Trác Diệu đặt Lục Dĩ Nhi lên sofa trong phòng chủ tịch, nhẹ nhàng giúp cô cởi giày ra. Chân Lục Dĩ Nhi giờ đây nổi bật một mảng sưng đỏ bầm tím, hắn nhíu mày ngồi bên cạnh đem chân cô đặt lên đùi mình.
Lục Dĩ Nhi giờ phút này vô cùng mất tự nhiên nhưng cũng chỉ có thể mặc hắn muốn làm gì thì làm. Nhìn bàn chân bị thương của mình ánh mắt tràn đầy căm phẫn, âm thầm đem mười tám đời tổ tông Diêu Mỹ Hàm ra hỏi thăm một lượt.
Điện thoại di động lại vang lên tiếng chuông báo, Trác Diệu sau khi mở máy lên thì gương mặt có chút khác lạ. Một tay nghe máy một tay giúp Lục Dĩ Nhi cẩn thận bôi thuốc, mắt vẫn không rời đi.
"Thằng nhóc thúi, mày có bạn gái từ khi nào? Bây giờ khắp nơi đều biết chỉ có cha mày không biết. Rốt cuộc con bé đó là ai, còn nữa dạo này mày còn dám trốn việc" bên kia truyền đến tiếng nói của Trác lão gia. Đứa con này của ông ta từ nhỏ đã phản nghịch chẳng nghe lời ai nhưng mà bọn họ cũng không quan tâm vì những việc nó làm chưa từng sai, vậy mà nay lại tuỳ tiện quen phụ nữ ở bên ngoài. Người làm cha làm mẹ ở bên nước M cũng không thông báo một tiếng, phải đợi đến khi xem trên tạp chí bọn họ mới biết được.
"Ông câm miệng, tại sao lại mắng con trai của tôi. Con trai à, con bé đó là ai? Tên gì? Gia cảnh thế nào? Thật không ngờ có người lại chấp nhận một đứa xấu tính như con, sau này mẹ phải đối với con bé tốt một chút mới được" Chưa kịp trả lời đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nói gấp gáp của Trác phu nhân.
Trác Diệu đen mặt, khoé mắt co rút mãnh liệt. Đó có phải cha mẹ ruột của hắn hay không? Một người mắng, một người chê bai con mình xấu tính. Thật sự càng ngày càng nghi ngờ thân thế của bản thân.
"Con đang bận, sẽ gọi lại cho hai người" Trác Diệu giọng nói mang mấy phần oán trách. Hiện tại có Lục Dĩ Nhi bên cạnh cho nên không tiện nói đến những việc này, sớm muộn gì cũng có một ngày cô chấp nhận sự thật. Trác Diệu mãi mê nghĩ đến tình hình của mình và Lục Dĩ Nhi không có tiến triển gì không khỏi buồn rầu, tay thoa thuốc không tự chủ hơi dùng sức.
"A, anh nhẹ một chút" Lục Dĩ Nhi đau đến nhe răng trợn mắt.
Trong điện thoại Trác lão gia vừa mở miệng muốn mắng một tiếng lại nghe được âm thanh của Lục Dĩ Nhi, Trác phu nhân đang ngồi bên cạnh ông lập tức sáng mắt đưa tay đến nhấn tắt máy.
"Bọn trẻ bây giờ tiến triển thật nhanh" Trác phu nhân cười bí hiểm, thì ra con trai đang bận chuyện này. Không chừng sau khi trở về từ nước M lại có một đứa cháu
để bồng cũng nên.
Trác lão gia nhìn gương mặt tà ác của vợ mình không khỏi thở dài, thằng nhóc chết tiệt trở về phải dạy dỗ nó một trận. Nhưng mà thằng nhóc này cũng rất giống cha nó lúc trước. @_@
Trác Diệu đặt điện thoại xuống, gương mặt nghiêm túc thoa thuốc giúp Lục Dĩ Nhi. Lực tay giảm đi rất nhiều, chỉ sợ dùng sức một chút sẽ làm cô đau. Cô ngốc này đi đứng không cẩn thận gì hết, chủ mới không ở bên cạnh một lúc liền xảy ra chuyện, cứ như vậy hắn làm sao dám rời cô nữa bước.
Hai người trẻ vẫn rất hồn nhiên không biết hành động trong sáng đến không thể trong sáng hơn của mình lại bị đầu óc đen tối của hai vị phụ huynh suy nghĩ thành những việc khác.
"Cốc cốc"
"Vào đi" Trác Diệu trả lời, tỉ mỉ cẩn thận mang giày vào cho Lục Dĩ Nhi.
"Chủ tịch, chuyện lớn rồi..." Trợ lý Trương gấp gáp đặt một quyển tạp chí lên bàn.
Trác Diệu bình tĩnh cầm lấy tờ tạp chí, Lục Dĩ Nhi cũng tò mò nhích lại gần để xem. Không biết là chuyện gì mà quan trọng như vậy?
Trên bìa tạp chí chính là hình ảnh Trác Diệu đẩy xe hàng giúp Lục Dĩ Nhi cùng đi mua thức ăn trong siêu thị. Do Lúc đó cô xoay người qua cho nên không nhìn thấy gương mặt.
Lục Dĩ Nhi xem xong gương mặt chuyển đổi sắc thái vô cùng phong phú. Như vậy mà cũng có thể bị chụp, cái gì mà bạn gái? Cái gì mà Trác thiếu phu nhân tương lai? Cùng đi siêu thị liền có quan hệ mờ ám sao? Lỡ như là mẹ hay bà nội hắn đi theo thì chẳng phải nói hắn thích phụ nữ lớn tuổi sao? Mẹ nó, muốn chọc điên cô mà.
Trái ngược với Lục Dĩ Nhi, gương mặt Trác Diệu không chút thay đổi như đã dự
tính trước.
Trợ lý Trương theo Trác Diệu từ lúc mới điều hành công ty đến nay vừa liếc mắt đã cảm thấy việc này là chủ tịch cố tình làm, vậy cô gái trong hình chắc chắn là Lục Dĩ Nhi rồi. Làm hại hắn gấp gáp chạy lên đây suýt chút mệt chết.
"Chủ tịch, anh mau cho người chặn tin tức này lại đi" Lục Dĩ Nhi nhăn mày khó chịu, nếu để đám phóng viên điều tra ra là cô thì phiền phức rồi.
"Thư ký Lục, bây giờ tin này cũng đã truyền khắp nơi rồi, chặn được tin tức thì sao? Chúng ta cũng không thể chặn miệng tất cả mọi người" Không đợi Trác Diệu đáp lời trợ lý Trương đã hiểu ý giải đáp cho Lục Dĩ Nhi.
Lục Dĩ Nhi cảm thấy lời này không sai nhưng cô vẫn tin lời của Trác Diệu hơn, không biết tại sao chỉ cảm thấy hắn đáng tin. Nghiêng đầu nhìn sang chỉ thấy Trác Diệu chăm chú nhìn tạp chí bày ra bộ dáng: không phải tôi không muốn làm mà không thể làm gì. Cô chỉ có thể thở dài, cả hắn còn không làm được cô thì có thể làm gì chứ?
Từ đầu hắn sớm biết sẽ có chuyện này, nếu như hắn muốn chặn tin tức thì đã chặn từ sớm đâu thể đợi đến lúc này. Không biết tên nào chụp hình không có tâm như vậy không thể nhìn thấy mặt Lục Dĩ Nhi. Nhưng mà hắn lên hình cũng không tệ.
"Toà soạn nào đăng tấm hình này lên liền huỷ đi toà soạn đó cho tôi" Trác Diệu nhẹ nhàng nói ra một câu.
Trợ lý Trương vâng một tiếng đi ra ngoài. Trong lòng vẫn không hiểu được, rõ ràng chủ tịch muốn kết quả như vậy tại sao còn muốn đánh sập toà soạn của người ta, tâm tư ngày xàng khó đoán mà.
Đến khi toà soạn đó bị niêm phong tất cả mọi người chỉ nghĩ là Trác đại thiếu gia, chủ tịch Trác Thị không muốn người khác đăng tin về mình nhưng vẫn không biết được hắn làm như vậy chỉ vì bọn phóng viên ở đó chụp hình quá không có tâm, cả một tấm có mặt Lục Dĩ Nhi cũng không có. Chỉ vì một lí do đơn giản mà có thể nói một câu liền làm cho toà soạn đó biến mất khỏi thế gian này, xem ra chỉ có mình Trác Diệu.