"Đợi em về nhất định gặp chị ấy" Trác Thiên Ái hiện nay ở nước ngoài cười nói. Có thể câu được anh của cô thật sự không dễ, cô phải xem xem rốt cuộc là thần thánh phương nào.
"Anh bận làm việc, cúp máy đây" Nói chuyện với Trác Thiên Ái một chút vì bận xử lí một số hợp đồng nên Trác Diệu cúp máy.
"Chủ tịch, đây là bảng báo cáo ngài cần" Lục Dĩ Nhi lại mang một số bảng báo cáo lên, cô vừa để lên bàn xong liền muốn quay đầu bỏ chạy.
"Đứng lại" Trác Diệu lúc này mới rời mắt khỏi tài liệu trên bàn, nhìn thẳng vào Lục Dĩ Nhi.
Lục Dĩ Nhi vừa nhấc chân chuẩn bị chạy liền bị gọi lại, hắn muốn gì nữa vậy a? Không phải lại nói chuyện hôm qua chứ?
"Tránh mặt tôi làm gì? Tôi cũng không ăn thịt em" Trác Diệu nhìn bộ dáng lúng túng của ô thật không biết nên nói gì. Chỉ vì chuyện hôm qua liền muốn tránh mặt hắn sao?
"Chủ tịch bận nhiều việc như vậy những chuyện khác nên nói sau đi, tôi..." Lục Dĩ Nhi nhìn đóng công việc cần xử lí của Trác Diệu trên bàn, mượn một lí do rời đi. Chưa nói được hết câu liền bị chặn lại.
"Tôi đang rất rãnh" Trác Diệu nói dối cũng không có chớp mắt, giống như lúc này người nói với Trác Thiên Ái mình rất bận không phải là hắn vậy.
Lục Dĩ Nhi gật gật đầu, rõ ràng khi nãy loay hoay ngoài cửa không biết có nên vào hay không, cô còn nghe người nào đó nói mình bận cúp máy. Xem cô là trẻ con mà lừa gạt sao? Hừ.
"Chuyện hôm qua, thật sự không thể?"
Lục Dĩ Nhi vừa mở miệng định nói thì lại bị chặn lại. Quỷ keo kiệt này không phải bị thần kinh đi.
"Thôi không cần trả lời, ra ngoài đi. Bây giờ bản thiếu bị em làm tổn thương rất sâu sắc, không muốn thấy mặt em" Trác Diệu nhìn vẻ mặt của cô liền biết cô không muốn đồng ý với hắn, hắn không muốn lại nghe cái đáp án đó. Hắn không tin bản thân không thu phục được cô.
Lục Dĩ Nhi khóe môi giật giật mấy cái, rồi lặng lẽ xoay người đi ra ngoài. Tổn thương sâu sắc? Hắn cho bản thân là thiếu nữ lần đầu tỏ tình bị từ chối hay sao? Cô đâu biết được đây thật sự là lần đầu tiên hắn đối xử như vậy với một người con gái.
"Đứng lại, bảo em đi em liền đi sao? Tôi bảo em chịu trách nhiệm sao em không liền chịu đi?" Trác Diệu nhìn Lục Dĩ Nhi thật sự bước đi liền nỗi bão. Mẹ nó, sao bảo cô chịu trách nhiệm cô không chịu đi?
Lục Dĩ Nhi lúc này mớ dừng lại, quỷ keo kiệt muốn cái gì đây chứ? Bảo cô đi cô liền đi, bây giờ lại nỗi bão cái quái gì? Cô mới là người nên tức giận mới phải.
"Rốt cuộc anh muốn cái gì đây hả?" Lục Dĩ Nhi nhìn Trác Diệu, hận không thể đập giày cao gót vào mặt hắn. Một ngày cô còn ở đây, sớm muộn gì cũng bị chọc tức chết.
Trác Diệu đứng lên đi về phía cô, vẻ mặt hoàn toàn không có chút thiện ý. Cô nuốt một ngụm nước bọt, tình hình này không khả quan vô vẫn nên chuồn đi thì tốt hơn. Suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu thì cả cơ thể đã bị kéo đi, đầu cô đập vào lồng ngực hắn. Phút chốc gương mặt trắng tuyết liền đỏ như cà chua chín.
"Anh..." Lục Dĩ Nhi vừa mới mở miệng mắng chửi thì cả người lại hóa đá.
Môi hắn đặt lên môi cô, ra sức cắn mút lấy toàn bộ mật ngọt bên trong. Người Lục Dĩ Nhi hung hăng run rẩy, muốn đẩy hắn ra cũng không được, sức của hắn quá lớn. Hôn đến cô sắp tắt thở mới buông ra, môi cô bị hôn đến sưng lên. Lục Dĩ Nhi không còn sức lực dựa vào người hắn thở gấp. Cô có cảm giác hắn mà không buông ra cô liền bị ngạt chết.
"Anh đừng có ép buộc tôi nữa có được không" Lục Dĩ Nhi hung hăng trừng mắt nhìn Trác Diệu. Con người này tại sao không nói lí lẽ như vậy? Cho dù cô đồng ý thì sao chứ, lấy cô về hắn cũng sẽ không được hạnh phúc. Trẻ con, ấu trĩ. Cô lấy tay xoa xoa môi sưng đỏ, dựa vào đâu muốn ức hiếp cô.
Trác Diệu ôm lấy cô vào lòng, người hơi cúi xuống cạnh tai cô. Lục Dĩ Nhi bị hơi thở ấm nóng của hắn phả vào làm cả người căng thẳng.
"Có một ngày tôi nhất định làm cho em cam tâm tình nguyện ở bên tôi"
-----
Lục Dĩ Nhi đến tối khi đi ngủ cũng mơ thấy Trác Diệu ép buộc mình liền giật mình tỉnh giấc, mẹ nó, có để người ta ngủ yên được hay không. Lục Dĩ Nhi thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Trác Diệu cuối cùng cũng ngủ quên mất. Nhưng miệng nhỏ khi ngủ vẫn còn lẩm bẩm chửi người.
Cứ như vậy trôi qua một tuần thật nhanh, tiền lương của cô mỗi ngày vẫn đều đặn bị trừ đi. Hàng ngày còn bị Trác Diệu làm cho ôm một bụng tức. Đương nhiên Trác Diệu vẫn không từ bỏ cái suy nghĩ bắt cô chịu trách nhiệm. Cô cảm thấy bản thân mình ăn ở rất tốt mà, ông trời sao lại tàn nhẫn với cô như vậy. Cô thật sự đã quyết tâm xin nghỉ việc nhưng có Trác Diệu ở đây nguyện vọng của cô đâu thể thành hiện thực.
Một tuần nay, cô cũng biết được một số thông tin về Hướng Ngọc. Mấy đồng nghiệp đều nói Hướng Ngọc bị đuổi việc, gia đình chỉ có một công ty nhỏ cũng bị làm cho phá sản. Cô đoán bây giờ không chừng Cố gia cũng đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ. Hướng Ngọc này vừa đáng hận vừa đáng thương, nói cho cùng người mà cô ghét nhất chính là Cố gia.
Hôm nay, Lục Dĩ Nhi cảm thấy có chúc khác thường. Cả ngày hôm nay cô không có gặp Trác Diệu. Đúng lúc gặp được trợ lý Trương, cô hỏi về hắn sợ người ta sẽ hiểu lầm. Mặc kệ đi dù sao cô cũng tò mò.
"Trợ lý Trương, hôm nay quỷ keo... À không phải chủ tịch không đi làm sao?" Lục Dĩ Nhi cắn môi hỏi.
"Chủ tịch đã đi công tác rồi, khoảng tuần sau mới về, cô có chuyện gì sao?" Trợ lý Trương cười nhìn cô. Đây có thể sẽ là bà chủ tương lai của anh ta, dĩ nhiên phải đối xử tốt một chút.
"A, không có gì" Lục Dĩ Nhi luống cuống chạy đi, thật ra trong lòng đang mừng muốn chết. Hắn đi công tác rồi, cô được giải thoát rồi a. Quỷ keo kiệt rốt cuộc cũng đi công tác, ngày tháng của cô sau này bình yên rồi.
Vào mắt của trợ lý Trương liền thành "Ây, không gặp một ngày liền nhớ chủ tịch rồi sao?"
Trác Diệu đang làm việc ở nước ngoài bỗng nhiên hắc xì một cái. Lục Dĩ Nhi lại mắng chửi hắn rồi.