Chủ Tịch Nhận Nhầm Chim Hoàng Yến

Chương 67: Pha Lật Mặt Cực Đỉnh



Edit: Nam Cung Đu Đủ

___

Ưng Đồng Trần bị đánh thức bởi âm thanh ồn ã bên ngoài. Anh nhổm dậy mặc quần áo rồi ra khỏi lều, đập vào mắt là cảnh Mạnh Công và Chân Minh Hâm đang bao vây Trác Thù, chuẩn bị đánh hội đồng.

"Có chuyện gì vậy?"

Mạnh Công như thể gặp được đấng cứu thế, quýnh quáng gọi: "Ông dậy đúng lúc lắm. Thằng cha này thật quá quắt! Lửa, lửa của chúng ta!

"Lửa làm sao?"

"Anh ấy dập tắt lửa!" Chân Minh Hâm nhanh nhảu tố cáo.

Ưng Đồng Trần nhìn lướt qua vết tro xám ngắt trên mặt đất rồi ngoái lại lườm Trác Thù.

Ngay khoảnh khắc đó, Trác Thù sực nhớ đến "ba mươi sáu kế" mà Chân Minh Hâm dạy, bèn giả vờ ấm ức: "Anh cũng không biết nữa. Ban nãy gió thổi tắt lửa, thế mà chẳng hiểu sao họ một mực đổ lỗi cho anh. Ưng Ưng ơi em phải giúp anh, bọn họ thừa lúc em không ở đây để bắt nạt anh, hức hức QAQ."

Ưng Đồng Trần lạnh lùng lườm đôi tình nhân kia.

Chân Minh Hâm:?

Chân Minh Hâm nhìn Trác Thù như thể nhìn thấy ma. Có câu "dạy hết cho trò, thầy lo chết đói" quả không sai!

"Muốn nhóm lửa à?" Ưng Đồng Trần hỏi.

"Vâng." Chân Minh Hâm gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

Ưng Đồng Trần lấy bật lửa ra, chỉ trong vòng vài giây đã có ngọn lửa mới bùng lên.

Mạnh Công: "..."

Chân Minh Hâm: "..."

*

Trác Thù được Ưng Đồng Trần hộ tống về lều như hộ tống một chú hổ con. Hắn nhìn Ưng Đồng Trần bằng ánh mắt ngơ ngác vô tội, ấy nhưng trong lòng lại vui như mở cờ.

Cách mà thầy Chân bày cho hắn quả nhiên có tác dụng!

Nương theo ánh đèn trong lều, Ưng Đồng Trần cúi xuống kiểm tra chiếc quần một cách tỉ mỉ. Vết rách được khâu thắt hai mép lại với nhau, nổi gồ lên như con rết uốn éo bò trên tấm vải. Anh nghĩ bụng, chắc không mặc được nữa rồi...

"Cái quần..." Ưng Đồng Trần vừa mới mở lời thì bỗng nhiên có người ôm eo anh từ đằng sau.

Anh ngoảnh đầu lại: "Sao vậy?"

"Không có gì." Trác Thù dán vào người Ưng Đồng Trần hít lấy hít để, tiết trời rét lạnh cũng trở nên ấm áp hơn. Hắn nhoẻn miệng cười: "Có người yêu thật tuyệt."

Ưng Đồng Trần làm thinh chẳng nói chẳng rằng, đoạn anh nhớ tới chuyện vừa rồi, bèn hỏi: "Lửa bị gió dập tắt thật à?"

Trác Thù mím môi nhịn cười: "Rõ ràng em nghi ngờ anh nhưng vẫn quyết định tin tưởng anh đúng không?"

Ưng Đồng Trần cựa quậy ngón tay miết đi miết lại "con rết" trên ống quần, quay người nhìn hắn với vẻ bất đắc dĩ.

Trác Thù vịn vai đối phương, mỉm cười: "Nếu em đã tin tưởng anh nhường vậy, anh sẽ tiết lộ sự thật cho em. Quả đúng là anh làm."

Ưng Đồng Trần: "..."

"Hử? Ban nãy em định nói gì nhỉ, quần em bị làm sao?" Trác Thù cúi đầu nhìn tác phẩm của mình mà nhíu mày, ngượng nghịu bảo: "Lúc về mua chiếc mới nhé."

"Không sao, em mặc ở nhà cũng được." Ưng Đồng Trần ậm ờ nói lảng sang chuyện khác: "Thôi, chúng ta ra ngoài giúp họ đi."

Trác Thù nhìn Ưng Đồng Trần bối rối chạy ra khỏi lều, chưa kịp hỏi cho ra lẽ đã vội vàng bám theo sau.

Bấy giờ Mạnh Công đang thả vắt mì vào nồi.

Ưng Đồng Trần ngồi xổm xuống bên cạnh anh chàng: "Xin lỗi ông chuyện lúc nãy nhé."

"Xì, có gì đâu." Mạnh Công cười xòa: "Ông mới ngủ dậy lại không rõ đầu đuôi câu chuyện, giúp người yêu là điều đương nhiên."

Ưng Đồng Trần chỉ cười mà không nói.

Mạnh Công thấy xung quanh không có ai, thì thầm hỏi: "Ông thấy người ta thế nào? Có định yêu đương lâu dài không?"

Ưng Đồng Trần đút thêm củi vào bếp, thình lình buông một câu: "Tôi xin nghỉ việc rồi."

Mạnh Công khựng lại: "Hở? Ý ông là sao? Nghỉ việc chỗ nào?"

"Xin nghỉ ở trường." Ưng Đồng Trần ngồi bệt xuống, ngẩng đầu lên ngắm trời cao: "Sau này tôi không còn là thầy Ưng nữa."

"Rốt cuộc ông cũng chịu nghỉ." Mạnh Công ngẫm nghĩ một hồi thì thốt nhiên nhận ra nguyên nhân Ưng Đồng Trần nghỉ việc có lẽ không phải vì vất vả, mà là...

"Nghỉ cũng tốt, ngay từ đầu tôi đã thấy ông chạy ngược xuôi hai nơi quá khổ." Mạnh Công bình tĩnh an ủi: "Tôi bảo rồi, nếu ông chuyên tâm vào văn phòng thì bây giờ đã giàu nứt đố đổ vách. Sau này ông chỉ cần làm những gì ông thích."

"Thật ra dạy tụi nhỏ cũng vui lắm." Ưng Đồng Trần cong môi cười, thấy Mạnh Công định cằn nhằn bèn rào trước: "Được rồi, tôi biết làm thầy giáo không tiện cho việc yêu đương. Tôi cũng không định giấu giếm mọi người."

"Không thể con rô cũng tiếc, con diếc cũng muốn được. Ông chỉ được chọn một thứ mà ông muốn." Dứt lời, Mạnh Công ngoái lại nhìn thoáng qua Trác Thù đứng ở đằng kia: "Anh ấy có biết không?"

"Chưa, tôi chuẩn bị thông báo." Ưng Đồng Trần quay lại theo tầm mắt của Mạnh Công. Trác Thù và Chân Minh Hâm trốn trong góc rủ rỉ bàn luận về đề tài nào đó, chốc chốc lại bật cười xấu xa với nhau.

Ưng Đồng Trần và Mạnh Công sa sầm mặt.

*

Trác Thù chẳng hề hay biết cặp mắt tử thần đang oanh tạc tấm lưng mình suốt nãy giờ, tập trung học hỏi "ba mươi sáu kế" của Chân Minh Hâm.

"Còn bí kíp nào nữa không? Thầy Chân dạy anh đi."

Chân Minh Hâm nhắm mắt đăm chiêu: "Tất nhiên là còn, ngặt nỗi cả đời em chỉ lĩnh hội được chừng đó mưu kế, dạy hết cho anh rồi."

Trác Thù không dằn được nỗi thất vọng: "Nghĩa là anh sắp tốt nghiệp à?"

"Khoan hẵng, em nhớ ra rồi." Chân Minh Hâm choàng mở mắt: "Có lẽ anh đã quên mất nghề nghiệp thật sự của em. Dù sao em cũng ít nổi tiếng mà, anh bật đèn lên soi làng giải trí cũng chả tìm được!"

Trác Thù: "Hử?"

"Dựa theo kinh nghiệm cày phim của em, có ba mẫu đàn ông được yêu thích nhất." Chân Minh Hâm búng tay tanh tách.

Trác Thù hỏi: "Ba loại nào?"

"Trên thế gian có một chàng trai, nghèo khó là thế, cơ hàn là vậy, nhưng lại mang trong mình hoài bão và niềm tin mãnh liệt. Một khi gặp được người mình thương, bất luận là ai cũng sẽ quả quyết hô lên..."

Trác Thù: "Cưới anh nhé?"

"Là tôi nuôi em!" Chân Minh Hâm nói: "Anh thử đặt mình vào vị trí cô gái kia xem có cảm động đến mức bật khóc không?"

Trác Thù hùa theo: "Cậu thật tinh tế."

"Trên đời này không có gì mà tiền không giải quyết được! Nửa kia không muốn phấn đấu cũng không sao, anh chỉ cần tuyên bố "tôi nuôi em" là xong! Đương nhiên cái gì cũng có nhược điểm, tuy được sống trong nhung lụa yêu thương nhưng họ lại mất đi nỗi ưu tư phiền muộn."

Trác Thù: "... Loại thứ hai thì sao?"

"Loại thứ hai thì lấy bộ phim thần tượng nổi tiếng dạo trước ra làm ví dụ nhé. Bộ phim này được cải biên từ tiểu thuyết cùng tên "Hợp đồng hôn nhân: Chủ tịch lạnh lùng luôn đòi hỏi" do tên gà mờ hết thời - Liễu Lợi Ngang đóng chính."

Trác Thù: "Chưa xem."

"Anh không xem là thiếu sót lắm đấy. Liễu Lợi Ngang trong phim như viên thuốc kích d*c biết đi, từng cử chỉ lời nói của cậu ta đều rất bá đạo, cực kì bá đạo, bá đạo tột cùng! Em xin phép bình chọn cậu ta đứng thứ nhất trong bảng xếp hạng chủ tịch."

"..." Trác Thù thắc mắc: "Rốt cuộc là bá đạo đến mức nào?"

Chân Minh Hâm vừa mô phỏng lại vừa kể: "Cậu ta dồn cô gái xinh đẹp nhu nhược kia vào góc tường, khóe mắt hằn tơ máu, gằn từng chữ: "Em muốn trốn ư? Tôi cho phép em trốn ư?"."

Trác Thù: "... Còn tiếp không?"

"Tất nhiên là còn. Cậu ta ép cô gái xinh đẹp nhu nhược kia vào góc tường..." Chân Minh Hâm chống một tay lên thân cây, nở nụ cười tà mị với không khí: "Tôi nguyện dùng tính mạng mình để đổi lấy hai tiếng ông xã của em, hửm?"

Đừng coi thường cái "hửm" này! Hửm một tiếng ruột gan quặn thắt, hửm một tiếng phả ra hơi thở cấm dục lại nóng rực của chủ tịch, hửm một tiếng dấy lên cơn nắng trong lòng khán giả!

Trác Thù: [Ông lão xem điện thoại trong tàu điện ngầm. jpg]

Chân Minh Hâm tạo vài tư thế khác với cái cây: "Sau đó lại đè lên tường như này nè, mắt đỏ ngầu, cất giọng nghẹn ngào van xin người con gái xinh đẹp nhu nhược kia theo mình về nhà..."

Trác Thù thống khổ gào lên: "Không, chủ tịch chúng tôi rất bận, không rảnh đi đè tường."

Chân Minh Hâm: "Vậy anh có thể đè xuống sô pha, đè lên ghế xe, đè xuống giường!"

"..." Mắt Trác Thù sáng bừng: "Ngon."

"Đó chỉ là chút tài mọn. Mẫu đàn ông thứ ba càng kích thích hơn, anh muốn nghe không?"

Trác Thù: "Xin được rửa tai lắng nghe."

"Dựa theo kinh nghiệm đọc truyện sếch gei, á nhầm, đọc đam mỹ nhiều năm của em, có một dạng công không giống ai nhưng rất được ưa chuộng."

"Như nào?"

"Công bị điên."

Lần đầu Trác Thù nghe đến thể loại này nên gặng hỏi: "Điên như nào?"

"Cảm xúc thất thường, tính cách khó đoán, nói chuyện quái gở, thân thế nhất định phải bi thảm, sở thích số một là giết người, giết chó, giết từ trên xuống dưới! Hôm nào vui thì bày trò ngũ mã phanh thây để giải khuây, hôm nào buồn thì tru di cửu tộc đồ sát thiên hạ để giải sầu."

Trác Thù: "..."

Chân Minh Hâm: "Trong hàng vạn sinh linh trên thế giới, chỉ có duy nhất một người làm trái tim hắn rung động. Nếu có một người sói như vậy yêu anh, anh có cảm động không?"

Trác Thù: "Không cảm nổi không cảm nổi."

Vì một đất nước hòa bình, giàu mạnh, dân chủ, văn minh...

Chân Minh Hâm đè cây lâu quá nên đỏ ửng cả tay, cậu rút tay về, ung dung hỏi: "Trác Vô Kỵ, những điều ta dạy con nhớ được bao nhiêu?"

Trác Thù trả lời: "Thưa thầy Chân Tam Phong, con chỉ nhớ rõ hơn nửa."

Chân Minh Hâm vuốt chòm râu vô hình: "Giờ thì sao?"

Trác Thù: "Còn gần một nửa."

Chân Minh Hâm: "Giờ thì sao?"

Trác Thù: "Quên sạch rồi!"

Chân Minh Hâm: "Được, vậy con có thể..."

Trác Thù quay phắt đi!

Đi ăn mì!

Mặc dù trong nồi chỉ có mì và nước nhưng vẫn bị bốn người đàn ông trưởng thành vét sạch sẽ. Bấy giờ họ mới có cảm giác căng bụng được phần nào.

Sau khi giội nước dập tắt lửa, họ chúc nhau ngủ ngon rồi lần lượt quay về lều.

Rửa mặt qua loa xong, Ưng Đồng Trần chui vào túi ngủ, bị Trác Thù kéo vào lòng ủ ấm cho nhau. Lát sau, anh đột nhiên lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh: "Em có chuyện muốn nói với anh."

Trác Thù hỏi: "Chuyện gì?"

Ưng Đồng Trần suy tư một hồi rồi ngẩng mặt lên nhìn chăm chăm vào đôi mắt hắn, anh nói: "Em xin nghỉ việc rồi, sau này không còn là giáo viên cũng không còn là thầy chủ nhiệm của em gái anh nữa."

Trác Thù sửng sốt, ngẩn ngơ nhìn Ưng Đồng Trần, mãi lâu sau mới se sẽ hỏi: "Thật ư?"

"Ừm."

"Khi nào vậy?"

"Cách đây hai ngày, vào đúng hôm kết thúc năm học." Ưng Đồng Trần đáp: "Em dạy tụi nhỏ đến hết năm, coi như không còn gì tiếc nuối."

Thật lâu sau, Trác Thù cúi đầu hôn đối phương: "Em tự nguyện ư?"

"Ừm." Ưng Đồng Trần gật đầu, dù ban giám hiệu không phát hiện ra chuyện này thì sớm muộn anh cũng xin nghỉ việc: "Chị Lữ Tông Thải mang thai rồi, công việc ở văn phòng sẽ ngày càng nhiều hơn nên em không thể quan tâm tụi nhỏ như trước. Chẳng thà để giáo viên khác dạy dỗ chúng."

Trác Thù xoa đầu Ưng Đồng Trần, ghé đầu hôn tai anh: "Ừm, thoạt nhìn cứ tưởng thầy Ưng lạnh lùng nhưng ai ngờ lại dịu dàng đến thế. Ban nãy anh còn thấy em tán dóc với học sinh trong trong nhóm chat của lớp."

"..."

"Không sao, không được làm thầy giáo thì làm bạn với tụi nhỏ." Trác Thù khẽ cười: "Làm anh dâu của Trác Tử nữa, thật tốt."

Ưng Đồng Trần bĩu môi, ấy nhưng khóe miệng lại nhếch lên tạo thành độ cong khó mà phát hiện ra.

"Nghỉ rồi thì thôi." Trác Thù nói: "Sau này anh nuôi em."

"Vớ vẩn." Ưng Đồng Trần vừa cười vừa mắng, vòng tay ôm lấy hắn.

Trác Thù: "!"

Thầy Chân không lừa mình!

Đôi lúc sẽ có cơn gió se lạnh thoảng qua đỉnh núi.

Song không tài nào lọt được vào túp lều ấm nóng.

Hơi thở vấn vít, má ấp môi kề, không gian chật hẹp, thích hợp làm tình.

Hắn chống tay ở hai bên Ưng Đồng Trần, cần cổ căng lên như thể nôn nóng muốn bùng nổ sức mạnh.

Ưng Đồng Trần rướn cổ hôn hắn, đôi mắt đê mê mở ra, phản chiếu nụ cười hết sức tà tính của Trác Thù.

Nếu anh hay đọc tiểu thuyết được đăng tải trên mạng thì sẽ biết "thuật ngữ chuyên môn" để miêu tả nụ cười này là... nụ cười tà mị.

Ngay sau đó, Trác Thù dồn anh vào góc lều, đôi mắt đỏ ngầu, nói bằng chất giọng trầm khàn: "Tôi nguyện dùng tính mạng mình để đổi lấy hai tiếng ông xã của em, hửm?"

Ưng Đồng Trần: "..."

"Hửm?" Trác Thù hối thúc: "Em nhen lên ngọn lửa dục vọng thì chính em phải dập tắt nó."

"Anh không tào lao không chịu được à?" Ưng Đồng Trần hừ một tiếng, túm cổ áo hắn, trở mình đảo vị trí rồi cúi đầu xuống.

"Ưm... ưm..." Đôi tay Trác Thù khua loạn trong không trung vài phát rồi ghì chặt lấy lưng Ưng Đồng Trần.

Trác Thù: (*^▽^*)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.