Trong khi Trác Thù lâm vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng thì Chân Minh Hâm lại hùng dũng bước ra khỏi lều. Hắn nhìn người anh em khác cha khác mẹ bằng ánh mắt ngưỡng mộ, nghĩ bụng chắc hẳn chú em đã dỗ vợ ổn thỏa rồi đây.
Ài.
Nào ngờ hắn khen chưa dứt câu thì Chân Minh Hâm đã rút tấm ván giặt từ sau lưng ra, đặt ở trước lều.
Mọi việc xảy ra nhanh như chớp. Chân Minh Hâm quỳ thụp xuống ván giặt, khóc thút thít: "Mạnh Mạnh ơi em sai rồi, em biết em sai rồi. Đáng lẽ ngay từ đầu em không nên đặt chân đến đây... Tất cả mọi lỗi lầm đều do tên Trác Thù trăng hoa có mới nới cũ kia! Em chẳng hiểu tại sao lúc đó anh ta lại đỡ em nữa! Oa hu hu, thà rằng anh ta mặc xác em ngã còn hơn. Gãy chân đã làm sao, chỉ cần anh vui thì em chẳng ngại rụng tóc tróc móng đâu hu hu..."
Lời ai oán cảm động đến độ đấng mày râu phải lặng thinh, phận má hồng phải ngấn lệ, thậm chí Kim Tương Ngọc nghe xong cũng phải gọi bằng cụ.
(*) Kim Tương Ngọc: Nhân vật trong khách sạn Long Môn.
"Được rồi." Mạnh Công ngắt lời: "Vào ăn."
"Vâng ạ!" Chân Minh Hâm đứng bật dậy cất ván giặt đi, lúc tung tăng vào lều còn không quên tặng cho người anh em cùng chung hoạn nạn một nụ cười mỉm đắc ý.
Trác Thù: "..."
Cao thủ, đúng là cao thủ.
Ưng Đồng Trần gọt vỏ táo xong, hỏi: "Sọt quýt hái được đâu?"
"Ớ, ở chỗ... Thôi xong!"
Ban nãy Chân Minh Hâm té ngã nên quýt trong sọt bị rơi ra hết.
"Em ngồi yên đây, anh đi nhặt quýt về." Trác Thù hớt hải chạy qua lều Chân Minh Hâm tìm cậu: "Minh Hâm, Chân Minh Hâm, mau ra đây."
Đồ mặt dày! Tôi thấy hết đấy nhé! Hu hu hu ghen tị đến đỏ cả mắt!
Trong lúc nhặt quýt, Trác Thù hỏi: "Bình thường cậu và Mạnh Công vẫn như vậy à?"
"Ý anh là sao?" Chân Minh Hâm nhặt quả quýt lên, bóc vỏ ăn thử một miếng thấy rất ngọt: "À, chuyện quỳ ván giặt á? Đó là em tự nguyện mà. Mạnh Mạnh nhà em dễ mềm lòng lắm, mỗi lần em xài chiêu này là y như rằng anh ấy sẽ nguôi giận, không trượt phát nào."
Trác Thù gật gù ra chiều suy tư, hỏi tiếp: "Vậy nếu đối phương là người lạnh lùng thì sao? Cậu sẽ làm thế nào?"
"Ông anh cứng thế, dám bảo anh Ưng lạnh lùng ấy hả?" Chân Minh Hâm nói.
"Không không, anh chỉ thuận miệng hỏi thôi." Trác Thù ngửa cổ nhìn trời: "Đồng Trần nhà anh cũng dễ mềm lòng lắm, hơ hơ hơ hơ."
Chẳng biết hắn nhớ đến chuyện gì mà nụ cười trên môi dần dần sượng lại.
"Em bảo nè, nóng hay lạnh thì đều dính chưởng khổ nhục kế thôi." Chân Minh Hâm chia cho hắn nửa quả quýt: "Anh thử nghĩ coi nếu người ấy thật sự quan tâm anh thì nào có chuyện không thương không xót. Anh thất bại là do anh diễn chưa đạt hoặc bị lộ tẩy."
Trác Thù nghiền ngẫm lời Chân Minh Hâm nói thấy cũng có lý, vả lại Chân Minh Hâm là sinh viên ngành điện ảnh được đào tạo bài bản, nhỏ vài giọt nước mắt đúng là dễ như trở bàn tay.
Nguyên nhân hắn thất bại âu cũng là do bản thân tự tạo áp lực quá lớn.
"Tất nhiên là không được ỷ lại vào khổ nhục kế." Chân Minh Hâm làm bộ cao thâm: "Trong chuyện tình cảm cũng phải vận dụng linh hoạt 36 kế. Ví dụ như em kết hợp cả khổ nhục kế và mỹ nhân kế nên hiệu quả mang lại càng cao."
Trác Thù: "Mỹ nhân kế?"
"Vâng." Chân Minh Hâm thì thầm: "Tuy yêu nhau rồi nhưng vẫn cần chú trọng ngoại hình, tuyệt đối không được buông thả bản thân thành mấy ông đầu hói bụng bia. Ngoài ra anh nên tập ăn nói để dỗ ngọt người yêu. Song quan trọng hơn cả vẫn là phải biết làm nũng!"
Trác Thù nói: "Vậy tí nữa cậu chia ít đất diễn cho anh nhé."
"Được thôi."
Hai người lúi húi nhặt hơn mười phút mới xong. Lúc quay về đỉnh thấy Ưng Đồng Trần và Mạnh Công đang ngồi nói chuyện phiếm với nhau, cả hai nhanh chân chạy tới.
"Ăn lót dạ chút đi." Chân Minh Hâm đặt quả quýt ở giữa Ưng Đồng Trần và Mạnh Công rồi quay người lấy túi thực phẩm còn sót lại ra để trước mặt họ, mời: "Mọi người cứ ăn uống tự nhiên nhé."
Ưng Đồng Trần lấy một bọc ni lông trong suốt đựng những vật thể không xác định ra, bên ngoài chẳng có nhãn mác hay được ghi chú gì. Anh hỏi: "Đây là gì?"
"Gián chiên giòn ạ." Chân Minh Hâm giải thích: "Khách mời đặc biệt của chương trình vất vả lắm mới bắt được ngần này đó. Lúc đóng máy, ê kíp chương trình rán giòn lên cho tụi em."
"..." Ưng Đồng Trần lập tức bỏ túi gián xuống.
Trác Thù cầm gói đồ ăn vặt nho nhỏ lên, hỏi: "Còn cái này thì sao?"
Chân Minh Hâm: "Giun sấy khô ạ."
Trác Thù: "..."
Chân Minh Hâm nhiệt tình đề cử thêm vài món ăn vặt khác như bọ cạp chiên, chuột nướng. Cậu hết mình lăng xê cho chúng: "Các anh đừng sợ. Tuy lúc còn sống chúng không được mọi người yêu thích nhưng sau khi chết vẫn để lại lợi ích cho đời. Qua bàn tay của đầu bếp, xác chúng không những vàng óng giòn rụm mà còn thơm ngon tuyệt vời, giá trị dinh dưỡng lại cao nữa... Trong quãng thời gian qua em đã ngộ ra một chân lí, rằng được sống là niềm hạnh phúc lớn lao nhất. Vì để tồn tại, em suýt nữa đã ăn cả s... ờ, may mà vẫn chưa đến nỗi phải ăn nó. Tóm lại chỉ cần ăn vào không chết là được!"
Ưng Đồng Trần cắn miếng táo: "Tội nghiệp thằng bé, có ăn thì một mình em ăn đi."
Chân Minh Hâm quay sang nhìn Trác Thù: "Ông anh à."
"Anh sẽ ghi lòng tạc dạ lời cậu dặn." Trác Thù lau quýt: "Vỏ quýt trông có vẻ ngon quá nhỉ."
Tuy có quýt lấp dạ nhưng khó mà no bụng được, Chân Minh Hâm đề nghị: "Em có cách này! Gần đây có cây sơn trà, chúng ta nạo vỏ cây về nấu canh đi..."
Ưng Đồng Trần: "..."
Mạnh Công: "Chi bằng chúng ta rình xem trên núi có thỏ không."
Chân Minh Hâm: "Bé thỏ dễ thương như thế, sao anh nỡ ăn bé thỏ!"
Trác Thù khảng khái cất lời: "Tất nhiên rồi. Càng những lúc như này, chúng ta càng phải nói không với thực phẩm từ động vật hoang dã."
"Ông anh hiểu nhanh ghê!" Chân Minh Hâm tấm tắc khen ngợi, chợt cậu thở dài: "Anh xé ít vỏ quýt cho em đi."
Đỉnh núi về đêm mang theo cái lạnh se se. Trác Thù chui vào lều tìm chiếc áo lông dày dặn, trong lúc lục lọi thì bất ngờ có gói mì rơi ra từ ba lô. Hắn sung sướng hô lên: "Chúng ta có mì!"
Nghe vậy ai cũng mừng rơn, chạy tới lấy mì.
Chân Minh Hâm lập tức nói ngay: "Chúng ta chia làm hai nhóm, một nhóm nhặt củi và một nhóm nấu mì."
"Hai người có kinh nghiệm nên lo phần nấu mì nhé." Ưng Đồng Trần đứng dậy: "Tụi tôi đi nhặt củi."
"Vâng, chỗ này vẫn còn ít củi, tụi em nhóm lửa trước đã." Chân Minh Hâm đáp lời.
Ưng Đồng Trần mới đi được hai bước thì trên người được khoác thêm tấm áo lông. Anh ngoảnh đầu lại nhìn Trác Thù: "Không cần mặc thêm áo đâu, lát nữa nhặt củi vướng víu lắm."
"Cũng phải." Trác Thù tức tốc quay về lều cất áo, lúc đi ra thấy bóng dáng Ưng Đồng Trần đứng đợi mình làm hắn không nén được nụ cười: "Đi nào."
Ưng Đồng Trần cầm đèn pin soi đường đến chỗ cây quýt ban nãy: "Anh cẩn thận nhé."
"Ừm, em yên tâm."
Họ nương theo ánh sáng tỏa ra từ chiếc đèn pin để nhặt những nhánh cây khô rụng dưới đất, chẳng mấy chốc đã nhặt được một bó to.
"Bây giờ mang về cho nhóm kia nấu mì à?" Trác Thù hỏi ý Ưng Đồng Trần.
Ưng Đồng Trần gật đầu rồi nhấc gót quay đi, ai dè lại bất cẩn giẫm trúng tảng đá trơn nhẵn làm anh không giữ được thăng bằng, trượt chân về phía trước. Anh thảng thốt hô lên, cả người đổ nhào xuống.
"Coi chừng!"
Trác Thù vội vàng ném bó củi đi, ngả người theo đỡ eo Ưng Đồng Trần. Hắn ôm Ưng Đồng Trần lăn trên dốc núi khoảng chừng một hai mét mới dừng lại được, lưng bị cọ xát vào mặt đất gồ ghề.
Ưng Đồng Trần vươn tay túm lấy cành lá xung quanh, lo lắng hỏi: "Anh không sao chứ? Có đau không?"
"Anh không sao, còn em?"
"Em cũng không sao." Ưng Đồng Trần nhanh chóng kéo Trác Thù dậy, mải miết phủi bụi bặm và cỏ dại bám vào lưng áo hắn nên không nhận ra nét nhíu mày thoáng hiện lên trên gương mặt người kia.
Trác Thù nghiêng người về phía bóng tối, chộp lấy cổ tay Ưng Đồng Trần: "Còn bảo không sao, bị trầy da rồi."
"Chỉ là vết thương ngoài da thôi." Ưng Đồng Trần vừa nói vừa kiểm tra tay chân hắn, thấy không sao mới yên tâm phần nào.
"Về lều đã." Trác Thù nắm tay Ưng Đồng Trần, định kéo đối phương đi.
"Khoan đã, còn củi nữa."
"..."
Trác Thù quay lại nhặt củi trong sự cam chịu, xong xuôi mới dắt Ưng Đồng Trần về lều. Hắn đặt bó củi ở cạnh tụi Mạnh Công, nói vài câu rồi lập tức chui vào lều tìm hộp thuốc sơ cứu: "May mà cái này không bị rơi mất."
Tay bị nắm chặt, Ưng Đồng Trần vốn cảm thấy chút chuyện cỏn con này không cần bày vẽ ra làm gì. Thế nhưng ngay khi anh định lên tiếng thì cổ tay lại nhận được cảm giác mát rượi.
Trác Thù thổi khí, ngước mắt lên hỏi: "Có đau không em?" Lúc nói ra câu này, chính Trác Thù cũng không nhận ra giọng điệu mình dịu dàng cỡ nào.
Câu nói sắp thốt nên thành lời bỗng hóa thành hư không, Ưng Đồng Trần hạ thấp giọng: "Không."
"Dù sao vẫn phải sát khuẩn kẻo bị mưng mủ." Trác Thù vặn nắp chai nước khoáng ra, rửa sạch miệng vết thương rồi cẩn thận thoa cồn i-ốt.
Ưng Đồng Trần lẳng lặng nhìn động tác của Trác Thù. Bầu không khí yên tĩnh bao trùm cả căn lều, duy chỉ còn tiếng hít thở đều đặn của Trác Thù là quanh quẩn đâu đây. Rõ ràng không thể nghe thấy nhưng sao thứ âm thanh đó lại rõ mồn một bên tai anh như vậy?
"Hử? Quần em bị rách rồi." Sau khi vệ sinh vết thương, Trác Thù cúi đầu thấy ống quần của Ưng Đồng Trần bị mài rách ở phần đùi để lộ ra làn da trắng nõn.
Bấy giờ Ưng Đồng Trần mới chú ý tới, bèn nói: "Chắc không sao đâu."
"Quần rách sẽ bị gió lùa, dễ cảm lạnh. Nếu không khâu lại sẽ ngày càng rách rộng hơn." Trác Thù cất chai cồn i-ốt rồi lục tung đống đồ đạc: "Tìm được rồi."
Ngay sau đó Ưng Đồng Trần thấy hắn lấy hộp kim chỉ trong ba lô ra.
"..."
"Em cởi quần đi." Dứt lời, Trác Thù nhanh tay kéo khóa lều lên: "Mau mau kẻo họ nhìn thấy."
Lát sau, Ưng Đồng Trần ngồi trong túi ngủ nhìn Trác Thù xe chỉ luồn kim mà cảm thấy cuộc đời thật ảo diệu. Trác Thù híp mắt luồn sợi chỉ qua lỗ kim mãi mà không được, đành đưa cho Ưng Đồng Trần: "Em thử đi, sao anh không luồn chỉ được nhỉ."
Ưng Đồng Trần: "..."
Quả nhiên anh đánh giá hắn quá cao!
Hai người đàn ông thay phiên nhau xâu kim, ước chừng phải mất năm sáu phút mới xỏ được. Nhìn Trác Thù cầm kim, đáy lòng anh xúc động khôn tả: "Anh biết may vá ư?"
"Không, nhưng việc này đơn giản mà?" Trác Thù hết sức tự tin vào bản thân mình.
Ưng Đồng Trần: "..." Nghe anh nói vậy em càng sợ hơn!
Trác Thù đâm kim xuyên qua mép vải rồi cầm lấy đầu kia của cây kim, kéo thẳng lên nóc lều. Cánh tay hắn dài bao nhiêu thì sợi chỉ dài bấy nhiêu.
Nom mà sợ chết khiếp.
Ưng Đồng Trần chọn cách đơn giản nhất là không nhìn nữa, ngất luôn cho lành.
Không biết phải tốn mất lâu, cuối cùng Trác Thù cũng khâu kín vết rách. Hắn định khoe thành quả với Ưng Đồng Trần nhưng đối phương đã ngủ mất, đành đặt chiếc quần ở bên cạnh, cúi đầu hôn lên trán đối phương rồi nhón chân chui ra ngoài.
"Hai người vẫn chưa nấu xong à?" Trác Thù hỏi.
"Còn sớm mà." Chân Minh Hâm và Mạnh Công vừa trả lời vừa ho khù khụ.
"Đang làm gì thế?" Trác Thù lại gần xem họ xoay que gỗ tít mù: "Chẳng lẽ..."
"Em đang đánh lửa đó." Chân Minh Hâm nói.
"..." Trác Thù ngồi xổm xuống nhìn làn khói bốc lên, thích thú mỉm cười vì được chứng kiến những thứ mới mẻ.
"Đồng Trần đâu?" Mạnh Công hỏi.
"Ngủ rồi."
Mạnh Công: "Tuyệt vời, bớt đi một miệng ăn."
"..." Trác Thù đột nhiên quay sang nhìn anh chàng: "Ông và Đồng Trần quen biết nhau lâu rồi nhỉ?"
"Ừ, sao vậy? Muốn tôi kể lại quá khứ của cậu ấy à?"
Trác Thù không phủ nhận, gặng hỏi: "Hai người quen nhau như nào?"
Mỗi lần nhắc đến vấn đề này là Mạnh Công lại làm vẻ thâm sâu khó lường: "Đó là quãng thời gian đầy chông gai trắc trở, khi ấy tụi tôi còn trẻ người non dạ, đặt hết niềm tin vào cuộc sống, khát khao được..."
Trác Thù ngắt lời: "Nói trọng điểm."
Mạnh Công huỵch toẹt ra: "Tụi tôi quen nhau qua buổi xem mắt."
Trác Thù: "?"
Trác Thù: "Thật à?"
"Thật."
"Oa! Mạnh Mạnh lại đây đi, em sắp đánh ra lửa rồi." Chân Minh Hâm mừng rỡ reo lên.
"Được!" Mạnh Công lập tức gom lá khô chuẩn bị nhóm lửa.
Đốm lửa nhỏ phát ra tiếng nổ lép bép khiến hai người không nhịn được mà nở nụ cười hạnh phúc. Sau đó...
Phụt một tiếng, hạnh phúc tiêu tan.
Mạnh Công và Chân Minh Hâm bàng hoàng nhìn ngọn lửa vụt tắt rồi ngẩng đầu nhìn Trác Thù, ánh mắt hàm chứa ba phần khó hiểu, ba phần ngỡ ngàng và bốn phần sát khí.
Trác Thù nghiêng mặt liếc xéo Mạnh Công, tiếp đó đứng dậy chạy thoát thân.