Chủ Tịch Phúc Hắc: Vợ À! Em Còn Không Mau Chịu Trách Nhiệm

Chương 33



Trác Diệu thấy Lục Dĩ Nhi bình tĩnh lại, kéo tay áo hắn lau nước mắt thở phào nhẹ nhõm. Cũng may là nín rồi nếu không hắn cũng không biết nên làm sao nữa, nhưng không cần xem áo hắn như khăn tay vậy chứ? Nhìn trên tay áo một mảng nước mắt nước mũi chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, nếu người ngồi trước mặt hắn không phải Lục Dĩ Nhi đã sớm bị một cước đá đi. Hắn khẳng định cô gái ngốc này biết áo của hắn được nhà thiết kế nổi tiếng nước Pháp thiết kế trị giá mấy chục triệu bị cô xem thành khăn tay chắc chắn kinh ngạc, hối hận chứ không bày ra cái vẻ mặt đó.

Lục Dĩ Nhi nhìn biểu tình của hắn hung hăng trợn mắt lườm một cái, hừ, không phải tại hắn hay sao? Chỉ là mượn lau một chút cần gì như vậy?

Đột nhiên như nhớ ra gì đó hắn đưa mắt nhìn Lục Dĩ Nhi "Em biết Tô Viễn hay không?"

Nhắc đến cái tên Tô Viễn liền đặc biệt nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt cũng trầm xuống, người phụ nữ của hắn cũng dám mơ tưởng tới. Từ trước vốn dĩ đã không có hảo cảm với Tô Viễn đó bây giờ càng chán ghét. Thật ra đã cho người điều tra ra kết quả rồi nhưng vẫn muốn nghe chính miệng cô kể hơn.

"Tô Viễn?... À, từng học học chung trường đại học" Lục Dĩ Nhi suy nghĩ một chút nói, hắn không nói đến thật sự cô cũng không nhớ ra. Tự nhiên lại hỏi về Tô Viễn vậy? Nhìn biểu tình của hắn xem ra không ưa gì Tô Viễn.

"Hai người có quan hệ gì?" Nói hai người đơn thuần học chung trường có quỷ mới tin được, chỉ là như vậy Tô Viễn kia cũng không vừa nhìn thấy Lục Dĩ Nhi liền lái xe đuổi theo cả buổi.

"Hắn từng tỏ tình, bị tôi từ chối rồi nhưng cứ mặt dày bám theo. Hắn chính là tên mặt dày nhất à không dày thứ hai mà tôi từng gặp. Sau đó thì hắn đi du học không gặp nữa" Lục Dĩ Nhi rất thật lòng kể lại cô cũng chẳng cần gì phải giấu hết. Cái tên Tô Viễn đó cũng có thích cô thật lòng gì? lăng nhăng như vậy có cho cô cũng chẳng thèm, không hiểu sao lúc đó Hướng Ngọc lại thích hắn như vậy cũng từ đó mà thù hận với cô càng sâu hơn. Lúc Tô Viễn đó đi du học có trời mới biết cô vui đến mức nào.

Trác Diệu mặt mũi sa sầm, dám tỏ tình còn bám theo người phụ nữ của hắn. Hừ, đi du học sao chẳng đi luôn đi còn quay về làm gì?

"Vậy ai mặt dày nhất?"

Ách...

Lục Dĩ Nhi nháy mắt cảm thấy chột dạ, biết vậy đã không nói ra. Cái người mặt dày nhất ngoại trừ Trác Diệu thì còn ai được chứ? Lại liếc mắt xem sắc mặt hắn một cái vẫn là tốt nhất không nên nói ra, hậu quả thật là gánh không nổi.

"Tại sao lại hỏi về Tô Viễn?" Lục Dĩ Nhi quyết đoán lãng sang chuyện khác, trong lòng thầm cầu khẩn hắn đừng có hỏi nữa.

"Không cần bận tâm, sau này không cho phép khóc nữa. Nhìn xấu muốn chết" Trác Diệu không trả lời câu hỏi của Lục Dĩ Nhi, bắn một ánh mắt ghét bỏ sang. Hắn vốn không có ý định nói chuyện Tô Viễn trở về cho cồ biết. Lần này quay về không chừng chính là muốn cướp Lục Dĩ Nhi khỏi tay hắn, đâu có dễ dàng như vậy.

Lục Dĩ Nhi chép chép miệng, xấu em gái hắn ấy. Nhưng mà hình như có chút khó coi, cho dù như vậy cũng đâu cần ghét bỏ cô như vậy chứ?

Một lần nữa nhìn Lục Dĩ Nhi thấy cô không sao nữa liền về phòng tắm. Trong lòng không ngừng suy nghĩ về Tô Viễn, Lục Dĩ Nhi cũng không thích hắn ta xem ra chuyện này cũng không cần bận tâm quá. Nhưng Tô Viễn đó tốt nhất đừng khiêu khích giới hạn của hắn mà giới hạn của hắn chính là Lục Dĩ Nhi.

Lục Dĩ Nhi thấy hắn rời đi cũng không nói gì, nằm xuống giường nhắm mắt yên tĩnh một chút. Đây là lần đầu tiên cô khóc trước mặt người khác, Trác Diệu có cảm thấy cô yếu đuối mà bắt nạt cô hay không? Hắn hình như cũng đâu phải con người đó.

Mặt hắn thật sự rất dày nha nhưng cô không có cảm giác khó chịu hay bài xích với hắn như Tô Viễn. Lại nói đến Tô Viễn con người này Lục Dĩ Nhi thật sự không có một chút gì gọi là hảo cảm. Loại đàn ông lăng nhăng, xem phụ nữ như quần áo, ỷ thế gia đình mình giàu có liền muốn người khác nghe theo ý mình.

Lần đó hắn ta liếc mắt nhìn cô một cái, bộ dáng cao cao tại thượng nói "Bản thiếu gia thích em chính là phúc khí, lại còn ở đây ra vẻ thanh cao. Cũng không xem bản thân, mẹ cũng chỉ là người thứ ba, em muốn bao nhiêu tiền liền đồng ý với tôi?" lúc đó Lục Dĩ Nhi thật hận không thể đánh chết hắn ta. Loại đàn ông vô sỉ, nói cô giả vờ? Lại không xem bản thân mình lại mặt dày, vô sỉ bám theo cô. Thích dùng tiền nhục mạ người khác, nếu không dựa vào gia đình hắn ta có được như vậy hay sao? Lại dám ở trước mặt cô làm một bộ dáng như cô có phúc không biết hưởng, buồn nôn muốn chết, cho dù bỏ qua những điều đó cô cũng không đối với hắn ta có gì đó. Hắn ta lấy tư cách gì nói mẹ cô là kẻ thứ ba? Tô đại thiếu gia như hắn ta cũng chỉ là người ngoài cuộc có thể hiểu cái gì? Nghĩ lại liền cảm thấy tức giận, cô đối với loại người đó hoàn toàn không hứng thú.

Trác Diệu trong lòng cô cư nhiên lại cảm thấy khác. Hắn mặt dày, phúc hắc, lưu manh... Tật xấu có kể ba ngày cũng không hết. Không biết có bao nhiêu tật xấu mà cô kể mãi cũng không thể hết. Lúc đầu cô có một chút bài xích đối với hắn nhưng dần về sau không biết biến đi đâu hết, tốt qua cô lại có thể có chút bị hắn mê hoặc như vậy, tình cảnh đêm qua thật làm người ta đỏ mặt. Hắn luôn xấu như vậy, luôn làm một bộ dáng ghét bỏ cô, còn chê cô xấu nhưng muốn chán ghét hắn cũng không được. Hắn bá đạo, ép buộc cô ở bên mình nhưng dường như từ đầu đến cuối cô vẫn không có ý phản kháng. Cô cũng không hiểu được là vì lí do gì? Đôi khi cảm thấy hình như ở bên Trác Diệu cảm giác rất an toàn, rất ấm áp.

Trác Diệu thay xong quần áo ở nhà liền đi xuống chuẩn bị dùng cơm với cô. Đi cuốn đến mới nghe người hầu nói cô vẫn chưa xuống, bất đác dĩ lại đi trở lên lầu gọi cô. Vừa bước vào phòng đã thấy Lục Dĩ Nhi đầu tóc hơi rối loạn, khóe mắt còn hơi hồng hồng do lúc nãy vừa khóc. Gương mặt xinh đẹp suy tư đôi lúc lại nhíu mày, nhăn mũi. Trác Diệu khóe môi cong lên ý cười dịu dàng, suy nghĩ điều gì mà ngây người như vậy? Vẫn chưa phát hiện hắn đứng bên cạnh mình.

Lục Dĩ Nhi suy nghĩ cả buổi vẫn không ra đáp án dứt khoát không quan tâm nữa, nào ngờ xoay sang lại thắy Trác Diệu lần này lại bị dọa sợ, vẫn có tiền đồ hơn lần trước không hét lên. Trác Diệu này có sở thích dọa người như vậy sao? Đi đứng không phát ra một xíu âm thanh nào, có biết là tim cô rất mỏng manh, yếu ớt hay không?

"Đi xuống dùng cơm" đối với Lục Dĩ Nhi bày ra vẻ mặt trách móc chỉ đơn giản nói một câu.

Lục Dĩ Nhi tròn mắt, bảo người hầu lên gọi được rồi cần gì đích thân đi lên chứ? Cô cũng không muốn xuống dưới, thân thể bây giờ đau nhức muốn chết đặc biệt là ở chỗ kia, chẳng muốn đi đâu hết. Cho dù có muốn đi cũng đi không nổi, nhắc đến lại oán trách lườm Trác Diệu. Đừng tưởng lúc nãy nói như vậy là cô không còn tức giận, tất cả vẫn là lỗi của hắn.

"Không đi"

"Tại sao? Thân thể em không khỏe ở chỗ nào?" Trác Diệu lại nhịn không được nhìn cô thêm mấy cái, có nghe người hầu nói cô cả ngày không xuống lầu hắn cũng quên mất. Hiện tạ nhìn cô không giống có chỗ nào không khỏe.

Lục Dĩ Nhi thoáng cái hai má như hoa hồng nở rộ đỏ lên, Trác Diệu này muốn ép cô ngượng chết sao?

Thấy Lục Dĩ Nhi không nói trong lòng hắn lại lo lắng, thấy sắc mặt cô đỏ rần, có phải bị sốt không? Đáy mắt hiện lên tia lo lắng, thân hình cao lớn hơi cúi xuống bàn tay to lớn đặt trên trán cô. Đâu có gì bất thường chứ.

Lục Dĩ Nhi cả kinh ngẩng đầu, mắt trong suốt đối diện bới mắt của hắn không khí vàng trở nên ngượng ngập. Nhất thời phản ứng lại, tay ngọc gạt tay hắn sang một bên.

"Anh làm gì vậy?"

"Xem em có sốt hay không? Có cần gọi bác sĩ..."

"Không cần" lời chưa nói xong liền bị cô ngắt ngang, hít một ngụm khí lạnh. Gọi bác sĩ đến làm gì chứ? Như vậy không phải rất mất mặt đi.

"Tôi... Người tôi đau nhức, đi không nổi a" Lục Dĩ Nhi cúi gầm mặt xuống nói, phải biết nói ra những lời này cô ngượng đến mức nào. Đang không biết làm gì trên đỉnh đầu lại truyền đến tiếng nói trầm thấp của người đàn ông.

"Tại sao em lại bị đau nhức? Đau chỗ nào?" Trác Diệu thấy Lục Dĩ Nhi nói đau nhức liền lo lắng ngồi xuống nắm lấy bả vai cô xem xét.

Bỗng chốc, gương mặt Lục Dĩ Nhi thay đổi màu sắc vạn biểu tình biến đổi phong phú. Trác Diệu này thật vô sỉ, còn dám hỏi cô câu này? Lòng dâng lên cảm xúc muốn đánh hắn một cái nhưng lại nhìn thấy sắc mặt lo lắng, kèm theo vẻ mặt tuấn mỹ rất nghiêm túc kia cô thật chẳng biết nên nói gì nữa. Trác Diệu ngoài mặt chuyện gì cũng giỏi vì sao nói đến chuyện này lại ngốc như vậy? Mà Trác Diệu như chưa hiểu chuyện gì vẫn lo lắng chờ đợi câu trả lời của cô.

"Tôi... Đêm qua... Cho nên chỗ kia, không phải, là người tôi... Đau..." Lục Dĩ Nhi khó khăn nói ra, khi nói xong mới thấy hối hận. Ở đây có cái hố nào không? Cô muốn chui vào. Không còn mặt mũi nào mà ngồi đây nữa nha.

Trác Diệu nghe Lục Dĩ Nhi nói lo lắng giảm đi, gương mặt cũng không đỏ, không biến sắc. Mắt xẹt qua tia xấu hổ rất nhanh biến mất cô cũng không nhận ra, thì ra là tại hắn tối qua. Cũng không khó hiểu được khi nãy Lục Dĩ Nhi cứ ai oán nhìn hắn.

Lục Dĩ Nhi khẽ liếc mắt nhìn trộm hắn, ít nhất cũng có chút ngại chứ? Từ trước đến nay hình như cô chưa thấy hắn có gì gọi là biết ngượng a, trong lòng thầm khẳng định Trác Diệu này chắc chắn là không có da mặt.

Đến khi hắn ra khỏi phòng Lục Dĩ Nhi mới hung hăng hừ một tiếng. Nghỉ đến sắp được đi làm tâm trạng cũng khá hơn, không cần cứ suốt ngày nằm lăn lóc ở đây a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.