Khi tiếng đàn ghi-ta vang lên, Ưng Tử có chút sửng sốt.
Tần Tây Viễn thích cô?
Vậy phải làm sao bây giờ?
Thời gian này, cô quá chú tâm vào việc tập luyện với đoàn hợp xướng, căn bản là không cảm giác được tình cảm của Tần Tây Viễn, bây giờ trước mặt mọi người, cự tuyệt thì không tốt, sau này mọi người gặp nhau lại xấu hổ.
Theo bản năng cô cũng nhẩm nhẩm 2 câu theo tiếng ghi-ta của Tần Tây Viễn, nhân lúc kết thúc giai điệu, cô nhanh chóng hỏi một câu: ""Đoàn trưởng, đây là tiết mục chúng ta tập luyện tiếp theo sao?""
Tần Tây Viễn sửng sốt một chút, tiếng đàn ghi-ta biến mất.
Ưng Tử khẩn trường nhìn về phía Tần Tây Viễn với ánh mắt mang theo vài phần cầu xin, nháy mắt Tần Tây Viễn liền hiểu, những lời tỏ tình đã chuẩn bị trước lập tức mắc trong cổ họng.
Cả căn phòng nháy mắt im lặng, những người khác cơ hồ có chút không biết làm sao.
""Không phải, là anh cố ý đàn cho em nghe,"" Tần Tây Viễn nhìn cô nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng, ""Hôm nay biểu diễn thành công, công của em không thể không nói, anh thay mặt toàn thể đoàn viên bày tỏ tình cảm chân thành nhất đối với em, em chính là bảo bối của đoàn chúng ta.""
Thần kinh căng thẳng của Ưng Tử lập tức thả lỏng: ""Cảm ơn đoàn trưởng, nhưng mà anh mới chính là linh hồn của đoàn chúng ta, không có anh thì bọn em cũng không biết làm thế nào.""
""Thật à? Như vậy anh phải tự mãn một chút mới được."" Tần Tây Viễn vẻ mặt tự nhiên mà đàn vài nốt, bài hát vừa chuyển, biến thành ca khúc nhẹ nhàng, đoàn viên từng nhóm hát theo, không khí cả phòng một lần nữa lại sôi động lên.
"Đoàn trưởng, anh đừng quên, anh đáp ứng chúng tôi một bữa tiệc lớn chạy không thoát đâu."
"Đồ tham ăn, đến lúc đó xem cậu ăn nhiều bao nhiêu, có làm cho đoàn trưởng chúng ta phá sản không.""
""Ui, ăn nhiều như vậy cậu không sợ béo sao?""
......
Sau khi tẩy trang xong, Ưng Tử chào tạm biệt mọi người, đeo balo ra khỏi hội trường.
Bên ngoài hội trường có một công viên nhỏ, bóng cây lắc lư, trong không khí thoang thoảng có mùi của hoa sơn chi. Cô hít sâu một hơi, tìm kiếm xung quanh, sau đó phát hiện mùi hương từ trong một góc bay ra.
Nụ hoa màu trắng còn chưa nở rộ, lấp ló sau những tán lá xanh, Ưng Tử nhịn không được kiễng chân lên ngửi hít một hơi.
Trong đầu bỗng có tia sáng lướt qua, cô kêu một tiếng, Tiêu Nhất Mặc bị cô quên vứt sau đầu rồi! Nhanh tay lấy điện thoại ra, quả nhiên, trên Wechat có một tin nhắn chưa đọc của Tiêu Nhất Mặc.
Đọc đi đọc lại hai lần, lúc này cô mới tin rằng Tiêu Nhất Mặc đến xem cô diễn, may mắn là lúc chờ chuẩn bị diễn cô không thấy tin nhắn nếu mà thấy thì sẽ càng hồi hộp hơn.
Cô nghĩ nghĩ, ấn trả lời: [Anh ở đâu vậy?]
Trong không khí tĩnh lặng dường như có âm thanh truyền đến, cô đột nhiên quay đầu nhìn, thấy Tiêu Nhất Mặc đứng ở dưới gốc cây hòe già, ánh trăng lạnh nhạt xuyên qua tán lá dừng trên mặt anh, mờ mờ ảo ảo, không thấy rõ vẻ mặt anh.
Ưng Tử chạy chậm đến bên người Tiêu Nhất Mặc, hơi bất an hỏi: "Anh có xem tôi hát không? Tôi xướng như thế nào?"
"Cũng không tệ lắm." Tiêu Nhất Mặc nhàn nhạt nói.
Thật ra biểu diễn trên sân khấu đó không chỉ không tồi, mà còn làm anh kinh diễm, vừa rồi dưới ánh trăng, Ưng Tử nghiêng người ngửi hoa sơn chi, hình ảnh đó làm cho tim anh lỡ mất một nhịp.
Nhưng mà, anh sẽ không nói.
Phụ nữ à, là không thể khen quá, bằng không cái đuôi đều sẽ vểnh lên tận trời.
Ưng Tử nhấp môi cười: "Bạn học của tôi cũng nói dễ nghe.""
Tiêu Nhất Mặc cảm thấy bộ dạng cô cười lên hết sức thư thái, đơn giản liền khen một câu: ""Đây là tìm từ bài nào vậy? Câu từ không tồi.""
Trong lòng Ưng Tử lộp bộp một chút, giả vờ lơ đãng nói: ""Lúc trước tình cờ nghe được một bài yêu thích, liền tìm trên mạng thôi."" Cô rất sợ Tiêu Nhất Mặc phát hiện ra bài hát này là của Vệ Thì Niên, nhanh chóng chuyển đề tài: ""Bây giờ chúng ta đi đâu đây?"
Tiêu Nhất Mặc giơ tay nhìn đồng hồ, đã 9 giờ rồi: "Không còn sớm nữa, đi dạo trong trường một chút là được.""
Anh đi trước hai bước rồi quay đầu lại nhìn, nhìn Ưng Tử đứng yên tại chỗ không khỏi ngờ vực ""Hửm"" một câu, Ưng Tử chần chừ chớp mắt hỏi: ""Không phải lúc trước anh nói.... những người bên cạnh tôi không cần biết việc của hai chúng ta, sau này đỡ phiền toái sao?""
Tiêu Nhất Mặc nghẹn lời, trước kia đúng là anh có nói qua như vậy.
Tử nhỏ đến lớn, bên cạnh anh luôn có rất nhiều người vây xung quanh, có người lòng dạ khó đoán, có yêu thầm ngưỡng mộ, lần này kết hôn ngoài ý muốn, anh bỏ qua những người khác phái bên cạnh, trực tiếp tìm người không quen biết, vì để sau này không có một chút liên quan gì đến nhau.
Nhưng hôm nay nhìn Ưng Tử được một người khác tỏ tình, không hiểu sao trong lòng anh có chút hụt hẫng: hóa ra, ở những nơi mà anh không biết, Ưng Tử cũng rất được hoan nghênh yêu quý.
Loại cảm giác này rất xa lạ, trước kia chưa bao giờ xảy ra. Anh bình tĩnh nghĩ lại một chút, hóa ra cảm giác này là dục vọng chiếm hữu của đàn ông, anh là một nửa kia của Ưng Tử, đương nhiên là không muốn người đàn ông khác đứng xum xoe bên cạnh Ưng Tử.
Đêm nay biểu hiện của Ưng Tử làm anh miễn cưỡng hài lòng, ở chỗ mà anh không thể nhìn thấy Ưng Tử vẫn có thể tuân thủ lời hứa hẹn, giữ mình trong sạch, khuyết điểm duy nhất là cự tuyệt này hơi hàm súc, nếu có thể biểu hiện rõ hơn thì càng tốt. Người khác phái ái mộ thật giống cây thương nhĩ*, dính vào thì rất khó dứt ra.
Nữ nhân a, cho một chút ngọt nào liền mềm lòng.
Bây giờ nghĩa đến, nếu công khai một chút quan hệ thân mật của anh và Ưng Tử nói không chừng có thể giảm bớt ong bướm quấy rầy vây quanh Ưng Tử, cũng bớt lo hơn, đến lúc đó Sử Tư Mật tiên sinh đến nhỡ đâu gặp bạn bè của Ưng Tử cũng không quá lúng túng giải thích.
Đối với quyết định này của mình, Tiêu Nhất Mặc rất vừa lòng nhẹ nhàng bâng quơ nới: ""Tôi đổi ý.""
Ưng Tử giật mình nhìn anh: ""Vậy.....còn ba mẹ của tôi?""
""Làm sao, chẳng lẽ bọn họ không hài lòng cái gì về tôi sao?" Tiêu Nhất Mặc nghe ra vài phần không tình nguyện trong giọng của cô, không vui hỏi.
Ưng Tử cạn lời.
Là một người đầu tư, Ưng Khải đương nhiên không có gì bất mãn với anh, vuốt mông ngựa còn không kịp nữa là, nhưng làm con rể Tiêu Nhất Mặc bộ dáng vênh váo tự đắc như này, có bố mẹ nào gả con gái bảo bối cho sẽ vui được chứ!
""Không phải không hài lòng......"" Ưng Tử đành phải uyển chuyển giải thích, ""Là không thể trèo cao, dù sao cũng chỉ là nhân duyên thoáng qua, cũng không cần làm cho bọn họ mừng hụt đúng không?""
Tiêu Nhất Mặc suy nghĩ một chút, rộng lượng đồng ý: ""Cứ vậy mà làm, nhưng mà không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu gặp được cô định nói với họ như thế nào?""
""Thành phố lớn vậy, sao có thể nói gặp là gặp,......"" Ưng Tử vừa mới lầm bẩm một câu, sắc mặt Tiêu Nhất Mặc liền có chút không vui, cô đành phải khiêm tốn xin chỉ bảo: ""Anh xem nên nói như thế nào?""
""Vậy thì nói hai chúng ta đang yêu nhau là được."" Tiêu Nhất Mặc chốt.
Quyết định nửa công khai tuyên bố chủ quyền, Tiêu Nhất Mặc kéo Ưng Tử đi quanh vườn trường một vòng, đáng tiếc không gặp người quen của Ưng Tử. Hội trường lớn biểu diễn còn chưa kết thúc, gặp thì cũng chỉ là những sinh viên đi theo đôi với nhau, chỉ quan tâm thân mật với nhau, không ai nhận ra anh.
May là khuôn viên trường Sư Đại (viết tắt của ĐH Sư phạm) không làm anh thất vọng, hương thơm bay khắp nơi, con đường quanh co yên tĩnh, đặc biệt là phía Tây Nam có hồ học thức có một cây liễu và gốc cây đào, lá liễu nhẹ nhàng phe phẩy, nước gợn gợn, lá sen nhẹ nhàng đu đưa, một vài nụ hoa như ẩn như hiện, không hiểu sao sinh ra vài phần kiều diễm.
Có thể ánh trăng quá đẹp, trong lòng Tiêu Nhất Mặc nổi lên một chút dịu dàng.
Ưng Tử ngoan ngoãn chui vào trong lòng anh, nưng anh vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó, suy nghĩ một chút nói: "" Cô hát lại mấy câu kia cho tôi nghe đi.""
""Hả?"" Ưng Tử ngẩng mặt nhìn anh, ánh trăng chiếu lên mặt cô, làm cho chóp mũi và đôi môi mượt mà như chứa đựng một tầng ánh sáng.
Tiêu Nhất mặc không kìm được cúi xuống hôn lên chóp mũi cô.
Cảm xúc rất tốt, không thể rời khỏi.
Từ trước đến nay anh không quá khắt khe với chính mình, môi ở chóp mũi vuốt ve một lúc, dần dần đi xuống, dừng trên đôi môi mềm mại.
Hô hấp tự dưng dồn dập hơn, Ưng Tử mở to mắt nhìn: ""Có người.....""
Tiêu Nhất Mặc đưng nhiên sẽ không quan tâm đôi yêu nhau trong rừng cây như ẩn như hiện kia, ở trên đôi môi cô liếm mút một lát, chậm rãi cắn cắn. Tiếng hít thở dồn dập bị anh cắn nuốt, thay thế chính là âm thanh triền miên, máu trong cơ thể cảm giác như sắp bốc hỏa đến nơi, dần dần nóng rực lên. Tiêu Nhất Mặc nhân cơ hội cạy hàm răng kia ra, truy đuổi liếm mút chiếc lưỡi mềm mại kia, cho đến khi Ưng Tử yếu đuổi ngã xuống khuỷu tay anh mặc anh hôn cứ hôn.
Không biết qua bao lâu, Tiêu Nhất Mặc mới buông lỏng môi, vừa lòng mà nhìn đôi má Ưng Tử đỏ như rượu, an ủi hôn nhẹ hai cái.
""Hát vài câu kia, là hai câu mà cô hát trên sân khấu đó."" Anh thấp giọng nói, ""Tôi muốn nghe.""
Ưng Tử điều chỉnh lại hô hấp, nhẹ giọng hát lên.
""...Tới đất nước của bạn, đến đất nước của tôi. Cát vàng bay trong không trung, tôi nhớ......""
Khác với âm thanh ở trên sân khấu ư, giờ phút này âm thanh của Ưng Tử mang theo vài phần kiều diễm sau khi thân mật.
Trong lòng Tiêu Nhất Mặc nóng lên, cúi đầu cắn nhẹ trên cổ cô, Ưng Tử thở nhẹ một câu, Ưng Tử thì thầm từ ""đến"" cuối cùng của giai điệu, âm cao một chút đột nhiên dừng, nghe như chưa thỏa mãn.
""Anh làm gì vậy a."" Ưng Tử không tự giác mà nóng giận nói một câu.
Thật là một hương vị đặc sắc.
Tiêu Nhất Mặc vựa định hôn một cái nữa, bỗng nhiên di động Ưng Tử vang lên, đánh vỡ sự yên tĩnh.
""Tiểu Tử, Tiểu Tử."" Âm thanh Bành Tuệ Tuệ kích động truyền ra, ""Cậu hot rồi.""
""Cái gì hot?"" Ưng Tử có chút ngốc.
""Cậu tự lên diễn đàn xem đi rồi sẽ biết.""
Cây thường xanh BBS có app trên điện thoại, vừa mới mở ra liền thấy topic về cô, hot nhất là hơn 10 trang.
[Có ai đi dự tiệc của trường Đại học Sư phạm không? Một bài hát "" Chữa bệnh"" giống như âm thanh của tự nhiên, nghe xong dư âm đọng lại 3 ngày.]
Người đăng bài viết là phó chủ tịch của diễn đàn. Anh ấy rất giỏi về đánh giá phim và âm nhạc. Anh ấy đăng một đoạn video cut về đoạn điệp khúc, dùng lời văn hoa lệ ca ngợi người sáng tác ra đoạn điệp khúc. Anh nhấn mạnh giọng hát chính, gọi là ""Tiếng hát trong trẻo của thiên nhiên"" và cuối cùng sử dụng một câu <Lý Bình La trích dẫn> kết thúc:"" Mười hai trước cửa dung lãnh quang, hai mươi ba ti động tím hoàng.""