chỉ ghế đối diện, quay sang nhìn hai sếp, lúng túng xoa xoa tay: "Chuyện này... Chắc hai người cũng biết thành tích giảng dạy của thầy Ưng rất tốt. Có lẽ tấm ảnh kia chỉ là hiểu lầm thôi, giới trẻ bây giờ hay đùa giỡn quá trớn..."
"Không phải là hiểu lầm ạ." Ưng Đồng Trần chợt lên tiếng.
"Hầy, cậu..." Thầy giáo vụ buông tiếng thở dài bất lực.
Cách đây mấy hôm, thầy giáo vụ trò chuyện với một vị phụ huynh lớn tuổi. Lúc ấy, phụ huynh nọ chìa tấm ảnh ra rồi hỏi đây có phải là giáo viên của trường không vì trông anh ta quen mắt lắm. Ông lập tức nhận ra đó là Ưng Đồng Trần, có điều bên cạnh anh vẫn còn một người đàn ông khác. Hai người tay trong tay một cách thân mật, chỉ là nụ cười trên môi chẳng vui vẻ gì cho cam.
Chuyện là bác phụ huynh nọ đưa gia đình đi chơi nhân dịp Giáng sinh. Ai dè khi nhìn thấy tấm ảnh này, con gái ông bỗng nhiên thảng thốt ré lên rồi cười hí hí như tên trộm chó. Ông sinh lòng nghi ngờ bèn kiểm tra lại bức ảnh, thấy người trong ảnh quen quen nên buột miệng hỏi con gái mấy câu.
Thầy giáo vụ lấp liếm cho qua chuyện rồi gấp gáp tìm Ưng Đồng Trần, bóng gió ám chỉ anh hãy giải thích hai người chỉ là bạn bè. Khi đó Ưng Đồng Trần đã đáp: "Đợi thi xong cháu sẽ cho ban giám hiệu một câu trả lời thỏa đáng."
Hiện tại thầy giáo vụ đang nháy mắt như điên với Ưng Đồng Trần, thầm nghĩ: Không, đây không phải là câu trả lời thỏa đáng mà tôi mong muốn!
"Anh ấy là người yêu cháu." Ưng Đồng Trần nói.
Thầy giáo vụ nom sắc mặt các sếp, đỡ lời giúp Ưng Đồng Trần: "Thật ra có gì to tát đâu, thậm chí còn rất bình thường là đằng khác. Ha ha, chỉ cần kín đáo chút là các phụ huynh sẽ không..."
"Đồng thời cũng là phụ huynh của học sinh lớp cháu." Ưng Đồng Trần bổ sung thêm.
Thầy giáo vụ: Douma ca này tôi đỡ không nổi!
"Vốn dĩ cháu không định giấu giếm, thế nên..." Ưng Đồng Trần nhìn các lãnh đạo, lấy tờ đơn ra: "Cháu quyết định xin nghỉ việc."
Phó hiệu trưởng ngạc nhiên: "Việc gì thầy phải làm đến nước đấy, chúng tôi tìm thầy để bàn bạc đưa ra biện pháp mà."
"Biện pháp là chia tay phải không ạ?"
Ba người kia im lặng ngầm đồng ý.
Ưng Đồng Trần biết nhà trường không hề có lỗi trong chuyện này. Nếu các học sinh hoặc phụ huynh biết anh là gay thì sau này anh sẽ vấp phải nhiều khó khăn khi dạy lớp, các phụ huynh cũng không hoàn toàn yên tâm khi giao con cái cho anh.
Anh đã chuẩn bị tâm lí từ trước.
Anh cúi mình: "Cảm ơn các thầy đã giúp đỡ và ủng hộ cháu trong thời gian qua. Vắng đi một giáo viên như cháu sẽ không gây ảnh hưởng đến nhà trường. Cháu tin trường chúng ta sẽ tìm được nhiều giáo viên khác xuất sắc hơn cháu. Nhưng còn cháu... cháu không thể mất anh ấy."
*
Ưng Đồng Trần xách cặp lồng rời đi, lúc ra đến cửa, anh nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ sau lưng.
Anh hít sâu một hơi, chầm chậm cất bước về phía cổng trường.
Chẳng biết ngoài trời tuyết rơi lất phất từ khi nào, anh đứng trước cánh cổng rộng mở, ngoảnh đầu lại nhìn mái trường mà lòng dạ bồi hồi khôn nguôi.
Dấn thân vào nghề giáo chỉ là lựa chọn trong phút giây bồng bột, nào có ý định gắn bó cả đời với nó. Thế nên anh mới không vào trường công không thi biên chế, chỉ vì được xin nghỉ việc một cách dễ dàng. Suốt ngần ấy năm qua, anh không cố tình xây dựng mối quan hệ thân thiết với bất kì học sinh nào, cứ thế trải qua những tháng ngày êm đềm bình lặng. Chuyện tày đình nhất cũng chỉ là học sinh gây gổ, yêu sớm hoặc cúp tiết cắm net.
Chỉ thế mà thôi.
Ấy nhưng đến lúc phải chia xa, lòng anh lại vấn vương quãng thời gian giản đơn mà hạnh phúc ấy.
"Thầy Ưng à, sao hôm nay cháu về muộn thế?" Bác bảo vệ niềm nở bắt chuyện.
Ưng Đồng Trần hoàn hồn, khẽ cười: "Cháu bận chút việc ạ."
"Bận bịu gì mà tối mịt mới xong. Trời thì lạnh, bạn cháu đứng chờ lâu lắc rồi đấy."
"Bạn ạ?" Nét sửng sốt thoáng hiện lên trên gương mặt anh. Bỗng anh sực hiểu ra, sải bước qua cánh cổng và chạy ra ngoài.
Anh nhìn xung quanh một lượt mới thấy bóng người cao ráo dưới ánh đèn đường. Anh tức tốc chạy tới: "Sao anh lại ở đây? Hôm nay bác gái bảo anh bận lắm."
"Xong việc anh đến đây ngay." Trác Thù hé miệng phả ra một làn khói mờ.
Ưng Đồng Trần gạt bông tuyết đậu trên tóc hắn: "Anh đợi từ khi nào?"
"Mới vừa nãy, chúng mình về nhà nhé." Trác Thù sắp chết cóng vì cái lạnh đêm đông, tay hắn buốt đến nỗi không dám nắm tay Ưng Đồng Trần.
Họ đi về phía khu chung cư, Ưng Đồng Trần mở lời: "Sao không gọi điện thoại hoặc chờ em trong xe?"
"Trước cổng trường cấm đỗ xe, anh sợ đứng xa quá sẽ không tìm thấy em." Trác Thù rùng mình: "Anh gọi điện cho em nhưng không được."
Ưng Đồng Trần lấy điện thoại ra xem thì quả thật có vài cuộc gọi nhỡ, anh xin lỗi: "Tối nay em họp nên cài đặt điện thoại ở chế độ im lặng."
"Anh biết mà." Trác Thù mỉm cười.
Ưng Đồng Trần cụp mắt, đột nhiên anh vói tay vào túi áo nắm tay hắn: "Lạnh quá."
"Em thích chết à?" Trác Thù kéo tay Ưng Đồng Trần ra: "Coi chừng bị ai đó trong trường bắt gặp."
Ưng Đồng Trần nhếch môi cười, đòi nắm tay hắn bằng được mới thôi: "Cho em nắm đi."
"Không cho." Trác Thù chạy vượt lên trước.
Hai người rượt đuổi nhau về đến chung cư. Ưng Đồng Trần đóng cửa, vừa mới quay người lại đã bị Trác Thù đè lên tường, hơi ấm tỏa ra từ cơ thể hắn mơn man bờ môi lành lạnh của anh.
Giọng Ưng Đồng Trần chan chứa ý cười: "Sao anh không chạy nữa?"
Trác Thù: "Ban nãy chỉ là khởi động làm nóng người thôi."
Tiếp đó, hai người chính thức "tập thể dục" khiến cho bầu không khí trong nhà nóng hơn nhiệt độ ngoài trời rất nhiều.
Ưng Đồng Trần trở mình trên giường, gương mặt anh ửng đỏ, cầm lòng không được mà chọc chọc mũi hắn. Anh đề nghị: "Chúng ta đi du lịch đi."
"Du lịch ư?" Mắt Trác Thù sáng như đuốc: "Tại sao em lại biết kế hoạch của anh? Em lén xem điện thoại của anh à?"
"Anh cũng định đi du lịch à?" Ưng Đồng Trần đẩy chóp mũi hắn ngược về phía trán, vui vẻ bật cười khi Trác Thù biến thành Trác "Heo".
Trác Thù bắt lấy ngón tay anh: "Ừm, ngày mai trời quang mây đãng rất thích hợp cho một buổi dã ngoại. Anh đã sắp xếp lịch trình và hành lí đâu ra đấy rồi, sáng mai chúng mình sẽ xuất phát."
"Được."
Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, ăn sáng xong, anh nghe lời Trác Thù dặn nên chỉ mang theo hai chiếc áo khoác mỏng đã lên đường. Anh vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: "Chúng ta đi đâu?"
"Đi rồi sẽ biết." Trác Thù ra vẻ bí hiểm: "Anh sẽ đưa em đến miền cực lạc, nơi mà tâm hồn và thể xác đều được thăng hoa."
Ưng Đồng Trần: "?"
Anh mở điện thoại ra hủy chuyến du lịch đến Maldives.
Một giờ chiều, Ưng Đồng Trần đứng giữa vùng sơn cước đồng không mông quạnh trong tâm trạng hoang mang.
Dù không chọn Maldives có biển xanh mây trắng, mặt trời tỏa nắng thì chí ít cũng phải là vịnh Bành Hồ với cát vàng sóng bạc, xương rồng chẽ chạc chứ?
Còn đây là cái đất khỉ ho cò gáy gì thế này? Đến cả tín hiệu điện thoại cũng không bắt được. Bốn bề hẻo lánh chẳng có bóng ma nào, đâu đâu cũng là cây cối rậm rạp, gió thổi vù vù quật tan tác lá cành và con đường mòn khúc khuỷu toàn bùn lầy nước đọng. Nếu lồng thêm bản nhạc nền rùng rợn nữa thì nơi đây chẳng khác nào hiện trường của một vụ án mạng.
"Đây? Ở đây? Nơi mà tâm hồn và thể xác đều được thăng hoa?!" Ưng Đồng Trần gằn giọng.
"Chính xác." Trác Thù lấy hành lí từ trong cốp xe, chợt nhận ra thái độ của Ưng Đồng Trần hơi là lạ: "Em... em sao vậy?"