Ngày hôm sau, đến gần trưa Lục Dĩ Nhi mới mơ màng tỉnh dậy. Thân thể truyền đến từng cơn đau nhức, Trác Diệu đáng ghét dám làm như vậy với cô. Hại cô cả người đau nhức muốn dậy cũng chẳng nổi, rốt cuộc là ai đã nói lần đầu rồi là không đau nữa cô muốn đánh chết kẻ đó. Cô vô thức nhìn khoảng trống rỗng trên giường bên cạnh mình oán hận, cái thủ phạm gây ra lại thật nhiều tinh lực. Hôm qua chưa ăn cơm mà tại sao lại có nhiều sức lực như vậy, sáng sớm đã đi làm. Đây chính là sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ, cuộc sống đúng là chẳng có gì công bằng.
Nhắc đến lại nhớ đến đêm qua, cô và hắn cùng nhau dây dưa, triền miên. Sắc mặt lại ửng hồng, kéo chăn che mặt lại. Cũng may hắn không ở đây nếu không cô cũng chẳng biết đối mặt như thế nào. Biết như vậy hôm qua cô đã không thèm trở về cho hắn đói chết luôn nhưng mà bây giờ cô làm gì có nhà, nếu như mẹ còn sống thì tốt biết mấy.
Lục Dĩ Nhi cố gắng ngồi dậy mặc lại quần áo hôm qua, lê bước trở về phòng mình. Cô mà còn ở đây một lát thế nào cũng nhớ đến chuyện đêm qua mà bị ngượng chết.
"A" Vừa bước ra khỏi phòng đã yếu ớt ngã xuống nền gạch, cả người ê ẩm. Lục Dĩ Nhi đau đến muốn chảy nước mắt, xui xẻo chết đi được. Lúc này lại có người hầu đi ngang thấy được nhanh chóng chạy đến đỡ cô ngồi dậy.
"Lục tiểu thư, cô có sao không?" người hầu lo lắng nhìn cô.
"Không sao, cô dìu tôi về phòng đi" Lục Dĩ Nhi mày nhăn lại vì đau nhìn người hầu nói.
Người hầu cẩn thận dìu Lục Dĩ Nhi đi về phòng, để cô ngồi xuống giường. Trước khi đi còn cưới với cô, ánh mắt vô cùng quỷ dị.
"Lục tiểu thư, cô cứ nghỉ ngơi để tôi đem canh gà lên tẩm bổ cho cô"
Lục Dĩ Nhi gật gật đầu, như vậy cũng rất tốt cô thật sự là không còn sức lực nào để đi xuống dưới ăn đâu. Nhưng mà cô cần tẩm bổ cái gì? Lúc nãy ánh mắt khi người hầu nhìn cô vô cùng kì lạ. Mặt Lục Dĩ Nhi lại ửng lên hai tầng mây hồng, nhìn bộ dáng bây giờ của cô khẳng định tất cả mọi người đều biết đêm qua xảy ra chuyện gì. Tốc độ truyền tin của đám người hầu trong nhà này cô cũng tương đối hiểu được. Ở đây có cái lỗ nào không? Cô muốn chui vào. Đều tại Trác Diệu, tên lưu manh, vô sỉ hại cô thành như vậy.
Tâm trạng đột nhiên cũng khó chịu, hắn rốt cuộc xem cô là cái gì? Muốn cô chịu trách nhiệm gì đó sau lại bắt cô ở bên cạnh, còn đối với cô làm chuyện đó. Cô và hắn không yêu thương gì nhau tại sao phải làm như vậy? Có phải hắn chỉ xem cô là vật làm ấm giường hay không, giống như ông ta đối với mẹ cô vậy. Bắt ép mẹ cô nhưng lại không muốn nhận bà, đàn ông đều không phải người tốt.
Còn người nào đó ở công ty, hôm nay tâm tình xem ra rất tốt. Đi đến đâu cũng cười dọa nhân viên một trận khiếp sợ, hôm nay chủ tịch của bọn họ có chuyện gì vui hay sao? Công ty dạo gần đây cũng đâu có hợp đồng nào lớn chứ? Thật kì quái, đúng là thế gian này chuyện gì cũng có thể xảy ra mà.
Trợ lý Trương là người gần Trác Diệu nhất cũng cảm thấy quái dị, chủ tịch hôm nay tại sao cứ ngồi cười một mình như tên ngốc vậy? Những điều này tốt nhất không nên nói ra nếu không chắc chắn hắn sẽ có một chuyến bị điều đi đến Châu Phi hay cái nên hoang vắng nào đó làm việc. Nhưng mà hắn khẳng định chuyện này nhất định có liên quan đến Lục Dĩ Nhi kia, chậc chậc, chủ tịch biết yêu hay sao? Chuyện này hình như còn lạ hơn.
Trợ lý Trương vừa rùng mình bước ra khỏi thang máy lại gặp Long Hạ Kỳ đi vào.
"Trợ lý Trương, Trác Diệu có ở trên phòng không? Có phải cậu ta nổi giận hay không để tôi còn trở về" Long Hạo Kỳ nhìn bộ dạng trợ lý Trương cảm thấy chắc có chuyện gì đó liền đưa mắt hỏi. Trác Diệu này mỗi khi tức giận tốt nhất nên cách li.
"Không phải, chủ tịch Long hôm nay chủ tịch ngài ấy rất lạ. Cứ cười mãi" Trợ lý Trương đem những gì hôm nay kể lại cho Long Hạo Kỳ xong liền đi làm việc của bản thân.
Long Hạo Kỳ đắn đo suy nghĩ có phải Trác Diệu bị động kinh không? Hắn có nên đi vào? Nhưng mà hắn thật sự rất tò mò có chuyện gì, đứng cả buổi mới quyết định đi tìm Trác Diệu. Dựa theo kinh nghiệm những lần trước bị mắng gõ cửa phòng liền thấy trong phòng truyền ra thanh âm của Trác Diệu "Vào đi"
Long Hạo Kỳ mở cửa thân hình tà mị đi vào phòng, nhìn sắc mặt Trác Diệu thật sự là tốt hơn thường ngày rất nhiều. Có chuyện gì lại vui như vậy chứ?
"Hôm nay biết gõ cửa rồi sao?" Trác Diệu ngẩng đầu lên nhìn Long Hạo Kỳ. Từ khi em gái của hắn trở về số lần Long Hạo Kỳ đếm tìm hắn ngày càng nhiều, rãnh rỗi như vậy tại sao không đi tìm Tiểu Ái đi?
Long Hạo Kỳ đấm ngực thật sự muốn khóc mà, hắn làm sao mới được. Khi không gõ cửa cũng bị nói, mà gõ cửa rồi cũng bị nói. Vừa định mở miệng phản bác giọng Trác Diệu lại vang lên.
"Ngày nào cũng tìm tôi, tôi thật sự nghi ngờ cậu có tình ý với tôi rồi đấy?" Trác Diệu nghĩ đến liền rùng mình.
Long Hạo Kỳ mặt mũi biểu tình phong phú, không phải vì chuyện của Tiểu Ái hắn có thể mỗi ngày đều đi tìm hắn sao? Hắn cũng là chủ tịch Long Thị mỗi ngày đều có biết bao nhiêu công việc cần giải quyết chứ.
"Anh em à, cậu giúp tôi đi" Long Hạo Kỳ đi đến trước mặt Trác Diệu, gương mặt vô cùng thành khẩn cầu xin. Hắn hết cách rồi, cả số điện thoại Tiểu Ái cũng đổi, mỗi lần hắn đến Trác gia cô đều không có ở đó. Rõ ràng là muốn tránh mặt hắn, mãi như vậy hắn làm sao nói rõ được chứ?
Lại thấy Trác Diệu khinh bỉ hừ một tiếng, liếc mắt sang Long Hạo Kỳ "Tôi chỉ có một đứa em gái, đâu ra người anh em nữa?" ngày nào hắn cũng bị Long Hạo Kỳ lải nhải bên tai đến sắp phiền chết rồi, chuyện của bản thân mình giải quyết cũng không được. Ai bảo cậu ta ngốc, mấy năm nay tìm cách tránh mặt bây giờ lại hối hận. Xem như cho cậu ta hiểu được cảm giác của Tiểu Ái.
Mà Long Hạo Kỳ cũng sâu sắc cảm nhận được cảm giác đó, Tiểu Ái cố tình không muốn gặp mặt hắn cả tuần liền cảm thấy khó chịu nhưng hắn lại tránh mặt cô tận hai năm trời. Long Hạo Kỳ cười khổ, mọi chuyện đều từ hắn mà ra.
"Tháng sau là sinh nhật của Tiểu Ái, cậu có thể đến tham dự" Hắn đương nhiên cũng muốn nhân cơ hội này dẫn Lục Dĩ Nhi về Trác gia cho bà nội xem một chút.
"Được, tôi về trước" Long Hạo Kỳ tâm tình tốt hẳn lên, mở tiệc mừng sinh nhật Tiểu Ái chẳng lẽ cô không có mặt. Cho dù cô có không muốn hắn đến nhưng chắc chắn không dám từ chối Trác Diệu. Chẳng phải hắn có cơ hội gặp Tiểu Ái rồi hay sao? Làm bạn với tên này đúng thật là lựa chọn sáng suốt mà. Hắn làm sao quên sinh nhật cua cô được nhưng Tiểu Ái đã muốn tránh mặt đương nhiên sẽ không mời hắn, nếu có Trác Diệu thì ổn rồi.
Đến chạng vạng tối Trác Diệu trở về, từ khi Lục Dĩ Nhi ở đây hắn luôn trở về sớm hơn. Hôm nay đặc biệt khác lạ, hắn đi vào phòng khách chẳng thấy bóng dáng Lục Dĩ Nhi nằm xem phim như thường ngày.
"Lục Dĩ Nhi đâu?" người hậu đi ngang bị hắn gọi lại.
"Thiếu gia, Lục tiểu thư hình như không khỏe. Cả ngày nay luôn ở trên phòng, ăn cơm cũng là người hầu đem lên" Người hầu cúi đầu nói không dám nhìn thẳng Trác Diệu.
Hắn ừ một tiếng liền đi lên phòng Lục Dĩ Nhi. Cửa phòng mở ra chỉ thấy cô nằm trên giường, đang sử dụng điện thoại làm gì đó. Bộ dáng không giống bị bệnh cho lắm.
"Aaa" Lục Dĩ Nhi xoay người qua bắt gặp thân hình cao lớn của Trác Diệu, hắn không biết người dọa người sẽ dọa chết người sao? Nửa đêm nửa hôm lại đi đứng không tiếng động như vậy đứng trước cửa phòng cô. Nhìn thấy hắn ký ức đêm qua lại một lần nữa hiện lên gương mặt đỏ như cà chua chín, hung hăng trừng mắt một cái liền chui cả người vào chăn không thèm để ý đến hắn.
"Em còn không lăn ra đây?" Trác Diệu nhìn cục tròn tròn trong chăn cười cười, cô vẫn không có phản ứng gì là muốn chui ra. Hắn thở dài một hơi đi đến ngồi trên giường.
Lục Dĩ Nhi trong chăn cảm nhận được đệm giường mềm mại bị lún xuống càng khẩn trương hơn, cô không muốn nhìn thấy hắn. Gắt gao nắm góc chăn nhưng vẫn bị Trác Diệu một tay kéo chăn của cô ra ngoài. Lục Dĩ Nhi xoay người nằm đưa lưng về phía hắn, tên đáng ghét.
Trác Diệu nâng cả người Lục Dĩ Nhi lên ôm vào lòng, mắt sâu nhìn cô. Chỉ vì đêm qua mà muốn tránh mặt hắn hay sao? Lục Dĩ Nhi ở trong lòng của Trác Diệu cũng không ngẩng đầu lên, cơ thể cứng đờ. Trác Diệu thấy vậy cảm thấy khó chịu, đưa tay nâng gương mặt cô lên.
"Dĩ Nhi" Hắn dám thề với trời đây là lần đầu tiên hắn bày ra cái mặt dịu dàng này gọi tên một cô gái.
Lục Dĩ Nhi nội tâm chấn động, hắn gọi cô là Dĩ Nhi. Từ trước đến giờ hắn cũng không có gọi cô thân mật như vậy, người từng gọi cô là Dĩ Nhi dịu dàng như vậy, ấm áp như vậy chỉ có người mẹ đã mất của cô.
Nhìn đến gương mặt của hắn lại cảm thấy ủy khuất, nhớ lại những chuyện lúc nh, sống mũi cay xè. Cuối cùng cũng không chịu được mà òa khóc lên, trút hết những uất ức bao năm nay phải chịu. Tiếng khóc trầm thấp vang lên khắp cả phòng, Lục Dĩ Nhi khóc ngày càng lớn càng thương tâm hơn.
Trác Diệu thấy cô khóc tay chân liền trở nên luống cuống, trước nay hắn ghét nhất phụ nữ khóc sướt mướt. Nhưng bây giờ người khóc chính là người phụ nữ của hắn, hắn chưa từng lâm vào tình huống này bao giờ làm sao biết dỗ dành người khác.
"Em khóc gì chứ? Đừng khóc nữa"
Lục Dĩ Nhi vẫn như không nghe thấy lời của hắn vẫn cứ khóc. Bảo cô nín liền nín sao? Cô đã từng hứa với mẹ là sẽ không khóc phải mạnh mẽ nhưng cô chịu không được. Biết bao năm qua cô chưa từng trải qua một ngày vui vẻ, từ nhỏ đến lớn đi học đều bị mắng là con hoang, con của hồ ly tinh. Đến khi ra ngoài làm việc thì lại bị hãm hại mà mất đi sự trong trắng, một lần đó xem như hắn cứu cô nhưng hôm qua thì sao? Hắn cứ như vậy cùng cô quan hệ với nhau, xem cô là vật làm ấm giường. Đối với một người con gái quan trọng nhất chính là trinh tiết, cô bây giờ còn gì đâu chứ. Cái gì cũng không còn lại không có quyền cũng chẳng có thế.
Trác Diệu thấy cô khóc tâm như bị người ta hung hăng giày xéo, cả người Lục Dĩ Nhi này chắc chắn được làm từ nước. Đưa tay nắm lấy hai bên vai cô, một lần nữa đem cô ôm vào trong lòng.
"Sau này nếu em không cho phép tôi sẽ không làm chuyện giống đêm qua. Cho nên... Đừng khóc nữa, được không?" Trác Diệu nhẹ giọng nói với cô, tay khẽ vuốt vuốt lưng cô. Lần đầu tiên hắn đi an ủi người khác, cô tốt nhất đừng có không cho hắn một chút mặt mũi. Trác Diệu đang gấp gáp thì Lục Dĩ Nhi trong lòng có phản ứng.
"Thật sao?" Lục Dĩ Nhi vì khóc quá lâu nên giọng có chút khàn đi. Nâng mặt nhỏ xinh đẹp lúc này đã dính đầy nước mắt, đôi mắt sưng đỏ, làm người ta còn cảm giác muốn đem cô bảo hộ ở trong lòng.
Trác Diệu thấy cô có phản ứng cũng vui mừng kiên định gật đầu. Chỉ cần cô không khóc nữa những chuyện này sau này có thể tính cách khác. Đêm qua thật sự cũng là có chút ngoài ý muốn, bình thường hắn khống chế bản thân rất tốt nhưng gặp cô khả năng khống chế của hắn đều biến thành số 0, lúc đó cô còn cúi người xuống... X_X
Thấy ánh mắt chân thành, tâm Lục Dĩ Nhi khẽ động, hơi ngẩn ra một chút liền khôi phục lại. Hít hít mũi nhỏ, chuyện xảy ra đã lâu như vậy cô vẫn không thể quên đi. Mỗi lần nhớ lại cảm thấy đau lòng, người gây ra tất cả vẫn có thể sống sung sướng, an nhàn trôi qua từng ngày.