Chủ Tịch Phúc Hắc: Vợ À! Em Còn Không Mau Chịu Trách Nhiệm

Chương 51: Người phụ nữ của Trác Diệu



Tô Viễn cùng Lục Dĩ Nhi đứng bên cạnh nhau thu hút sự chú ý của không ít người, cô gái đứng bên cạnh Tô thiếu tướng mạo tuy rằng rất xuất sắc nhưng mà trông rất lạ thân phận không biết là ai? Bên cạnh Tô Viễn phụ nữ rất nhiều, ai chẳng biết Tô thiếu này suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, Tô lão gia cũng không quản đến chuyện này nhưng mà hắn tuyệt đối không dám dẫn người phụ nữ nào về Tô gia. Cô gái này rốt cuộc là có thân phận gì?

Cố Vĩ Yên cong cong khóe môi, tiểu hồ ly này không biết dùng thủ đoạn gì trên giường mà có thể khiến Tô Viễn đưa cô ta đến Tô gia. Nhưng mà những cô gái bên cạnh Tô thiếu này nhiều nhất cũng chỉ một tuần, hừ, nghĩ đến tình cảnh Lục Dĩ Nhi bị đá đi Cố Vĩ Yên thật sự vô cùng vui vẻ.

Lục Dĩ Nhi và mẹ của cô ta từ khi còn nhỏ đã làm cô vô cùng chán ghét. Lần đó ba còn muốn nhận lại cô ta chính là vì mẹ náo loạn một trận mới ngăn cản được, hai mẹ con cô ta đều là hồ ly như nhau đều phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác.

Người đàn ông ngay phía trước tiệc rượu, hình dáng lãnh thúy lưu lại dấu vết lắng đọng của năm tháng, giữa ánh mắt lộ ra ổn trọng và nội liễm, lại uy nghiêm nhiếp phách. Chính là Tô Liêm- Tô lão gia.

Tô Liêm theo sự chú ý của mọi người nhìn qua, tiểu súc sinh hôm nay lại dám đem phụ nữ trở về. Người phụ nữ kia rốt cuộc là có cái đức hạnh gì mà khiến Tô Viễn đem cô ta đến tiệc sinh thần hôm nay. Thật muốn chọc lão già như hắn tức chết mà.

"Chị dâu" ánh mắt mọi người vừa dời đi lại bị âm thanh thanh thúy của Trác Thiên Ái thu hút.

Đây chẳng phải Trác nhị tiểu thư cùng chủ tịch Long thị Long Hạo Kỳ sao? Cái khiến bọn họ bất ngờ chính là một tiếng "chị dâu" kia. Đây chẳng phỉa là phụ nữ của Tô thiếu, hiện giờ lại biến thành chị dâu của Trác tiểu thư vậy chẳng phải là người phụ nữ của Trác Diệu. Sự tình rối loạn này thật khiến mọi tò mò mà suy đoán.

Xa xa ở một góc của buổi tiệc, người phụ nữ khoác lên người bộ váy màu tím, dung nhan tuyệt mỹ, khí chất âm lãnh, thanh cao. Tay siết chặt móng tay đâm vào da thịt. Trác Thiên Ái kia tại sao lại có thể khoác tay Long Hào Kỳ đến đây, lần đó chẳng phải... Đôi mắt Tịch Bối Vũ dâng lên sự ghen ghét, đố kỵ.

Cố Vĩ Yên vốn dĩ đang hả hê vui mừng cũng trở nên khó hiểu. "Chị dâu"? Không thể nào như vậy được, Trác Diệu chỉ có thể là của cô. Lục Dĩ Nhi đứa con hoang này chắc chắn không thể lọt vào mắt của Trác Diệu nhưng mà Trác Thiên Ái tại sao lại gọi như vậy?

Lục Dĩ Nhi biểu tình rối loạn, ánh mắt trách móc nhìn Tiểu Ái. Ở đây là tiệc sinh thần của Tô gia nha sao có thể tùy tiện gọi như vậy, sẽ gây hiểu lầm không hay.

"Tiểu Ái, đừng gọi linh tinh"

Trác Thiên Ái cười đến xinh đẹp như hoa "Sao có thể là gọi linh tinh, em nói chính là sự thật mà" Anh hai à xem lần này anh báo đáp em ra sao? Em chính là giúp anh bảo vệ chị dâu tránh xa những tên đàn ông khác. Long Hạo Kỳ bên cạnh nhìn Trác Thiên Ái sủng nịnh.

Lục Dĩ Nhi khóe môi giật giật mấy cái, ai có thể nói cho cô biết đây là cái tình huống gì rồi không?

"Trác tiểu thư ý của cô là?" Tô Viễn nhìn Trác Thiên Ái cười ấm áp nói, đây rốt cuộc là chuyện gì? Lục Dix Nhi không thể nào là người của...

"Lục Dĩ Nhi là người phụ nữ của Trác Diệu tôi"

Trác Diệu từ xa đi đến ôm lấy eo nhỏ của Lục Dĩ Nhi tạo cho người ta camr giác chính là trời sinh một cặp, cũng chỉ có hai người mới xứng với nhau, bộ tây trang tối màu tinh tế được cắt may khéo léo vây quanh thân hình cao lớn của hắn. Từng đường nét đẹp đẽ như điêu khắc lộ ra vẻ lạnh lùng, cao quý không gì sánh được. Đôi mắt sâu thẳm sắc bén, tà mê hoặc, như có một loại ma lực khiến người ta bị cuốn vào. Các cô gái đều thất thần nhìn một lúc. Bản tính háo sắc của Lục Dĩ Nhi cũng muốn nổi lên nha nhưng khi nhớ lại câu nói đó sắc mặt liền đen thui.

Sau khi thoát ra được vẻ đẹp kia mọi người liền kinh ngạc đến tột độ. Trác Diệu từ trước đến nay không thích tiếp xúc với phụ nữ thế nhưng lại nói ra câu này, toàn hiện trường thật sự chấn động. Thông tin trên báo mấy ngày trước thì ra đều là sự thật mà người phụ nữ không thấy rõ dung mạo kia chính là Lục Dĩ Nhi. Còn về phần Tô Viễn thì thế nào? Chẳng phải lúc nãy là người phụ nữ của Tô Viễn sao lại đột nhiên thành người của Trác Diệu rồi.

Tô Viễn nở nụ cười âm trầm, khóe môi có chút cứng nhắc "Lúc nãy chỉ là đùa một chút mọi người đừng hiểu lầm"

Trác Diệu nhếch môi, hừ, dám mộng tưởng đến người phụ nữ của hắn? Trừ khi hắn chết nếu không Tô Viễn có nằm mơ cùng đừng hòng động đến được một sợi tóc của Lục Dĩ Nhi. Lại bắn ánh mắt cảnh cáo đến Tô Liêm, quản cháu nội của ông cho thật kĩ.

Tô lão gia sắc mặt cũng không được tốt, đứa cháu này lại không chú ý như vậy trê chọc vào người phụ nữ của Trác Diệu. Ánh mắt lại chuyển đến Lục Dĩ Nhi đánh giá một lượt.

Lục Dĩ Nhi như cảm nhận được ánh mắt đánh giá, nâng mi nhìn về phía Tô Liêm, ánh mắt thẳng thắng không chút mưu mô.

Lục Dĩ Nhi tay phấn nộn âm thầm nhéo bên eo của Trác Diệu một cái. Trác Diệu khóe môi run rẩy, ra tay ác độc như vậy a.

Bữa tiệc cuối cùng cũng trở lại như bình thường, thì ra chỉ là Tô Viễn kia trêu đùa một chút thôi. Mà sự việc người phụ nữ của Trác Diệu vẫn được mọi người bàn tán thảo luận, có người tiếc nuối Lục Dĩ Nhi cũng có người tiếc nuối Trác Diệu, có người lại ngưỡng mộ,...

Cố Vĩ Yên nhìn bóng lưng của Trác Diệu và Lục Dĩ Nhi song song bên nhau, khóe mắt đỏ lên. Sự việc thế nào là vậy? Lục Dĩ Nhi đáng chết, mẹ con cô ta đều như nhau, rất đáng chết a. Cuối cùng lại quá tức giận giả vờ đau đầu trở trở về sớm. Hôm nay, cô chính là nghe nói Trác Diệu sẽ tham dự cho nên đặc biệt chuẩn bị đến đấy nào ngờ Trác Diệu ngay cả một cái liếc mắc cũng không thèm cho cô mà còn có Lục Dĩ Nhi cướp mất đi người đàn ông mà cô ta yêu thích.

Lục Dĩ Nhi nhàm chán đi theo Trác Diệu, toàn là bọn người giả tạo nịnh bợ muốn kiếm mối làm ăn lớn với Trác Thị thôi. Cô hoàn toàn không chú ý đến bọn người đoa, nhiều đồ ăn ngon như vậy bọn họ chỉ lo kết giao nói chuyện thật quá lãng phí, để cô giúp nhà họ Tô tiết kiệm một chút. Còn về chuyện ngày hôm nay sau khi trở về liền tính sổ một lượt với Trác Diệu và Tiểu Ái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.