Edit: La Phong Hoa chầm kẻm sau thi
___
Lúc Ưng Đồng Trần diện bộ quần áo tự chọn lấy, Trác Thù mới hiểu vì sao bé cưng "chìm nghỉm" như vậy.
Bé cưng chẳng chịu chăm chút đỏm dáng tí nào. Với gu thẩm mỹ này, Ưng Đồng Trần có thể tỏa sáng giữa đám tài tử giai nhân điện ảnh mới là lạ.
Tuy áo sơ mi rất hợp với khí chất bé cưng, nhưng đơn điệu quá.
Bỗng dưng Trác Thù cảm thấy mình như người cha già lao tâm khổ tứ vì tương lai con cái: "Bộ này không hợp, đổi bộ khác."
Ưng Đồng Trần đang cài cúc tay áo, nghe vậy bèn hỏi: "Sao không hợp?"
"Đơn giản quá." Trác Thù bước đến khu trưng bày, càn quét một lượt rồi chọn vài bộ thời thượng nhưng rất trang nhã: "Thử mấy bộ này xem."
Sau khi Ưng Đồng Trần vào phòng thay đồ, nhân viên bán hàng lân la tới chỗ Trác Thù, tíu tít khen: "Anh khéo chọn ghê. Mấy bộ đấy đều là hàng limited đang thịnh hành ạ."
Trác Thù gật đầu đáp lại. Mặc dù hắn không thích mua sắm nhưng sản nghiệp nhà họ Trác là trung tâm thương mại, hắn buộc phải tìm hiểu những sản phẩm được ưa chuộng của các nhãn hàng lớn.
"Hôm nay có vẻ đắt khách nhỉ." Hắn lơ đãng hỏi: "Ở đại sảnh người đông nghìn nghịt."
"Vâng, dạo này trung tâm thương mại tổ chức hàng loạt sự kiện giảm giá. Em nghe nói lễ Quốc khánh và Trung thu còn mời Mai Hưng Minh đến biểu diễn." Nhân viên bán hàng hào hứng kể.
Tuy Mai Hưng Minh chỉ là nghệ sĩ hết thời, nhưng trong mắt người dân như vậy đã sang chảnh lắm, có cái để chụp choẹt đăng lên WeChat.
Trác Thù đăm chiêu gật đầu, loanh quanh trong gian hàng, lát sau cửa phòng thay đồ mở ra.
Hắn ngoái lại nhìn, sững sờ đứng như trời trồng.
Ưng Đồng Trần tuyệt nhiên là ví dụ sống cho câu "lụa đẹp vì người". Chiếc áo rộng nối tay hai màu càng tôn lên dáng người cao ráo và làn da trắng ngần của anh.
Ưng Đồng Trần xoay vài vòng trước gương, cảm thấy cũng bình thường, chui vào phòng thay đồ để mặc lại quần áo của mình.
Lúc quay ra đã thấy Trác Thù trả tiền, anh dằn cảm xúc lạ lẫm mà nhận lấy chiếc túi từ hắn, chẳng biết anh nghĩ gì mà im thin thít.
Đến khi rời khỏi gian hàng, Trác Thù buột miệng hỏi: "Nghĩ gì đấy."
"Ông già nhà tôi."
"Sao bỗng dưng lại nghĩ đến?"
Ưng Đồng Trần nhếch môi, đôi mắt như ngọn đèn lóe sáng: "Đột nhiên nhớ ra rằng lần cuối tôi được người khác mua áo cho đã là lâu lắm."
Trác Thù nhìn Ưng Đồng Trần nhưng không gặng hỏi, chỉ cốc trán anh: "Gọi tôi một tiếng daddy, em thích gì tôi cũng mua cho."
Ưng Đồng Trần xoa trán, tức cười nói: "Thôi được rồi, giờ mau đền kính cho tôi."
Vì không có kính, anh thường phải nheo mắt để nhìn rõ hơn, đôi mắt mờ mịt khác hẳn với ánh nhìn sắc sảo như mọi khi. Trác Thù thấy hay ho, kìm lòng không đặng ngắm lâu hơn.
Ưng Đồng Trần nhìn thẳng vào mắt hắn: "Đẹp trai không?"
"Tàm tạm."
"Hừ."
Tầng ba trung tâm thương mại có vài gian hàng bán kính. Ưng Đồng Trần là khách ruột của chủ tiệm nào đó, kéo Trác Thù một mạch lên đấy.
Nhác trông thấy anh, nhân viên lập tức niềm nở chào đón: "Sao anh lại ghé tiệm em nữa? Lần này bị sao?"
"Lần này không phải do anh làm hỏng." Ưng Đồng Trần chỉ Trác Thù sau lưng: "Là tại anh ta."
Nhân viên nói vài câu khách sáo rồi dẫn anh đến phòng đo thị lực và cắt kính: "Gọng kính thì sao ạ? Anh có muốn đổi kiểu khác không?"
Ưng Đồng Trần không hứng thú với vấn đề này lắm, mặc cho nhân viên thao thao bất tuyệt giới thiệu, định bụng thấy hợp thì mua như mọi khi. Anh toan nói "tùy cậu", bỗng thấy Trác Thù lượn lờ trước tủ trưng bày, bèn gọi: "Trác Thù, anh chọn gọng kính cho tôi đi."
Trác Thù nhướng mày: "Em sai tôi?"
"Anh lựa cái gì cũng đẹp." Ưng Đồng Trần đáp.
Trác Thù lặng thinh, hăm hở chạy đi chọn gọng kính, ngoài miệng lại cằn nhằn không dứt.
Nhân viên hớn ha hớn hở, vừa đo thị lực vừa tình tứ đá lông nheo với Ưng Đồng Trần: "Đằng kia là ai vậy? Trông ngon giai quá, anh ấy có người yêu chưa?"
Ưng Đồng Trần ngạc nhiên, tranh thủ liếc người đàn ông ngoài kia. Trác Thù hơi cúi đầu, tóc được vuốt keo gọn gàng, ngón tay thon dài gõ lên tủ kính, hỏi nhân viên về chất liệu các kiểu. Rõ ràng chỉ là động tác rất đỗi bình thường, nhưng từng cử chỉ của hắn toát lên phong thái cao quý, điềm tĩnh.
Đúng chuẩn hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu.
"Đẹp trai như vậy chắc chắn là có người yêu rồi. Em hỏi thừa thật đấy, aiz." Nhân viên tự hỏi tự trả lời.
Ưng Đồng Trần dời tầm mắt, mỉm cười: "Đó là bố anh."
Nhân viên suýt nữa bóp vỡ chiếc kính trong tay.
Lúc quay về, Ưng Đồng Trần tự lái xe. Cả hai mua kính xong thì ai về nhà nấy. Anh giương mắt nhìn gương chiếu hậu, chiếc kính mới nằm im trêи sống mũi.
Kiểu dáng Trác Thù chọn vẫn là gọng vàng giống cái cũ, có điều chất lượng tốt hơn, còn có thêm dây đeo kính cùng màu.
Bạn giường này cũng được phết.
Lúc ngang qua một tòa cao ốc văn phòng, anh ngoặt vào bãi đậu xe, thấy một chiếc Mercedes quen thuộc.
***
Trong văn phòng Ngôn Vực.
Mọi người đang chuẩn bị họp, vì đây là cuộc họp quý nên ai cũng phải tham dự. Hai tấm chiếu mới Mandy và Halen cực kỳ phấn khởi, vừa đứng tán gẫu ở cửa vừa nhìn ngang ngó dọc.
Ba giờ chiều, tất cả mọi người đều vào phòng họp.
Lữ Tông Thải gọi điện thoại, chưa đến một phút đã cúp máy.
Cả phòng nhìn cô chằm chằm.
"Chờ một chút, sếp Ưng và sếp Cao sắp đến."
Vừa dứt lời, cửa phòng lập tức mở ra.
Cao Đạt xuất hiện ở cửa, vui vẻ vẫy tay chào mọi người: "Ái chà chà, hình như đang đợi anh hả?"
Những người khác: "Hứ."
Đàn ông có vợ trông phát ngán!
Lúc này, Cao Đạt bước vào để lộ người đàn ông khác đi phía sau.
Vóc dáng mảnh khảnh, gương mặt tuyệt đẹp, mắt sáng tinh anh thu hút ánh nhìn của bao nữ đồng nghiệp.
"Sếp Ưng ơi! Lâu lắm rồi anh mới đến thăm tụi emmm!"
"Đúng đó. Linh vật anh không có ở đây, khách hàng vãn hẳn luôn ạ."
"Em vừa bói một quẻ, anh chính là bạch mã hoàng tử của em."
"Em mua xong váy cưới rồi, sếp Ưng mau cầu hôn em đê."
"Các em khéo ăn khéo nói quá, không hổ là nhân tài công ti chúng ta." Ưng Đồng Trần nhoẻn miệng cười, ngồi xuống bên cạnh Lữ Tông Thải, đưa bản thảo cho cô: "Những tài liệu này đã dịch xong."
Lữ Tông Thải: "Chú em thật đáng tin."
Mandy ngồi trong góc mê muội cắn bút: "Thấy chưa thấy chưa? Kia là anh khóa trêи của tui, thần tượng đời tui đó."
"Thấy rồi." Halen hâm mộ gật đầu cái rụp, nước miếng chảy ròng ròng: "Sếp Ưng đúng là tấm gương để tụi mình noi theo!"
Nội dung cuộc họp xoay quanh tổng kết quý trước và kế hoạch cho quý tới. Hiện tại văn phòng đã vào guồng quay công việc, dự định mở rộng thêm các ngôn ngữ khác, những ngôn ngữ ít phổ biến cũng là mảnh đất đầy tiềm năng.
Việc mở rộng thị trường vẫn do Cao Đạt phụ trách, vì vậy mảng dịch thuật sẽ phải san sẻ cho những người khác.
Nhân viên kỳ cựu gắn bó với văn phòng từ thời kỳ đầu có thể độc lập xử lí một hạng mục, nhưng lính mới vẫn cần người cầm tay chỉ việc.
"Tháng sau trung tâm thương mại K.W tổ chức sự kiện nhân dịp Quốc khánh, mời không ít thương nhân nước ngoài đến nên cần phiên dịch viên. Họ đã liên lạc với văn phòng chúng ta." Lữ Tông Thải nói tiếp: "Đồng Trần, cậu phụ trách hạng mục này nhé. Amy theo cậu lâu nhất, để em ấy đi cùng đỡ đần công việc. Mandy cũng đi theo làm trợ lí, làm quen với nghiệp vụ."
Ưng Đồng Trần: "Không thành vấn đề."
Còn Amy và Mandy đều hết sức tình nguyện.
Lữ Tông Thải đưa tấm danh thϊế͙p͙ cho anh: "Đây là số điện thoại thư kí của chủ tịch K.W, cô ấy sẽ chủ động liên lạc với cậu."
"Mễ Xu?" Ưng Đồng Trần liếc qua: "Được."
Đang họp dở dang, Ưng Đồng Trần không ngồi nổi nữa, cũng tại đêm qua anh "chơi bắn súng" quá lâu.
Cao Đạt trình bày cách thức mở rộng thị trường bằng PPT, thấy vậy nhắc nhở: "Mời cậu Ưng ngồi yên."
"Em xuống dưới đứng nghe." Ưng Đồng Trần tỉnh queo cầm tài liệu đi xuống: "Như vậy mới dễ quan tâm lính mới."
Cao Đạt: Tui nghi cậu buồn ngủ vì nghe tui lải nhải thì có!
Ưng Đồng Trần đứng ngay cạnh hai nhân viên mới, dựa lưng vào tường nghiêng mặt lắng nghe một cách nghiêm túc. Lúc cúi đầu, anh chợt phát hiện có hai cô gái ngây ngốc nhìn mình. Anh cầm bút gõ mỗi người một cái, nhắc khẽ: "Tập trung."
Mandy: "!!!" Má ơi con yêu rồi!
Halen: "!!!" Má ơi hình như con vừa gặp phải thầy chủ nhiệm!
Khi cuộc họp kết thúc trời đã nhá nhem tối.
Xét thấy hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của vợ chồng nhà mình, Cao Đạt vẫy tay: "Liên hoan nào!"
Cả đám nhao nhao ầm ĩ, dắt díu kéo nhau đến nhà hàng. Ưng Đồng Trần chở thêm vài người khác, trong đó có cả lính mới. Họ đều là những cô gái cởi mở, vừa lên xe là ríu rít trò chuyện, chém gió hăng đến mức thi nhau hát hò.
Halen mạnh dạn hát mấy bài liền, giọng ca khi trầm khi bổng, hát xong còn hỏi Ưng Đồng Trần thấy có hay không.
Ưng Đồng Trần nở nụ cười, nhận xét: "Con hát chẳng lẽ mẹ lại không khen hay."
Mọi người trong xe cười nghiêng ngả.
Nhà hàng nằm trong một tòa khách sạn cao cấp. Nhân viên của công ti không quá nhiều, một phòng nhỏ ba bàn ăn là đủ.
Mọi người đều là những thanh niên năng động, tụ tập với nhau chỉ thích uống rượu tán phét. Ngay cả Ưng Đồng Trần cũng uống kha khá.
Khi cả đám nhậu nhẹt tưng bừng, Ưng Đồng Trần thấy hơi nóng bèn đứng dậy đến nhà vệ sinh rửa mặt. Nước máy mát rượi hất lên mặt, anh đợi một hồi mới tỉnh táo hơn.
Anh tới bên cửa sổ hóng gió đêm se lạnh, mò mẫm tìm hộp thuốc lá mà Cao Đạt đưa, châm lửa rít một hơi. Anh kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, ung dung nhả khói.
Lúc này, gian WC bên cạnh vang lên giọng nói ồm ồm: "Con gái con đừng khóc. Thằng oắt đấy chỉ là loại nhãi nhép đểu giả khốn nạn. Cha sẽ xử đẹp nó, tìm người khác tốt hơn cho con."
"Được rồi được rồi, con yên tâm, cha đảm bảo sẽ tìm được anh chàng xịn hơn. Cứ yên tâm, cha đã nghĩ ra cách hạ bệ nó. Chẳng phải nó thích đàn ông sao, vậy thì cha sẽ phá hủy thanh danh của nó!"
Ưng Đồng Trần dụi điếu thuốc, lâng lâng rời đi. Anh vịn vào lan can hàng lang, lão trung niên phía sau đột ngột vượt lên đi thẳng về phía trước, không biết gọi điện cho ai: "Sắp xếp cho tôi vài thằng trai bao."
Ưng Đồng Trần nheo mắt, một trước một sau quay về phòng mỗi người. Nhân lúc lão trung niên mở cửa phòng, anh lơ đãng ngó vào trong, bước chân bỗng dưng khựng lại.
Ngay sau đó cửa phòng đóng lại.
"Sếp Ưng ơi anh nhầm phòng rồi, đây mới là phòng tụi mình." Mandy vừa đi WC về thấy Ưng Đồng Trần bám rễ ở cửa phòng bên cạnh.
"Em đợi ở đây, anh rửa mặt thêm lần nữa." Ưng Đồng Trần loạng choạng chạy đến nhà vệ sinh, hì hục chà mặt rồi nới lỏng cà vạt, cởi luôn cúc trêи cùng để lộ xương quai xanh lấp ló sau vạt áo.
Lúc ngẩng đầu, đôi mắt anh mơ màng như sương mù giăng kín, gò má đỏ bừng, ngực áo ướt nhẹp.
Mandy đợi một hồi, bất ngờ thấy được bộ dạng này của Ưng Đồng Trần mà tim đập thình thịch: "Sếp... sếp Ưng."
Ưng Đồng Trần đi tới chỗ cô, dáo dác nhìn xung quanh, hỏi nhỏ: "Em mang nước hoa không?"
"Có ạ." Mandy đỏ mặt, không biết thẹn thùng hay do men rượu.
"Cho anh mượn chút."
Tuy không hiểu đầu cua tai nheo nhưng Mandy vẫn quay vào lấy lọ nước hoa trong túi xách mang ra cho anh.
Ưng Đồng Trần xịt không ít mới trả Mandy, sau đó đẩy cô về phía cửa phòng: "Em ăn tiếp đi. Anh gặp bạn nên định chào hỏi vài câu, khỏi cần chờ anh."
"Bạn bè gì tầm này, anh không ăn cùng tụi em nữa ạ?" Mandy chưa kịp dứt lời đã bị đẩy vào phòng.
Ưng Đồng Trần gõ cửa phòng bên cạnh, lát sau lão trung niên mở cửa, soi anh từ đầu đến chân.
"Chào ngài, giám đốc bảo tôi tới." Ưng Đồng Trần dựa vào cửa cúi đầu nhìn lão ta. Mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi làm lão chau mày, lúc nhìn thấy mặt anh, cặp lông mày của lão càng nhíu chặt hơn, làu bàu: "Sao tìm được đứa đẹp trai thế nhỉ? Chỉ có mình cậu?"
"Ừm, hôm nay đông khách nên chỉ còn mỗi tôi."
"Vào đi."
Ưng Đồng Trần bước vào, nhìn người ngồi cạnh bàn. Hình như hắn đã ngà ngà say, ngả người vào ghế hờ hững liếc mắt, lúc thấy anh hắn hơi sửng sốt, nhưng cũng chỉ thoáng qua.
"Chú Hồ, chú làm gì vậy?" Trác Thù lắc ly rượu trong tay, bâng quơ hỏi.
"Nghe nói cháu thích đàn ông phải không?" Hồ Thạc cười hô hố, đẩy Ưng Đồng Trần về phía Trác Thù: "Đây là do chú cất công tìm cho cháu thư giãn đấy."
Trác Thù ngước nhìn Ưng Đồng Trần: "Chú tìm được hàng ngon như này ở đâu?"
Hồ Thạc: "Cháu quan tâm chuyện đó làm gì. Cậu ấy là dân chuyên nghiệp, chắc chắn sẽ làm cháu vừa lòng."
Trác Thù ôm eo Ưng Đồng Trần, ra sức kéo anh ngồi lên đùi mình, ghé ly rượu bên môi anh.
Trác Thù đưa mắt nhìn Hồ Thạc: "Chú đứng đó thì chúng cháu làm ăn kiểu gì?"
"Tất nhiên chú sẽ ra ngoài." Hồ Thạc vừa nói vừa nháy mắt như điên với Ưng Đồng Trần: "Chỉ là không biết cậu này phục vụ cháu có tận tình không."
Trác Thù nhìn Ưng Đồng Trần, tâm tư giấu trong đôi mắt thâm sâu khó đoán.
"Ngài yên tâm." Lông mi Ưng Đồng Trần khẽ chớp, anh duỗi tay quàng cổ Trác Thù, chầm chậm nhắm mắt, bao phủ đôi môi hắn bằng hơi thở đượm mùi rượu của mình.
Hồ Thạc lén lút chỉ điện thoại, ý bảo anh chụp vài tấm ảnh. Ưng Đồng Trần thấy vậy bèn gật đầu.
Đợi Hồ Thạc đi ra đóng kín cửa, hai kẻ đang ôm hôn nồng nhiệt chợt dừng lại.
Ưng Đồng Trần mệt mỏi dựa vào bàn, cúi đầu day day ấn đường.
"Sao em lại ở đây?" Trác Thù nắm cằm anh mà truy hỏi: "Ai phái em đến quyến rũ tôi?"
"Tình cờ thôi." Đuôi mắt anh vẫn ửng hồng, uể oải giải thích. Anh cúi đầu cắn ngón tay Trác Thù, ngước đôi mắt sáng rực, hơi gắt: "Anh không tin thì thử xem."
Trác Thù bật cười.
Đương nhiên hắn biết Ưng Đồng Trần không phải hạng người đó. Nếu Ưng Đồng Trần lắm chiêu nhiều trò như vậy đã chẳng cùng đường đến nỗi để hắn bao nuôi.
Buổi hẹn tối nay vốn là bữa tiệc Hồng Môn, trước khi đến hắn đã uống thuốc giải rượu. Nhưng Hồ Thạc một mực chơi bài tình cảm, vậy nên hắn cũng phải giả vờ chút đỉnh.
(*) Bữa tiệc Hồng Môn: là một sự kiện trong cuộc chiến Hán - Sở thời chiến quốc, Hạng Vũ tổ chức tiệc này hòng giết Lưu Bang. Nghĩa bóng ám chỉ một cái bẫy vui vẻ nhưng thực tế lại nguy hiểm.
Đôi bên đã hợp tác nhiều năm, có điều Hồ Thạc luôn cho rằng Trác Thù thành công như ngày hôm nay là do họ Hồ nâng đỡ, dần dà toàn yêu sách những điều trái với luật của phường buôn bán.
Đúng là được voi đòi tiên.
"Tối nay em có công cứu giá, em muốn gì cứ nói, trẫm sẽ thưởng." Trác Thù nói.
Ưng Đồng Trần bị chọc cho bật cười.
Cả ngày sắm vai đại gia ngầu lòi trước mặt quý cô xinh đẹp và lão trung niên mà vẫn chưa đủ à?
"Tôi muốn gì anh cũng chiều hử?" Ưng Đồng Trần hỏi.
Trác Thù đang cảm thấy mĩ mãn, chợt lo lắng bé cưng vòi vĩnh quá đà, bèn nói: "Em thử nói xem em muốn gì."
Ưng Đồng Trần đổi tư thế: "Tôi muốn ở phía trêи."
"..." Big gan!
"Tôi thấy em ngứa ʍôиɠ mới đúng." Trác Thù ôm Ưng Đồng Trần, véo đùi anh một phát: "Tầng trêи có phòng cho thuê."
"Thôi thôi." Ưng Đồng Trần lắc đầu nguầy nguậy, nếu vận động nữa sẽ rách mất.
"Chơi cách khác." Trác Thù đè anh xuống ghế sô pha, cởi quần khép hai đùi anh lại.
Ưng Đồng Trần: "..."
Anh muốn chửi ầm lên, nhưng bỗng nhiên không biết nên chửi bằng tiếng Trung hay tiếng Anh.
Cảm giác đùi bị ma sát đến mức nóng rát, anh không nhịn được mà bật ra câu chửi thề Trung - Anh lẫn lộn.
Phắc diu.