Chủ Tịch Phúc Hắc: Vợ À! Em Còn Không Mau Chịu Trách Nhiệm

Chương 4: Lại là cảm giác này



Lục Dĩ Nhi ôm sấp tài liệu trong lòng thầm oán hận, đều là đồng nghiệp tại sao lúc nào cũng phải làm khó cô. Cả đám đồng nghiệp lúc nào cũng xem cô như sai vặt, thật mệt chết cô. Cũng chỉ vì lúc trước đi học đã gây thù chuốc oán với Hướng Ngọc, thật không may Hướng Ngọc chính là trưởng phòng của cô. Cô thật sự rất muốn nghỉ việc nhưng thời buổi bây giờ tìm việc lại rất khó, kiếm một công ty có lương cao như Trác thị càng không dễ.

Nhưng lần này là đem tài liệu đến phòng chủ tịch đó nha. Hướng Ngọc đương nhiên sẽ giành lấy cơ hội này để tiếp cận chủ tịch lại còn đến khoe khoang với cô, nhưng xem như cô ta không có phúc phần đó lại phải gấp gáp đi gặp đối tác quan trọng của công ty hình như là hợp đồng có vấn đề gì đó, đành không cam tâm đưa tài liệu cho cô vội vàng rời đi. Lúc đi còn không quên cảnh cáo cô "đừng có ôm mộng, chủ tịch sẽ không chú ý đến cô đâu" thật đúng là suy bụng ta ra bụng người. Cô cũng muốn gặp chủ tịch nhưng lại không dơ bẩn như Hướng Ngọc nói. Cô chỉ muốn biết vị chủ tịch này có diện mạo ra sao, một nhân viên nhỏ như cô vốn dĩ chưa từng gặp chủ tịch. Hắn ta từ trước đến giờ lại chưa từng tiếp nhận phỏng vấn. Cho nên cô là tò mò người đàn ông hoàng kim này có diện mạo ra sao, mà lại khiến cho phụ nữ cả thành phố này điên đảo như vậy. Hướng Ngọc cũng có thể nói là xinh đẹp luôn mượn cớ đem tài liệu để tiếp cận hắn, nhưng mỗi lần cũng không nhận được cái liếc mắt của hắn.

Khi cô vừa đến công vừa đến công ty, đã nghe rất nhiều lời đồn về chủ tịch. Khi còn rất trẻ đã tiếp quản công ty, vừa tiếp quản đã đem lại không biết bao nhiêu hợp đồng lớn cho công ty, chỉ được mấy năm liền đưa Trác Thị trở thành công ty lớn mạnh nhất trong nước, trên thương trường ai ai cũng nể phục. Nhưng vị chủ tịch này chưa từng tiếp xúc thân mật với nữ nhân, tính cách cũng rất quái dị. Khi vui thì không sao, khi tâm trạng không tốt thì không ai dám đến gần. Đó chính là những gì cô nghe được từ những đồng nghiệp trong công ty này. Đúng là một người kì lạ, nhưng có thể đưa Trác Thị trở nên lớn mạnh như vậy chắc chắn sẽ là một người rất tài giỏi. Lục Dĩ Nhi mãi lo suy nghĩ thì cửa thang máy đã mở ra, cô theo chỉ dẫn của Hướng Ngọc lúc nãy đi đến phòng chủ tịch. Tay ngọc thon dài nhẹ nhàng đưa ra gõ cửa.

"Vào đi" giọng nói trầm thấp từ bên trong phát ra.

Lục Dĩ Nhi liền mở cửa đi vào. Trên ghế sofa là một người đàn ông mặc quần áo doanh nhân sẫm màu, ngũ quan tuấn mỹ.

"Chủ tịch cô đang họp, nếu có gì quan trọng thì cứ ngồi đợi" Long Hạo Kỳ rất tự nhiên cười tươi nói. Trác Diệu này cũng thật là không có tình thương người, Long Hạo Kỳ hắn đến đây đã đợi lâu như vậy vẫn chưa họp xong. Long Hạo Kỳ hắn là có chuyện quan trọng đó.

Lục Dĩ Nhi quan sát xung quanh, phòng có màu chủ đạo là màu đen. Trông rất đơn giản mà sang trọng, nhưng tại sao cô lại có cảm giác trong phòng này có gì đó rất quen, giống như cảm giác nhìn thấy chiếc xe hôm trước vậy. Cảm giác kì lạ này là sao chứ? Cô thật sự cũng không biết là gì nữa. Lục Dĩ Nhi thất thần một chút liền nhanh chóng trả lời.

"Không có quan trọng tôi đến đưa tài liệu, anh là?" Lục Dĩ Nhi ánh mắt kì lạ nhìn Long Hạo Kỳ, chủ tịch lẽ nào không thích phụ nữ. Không phải chứ a, thật đáng sợ. Anh ta lẽ nào là...

Cảm nhận được ánh mắt kì lạ của Lục Dĩ Nhi nhìn mình, Long Hạo Kỳ thật cảm thán cô gái này không biết là suy nghĩ cái gì. Phụ nữ luôn thích suy nghĩ lung tung, Tiểu Ái cũng thường như vậy.

"Tôi là chủ tịch Long Thị, bạn của chủ tịch cô" Long Hạo Kỳ nhìn cô cười nói, cô gái này không xem tạp chí sao? Hình hắn ở khắp thành phố này có đầy mà, cô gái này là đi ra ngoài quên đem mắt theo sao.

"Thì ra là chủ tịch Long thất lễ rồi, tôi đi trước đây. Khi nào chủ tịch về làm phiền anh nói với chủ tịch" Lục Dĩ Nhi thở phào thì ra là cô hiểu lầm. Cô tò mò quá rồi thì phải. Cũng thật là tiếc hiếm lắm mới có cơ hội được đến phòng chủ tịch lại không gặp mặt được hắn, số cô đâu cần xui xẻo vậy chứ. Nhận được cái gật đầu của Long Hạo Kỳ, Lục Dĩ Nhi liền tiếc nuối rời khỏi.

Lục Dĩ Nhi vừa đi không lâu cửa phòng chủ tịch lại mở ra. Trác Diệu nhìn Long Hạo Kỳ thản nhiên đọc báo thì rất không hài lòng. Đây chính là phòng làm việc của hắn. Trác Diệu cũng không để ý nhiều nữa đi đến ngồi vào ghế chủ tịch, cả người to lớn dựa vào ghế.

"Có chuyện gì?" Trác Diệu khép hờ mắt lên tiếng.

"Không có chuyện liền không được tìm cậu sao?"

"Đúng vậy, công ty của cậu là phá sản rồi hay sao vậy, lại không có gì làm chạy đến đây" Trác Diệu mặt không biểu cảm, không hiểu tại sao hắn lại kết thúc cuộc họp giữa chừng như vậy. Hiện giờ hắn lại cảm thấy mình đã bỏ lỡ thứ gì đó, rất quan trọng. Thật ra là cái cảm giác chết tiệt gì đây chứ?

Long Hạo Kỳ ôm ngực nhìn Trác Diệu "Người ta là nhớ nên đến thăm cậu, đừng vô tình vậy chứ" Trác Diệu này lại có thể trù cho công ty hắn phá sản. Nếu không có việc Long Hạo Kỳ tại sao có thể bỏ công việc chạy đến đây.

"Ngượng ngùng, không ngờ tôi lại hấp dẫn như vậy nha. Nhưng xin lỗi tôi không thích nam. Đừng làm bộ dáng đó trước mặt tôi" Trác Diệu ném ánh mắt khinh bỉ về phía Long Hạo Kỳ, môi mỏng kiêu ngạo nhếch lên, chính là một bộ mặt thiếu đánh.

Long Hạo Kỳ nhất thời cứng họng, cả người hóa đá. Trác Diệu này quả thực là độc miệng mà.

"Không đùa nữa, thật sự có chuyện quan trọng. Liên quan hạnh phúc cả đời của bản thiếu gia tôi" Long Hạo Kỳ mặt nghiêm túc trở lại, không còn bộ dáng bỡn cợt lúc nãy.

"Tiểu Ái sao?" Trác Diệu không cần nghĩ cũng biết. Mỗi lần là chuyện gì liên quan đến em gái Tiểu Ái của hắn Long Hạo Kỳ lại bỏ hết công việc chạy đến đây. Long Hạo Kỳ thích em gái hắn đến như vậy, chỉ tiếc là Tiểu Ái đã đi du học ở Mỹ hai năm nay rồi.

"Đúng vậy" Long Hạo Kỳ khẽ gật đầu nói tiếp "Tôi nghe nói Tiểu Ái sắp về nước?" Khi nghe được tin này có trời mới biết hắn vui đến chừng nào, dù sao Long Hạo Kỳ cũng là chủ tịch của một công ty cũng không rãnh rỗi như vậy nhưng vừa nghe được tin của Trác Thiên Ái Long Hạo Kỳ liền hủy bỏ cuộc họp, gặp mặt đối tác mà chạy đến đây. Có thể thấy trong lòng Long Hạo Kỳ, Trác Thiên Ái quan trọng đến nhường nào.

"Là tháng sau" Trác Diệu nhìn vẻ mặt của Long Hạo Kỳ cũng cảm thấy thấy yên tâm về tương lai của Tiểu Ái hơn.

"Được, hôm đó tôi đi đón em ấy" Long Hạo Kỳ vẻ mặt sáng ngời vỗ ngực chắc chắn nói.

Trác Diệu lúc này thật sự muốn bật cười. Long Hạo Kỳ bề ngoài là vậy, nhưng mỗi lần lại không dám đối mặt với Tiểu Ái liền giả vờ bận công việc mà trốn đi. Đoạn tình cảm này cũng chưa từng nói ra. Thật là hắn không sao hiểu được, yêu thì cứ nói yêu. Có chuyện gì mà không giải quyết được chứ.

"Được rồi, tôi về đây. Suýt quên mất tài liệu nhân viên đem lên cho cậu" Long Hạo Kỳ đưa tài liệu cho Trác Diệu. Trong sấp tài liệu lại rơi ra một sợi dây chuyền bằng bạc.

"Đây là gì đây hả? Không phải cậu tặng tôi chứ, tôi đã nói rồi tôi là trai thẳng":Trác Diệu mày nhíu lại nhìn Long Hạo Kỳ. Giọng nói đùa cợt.

"Thần kinh, chắc là của cô gái đem tài liệu lúc nãy làm rơi" Long Hạo Kỳ mắng một tiếng liền rời đi. Trác thiếu này độc miệng hơn cả phụ nữ, cả công ty đều biết. Long Hạo Kỳ miệng mồm là vậy cũng không nói lại Trác Diệu.

Trác Diệu cầm sợi dây chuyền ngắm một chút. Chỉ là một sợi dây chuyền bình thường, mặt dây chuyền là hình trái tim. Cũng không có gì lá quý giá hay tinh xảo Trác Diệu không hiểu tại sao lại có hứng thú với sợi dây chuyền này, tạm thời giữ lại vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.