Chủ Tử

Quyển 1 - Chương 6



Không lâu sau khi Cửu vương gia xuất môn, Ngọc Lang cũng phải rời giường. Lý do không phải vì y chịu khó mà là do khách nhân đến đăng môn bái phỏng rất ầm ĩ. Trần bá lau mồ hôi lạnh mà lòng nơm nớp lo sợ bẩm báo ba phen bốn bận, khách nhân nhất định phải gặp được y.

Nhìn bộ dáng Trần bá mồ hôi lạnh như mưa thật đáng thương, Ngọc Lang chỉ có thể giơ tay đầu hàng, kêu khổ thấu trời đi gặp khách.

“Đáng giận, mới có sáng sớm đã làm ồn cái gì? Không để buổi chiều lại đến được sao? Cho bọn họ vào, lão tử sẽ giáo huấn một phen.” Ngọc Lang một bên bất mãn ồn ào, một bên ngáp dài thay đổi xiêm y.

Vốn định khi gặp mặt sẽ lên mặt mà mắng vài câu, nhưng rồi vừa mới tới phòng, khách nhân mặt mũi ra sao còn chẳng rõ, ánh mắt Ngọc Lang đã bị quang mang sáng chói thu hút.

“Hạ công tử, đây là chút tâm ý của chúng ta. Vâng, đây là khối huyết ngọc mã não sản tự từ Tây Vực.... Đây là bình thuốc ngửi bằng ngọc, nghe nói là kiệt tác của một vị thợ thủ công bậc thầy Thiên triều, sau lại lưu lạc đến Khiết Đan chúng ta. Đại vương chúng ta vô cùng yêu thích vật này, coi nó là trân quý trong hoàng cung Khiết Đan, lần này… Đúng rồi, còn có cái này…”

Một hộp nhỏ khảm bạc được nhẹ nhàng mở ra để lộ hai viên đại trân châu sáng bóng không tì vết, so với ánh mắt trợn tròn lúc này của Ngọc Lang còn lớn hơn.

Đôi mắt không che giấu nổi lo lắng nhưng vẻ mặt bọn họ lại vô cùng thân thiết nhìn Ngọc Lang, “Người Khiết Đan chúng ta thích nhất là kết giao bằng hữu, lại luôn luôn coi trọng bằng hữu.”

Ngọc Lang ngạc nhiên đến không chớp nổi mắt nhìn một mâm đầy trân bảo. Thật là, chẳng lẽ Khiết Đan lương thực thiếu thốn nhưng vàng bạc lại chất đống thế này sao?

Nơi nào tốt vậy!

“Những thứ này đều tặng cho ta sao?”

“Đương nhiên, đương nhiên, chúng ta muốn tặng cho bằng hữu đại nhân Ngọc Lang ngài mà.”

“Ta không phải quan lại thì chả phải là cái đại nhân gì rồi. Nhưng ta cũng rất thích kết giao bằng hữu.” Ngọc Lang yêu thích không buông tay vuốt ve viên ngọc bóng loáng. Nở nụ cười so với hoa xuân còn xán lạn hơn, y không ngừng gật đầu, “Được, chúng ta là bằng hữu. Ha ha, ta rất thích kết giao bằng hữu.”

Mặc dù Lai Mục là người Khiết Đan nhưng hắn cũng biết rõ đạo lý đánh rắn tùy côn. Hạ Ngọc Lang này dễ đối phó hơn Hoàng đế hay Vương gia nhiều, đơn giản nhất là đánh thẳng vào sở thích. Nghe nói là y thực mê vàng bạc châu báu, vậy bọn hắn nhất định có thể dễ dàng mua chuộc. Y có Cửu vương gia ở bên cạnh hỗ trợ, vấn đề nan giải gì cũng hẳn là có thể giải quyết.

“Chúng ta dù là bằng hữu nhưng cũng cần có qua có lại, chính là…  Cần ngài giúp đỡ một chút.”

Ngọc Lang lại gật đầu.

“Giúp đỡ? Không thành vấn đề!” Thiên hạ đâu có bữa cơm nào ăn mà không phải trả tiền, Ngọc Lang không phải là kẻ ngốc, thu lễ thì sẽ làm việc, y là người rất có nguyên tắc, “Vương tử các ngươi lại muốn gặp Hoàng đế sao?”

“Không không, vương tử chúng ta không cần gặp Hoàng đế mỗi ngày.” Lai Mục và đoàn sứ giả đứng sau ánh mắt lo âu không thôi, vội vàng xua tay.

Có thể nào không lo nghĩ?

Dịch quán bị tập kích đêm, vương tử lại không hề phản kháng.

Dịch quán bị bao vây, vương tử cũng không hề kháng lệnh.

Sự tình ngày càng rắc rối, rắc rối đến không thể rắc rối hơn được nữa —- vương tử bị bắt đi rồi!

“Vương tử của chúng ta bị Hoàng đế các người bắt giữ.”

“Bắt giữ?” Ngọc Lang vò đầu.

“Đúng đúng, bắt giữ, nhưng chúng ta là sứ giả, không thể cứ nói bắt là bắt được!” Nhìn thấy vương tử bị bắt ở dịch quán khiến bọn họ đầy một bụng tức giận, “Chúng ta muốn phóng xuất vương tử, không thể để ngài ấy bị bắt như thế này!”

Tới đây đều là những người rất thông minh, bọn họ đẩy toàn bộ lễ vật đến trước mặt Ngọc Lang, “Tất cả lễ vật này đều là dành cho ngài.”

Thật nhiều lễ vật…

Nước miếng Ngọc Lang chảy ròng ròng… một viên bảo thạch thật lớn, lại còn cả viên trân châu vừa sáng vừa tròn, lọ thuốc ngửi thì tinh xảo đến như thế.

Đoàn sứ giả Khiết Đan nhìn chằm chằm vào Ngọc Lang.

Nam nhân này là tình nhân của vị Vương gia lợi hại nhất Thiên triều, hơn nữa —- y còn là kẻ thích châu báu nhất thiên hạ.

“Bằng hữu đã nhờ vả…” Ngọc Lang ngửa lên nhìn trời, suy nghĩ một lát đã đi đến kết luận, “Thì nhất định phải giúp đỡ.”

Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, gật đầu một cái, trăm miệng một lời, “Đúng đúng, nhất định phải giúp, người Khiết Đan chúng ta thích nhất là giúp đỡ bằng hữu.”

Ngọc Lang được người ta nịnh nọt, hào khí cũng vì thế mà sinh ra.

“Được rồi!” Ngọc Lang vỗ ngực, tự tin gấp trăm lần nói, “Ta sắp xếp cho các ngươi xem Ngọc Diễm Hoa biểu diễn trong kinh thành, thế nào?” Y hưng trí bừng bừng nhìn mọi người.

A?

A? Cái gì mà ngọc với hoa cơ?

Đám người đến đây hai mặt nhìn nhau.

“Chúng ta không cần hoa hoét gì hết, chúng ta chỉ muốn Hoàng đế phóng thích vương tử.”

“Đúng thế! Hơn nữa Thiên triều vũ nhục sứ giả Khiết Đan thì phải bồi tội!”

Ngọc Lang cau mày, “Các ngươi chắc là không biết rồi, Ngọc Diễm Hoa không phải là người ai cũng có thể gặp. Nàng rất tự phụ, vương hầu tầm thường không thể trông thấy nàng ca vũ đâu. Ta sẽ sắp xếp giúp các ngươi, các ngươi lại còn có thể đứng trên thành lâu mà xem. Xem ca vũ trên thành lâu là đặc quyền của Hoàng đế nhưng vì chúng ta là bằng hữu, ta sẽ cố gắng sắp xếp giúp các ngươi.” Y nói hạ giọng đến là thần bí nói vào tai Lai Mục.

“Không! Chúng ta muốn vương tử, Thiên triều Hoàng đế đã bắt ngài đi rồi.”

“Thiên triều Hoàng đế phái binh bảo vệ di quán bắt vương tử đi. Nếu không phải do vương tử nói không được phản kháng, lúc ấy chúng ta đã lao vào cảm tử rồi.”

“Chúng ta cũng đã tặng lễ vật, mau thả vương tử của chúng ta ra.”

Ngọc Lang lại nhíu mi, “Được rồi, ta biết các ngươi chỉ quan tâm đến vương tử. Như vậy đi, ta sẽ sai người mang rượu ngon đồ nhắm tốt đến cho vương tử các ngươi, như vậy hắn sẽ không phải nếm cơm tù mốc meo nữa.”

“Không! Chúng ta muốn Thiên triều Hoàng đế thả vương tử ra.”

“Ta sao có thể thả được? Ta cũng không phải là Hoàng đế.” Ngọc Lang kêu ca.

“Nhưng ngươi có thể ảnh hưởng tới Cửu vương gia.”

“Cửu vương gia có thể ảnh hưởng đến Hoàng đế Thiên triều.”

“Cửu vương gia còn có thể ảnh hưởng tới các đại thần Thiên triều.”

Đại hán Khiết Đan không hiểu người Thiên triều nhã nhặn lễ tiết, bọn họ mỗi người một câu ồn ào như ruồi nhặng, “Thả vương tử ra!”

Ngọc Lang thấy ầm ĩ đến tí nữa thì ngất đi, y che lỗ tai lại, thế mà âm thanh vẫn có thể lọt vào. Y vốn còn chưa ngủ đủ nên tâm tình không tốt, lại thêm bọn họ tranh cãi thì càng khó chịu, cả giận nói, “Không thả!”

Toàn phòng nhất thời an tĩnh lại.

“Không thả?” Lai Mục kinh ngạc nhìn y, “Ngươi không cần tới lễ vật của chúng ta sao?”

“Ta đâu có nói không cần.”

“Vậy ngươi phải nói với Cửu vương gia thả vương tử ra.”

“Ta có thể sắp xếp giúp các ngươi xem Ngọc Diễm Hoa biểu diễn trên thành lâu, có thể đưa các ngươi đi thăm quan đại điện. Đúng rồi, ta còn có thể đưa các ngươi đi thăm hành cung ngay tại ngoại thành của Hoàng đế. Bình thường Hoàng đế sẽ không đến, không sợ bị đánh, ha ha…”

“Chúng ta chỉ cần Hoàng đế các ngươi thả vương tử ra.”

“Cái này thì không được.” Ngọc Lang thu lại nụ cười, sắc mặt cũng theo đó trầm xuống.

“Cái gì?” Lai Mục ngây người.

“Không được?” Đoàn sứ giả ngây người.

“Đúng, không được.” Ngọc Lang gật đầu.

“Vì sao???”

“Không được là không được. Việc này ta không thể xen vào.”

“Nhưng ngươi cũng đã nhận lễ vật rồi.”

Ngọc Lang lấy làm kì lạ, “Lễ vật kia không phải để các ngươi kết giao bằng hữu sao?”

“Chúng ta kết giao bằng hữu là để được hỗ trợ.”

“Ta không phải đã đáp ứng cho các ngươi xem ca vũ sao?”

“Chúng ta không cần xem gì, chúng ta cần vương tử!”

“Ta chỉ có thể sắp xếp cho các ngươi xem ca vũ, không có cách nào xếp sắp cái gì mà vương tử!” Ngọc Lang bất đắc dĩ xua tay, thở dài lắc đầu, “Bị bắt thì chính là phạm nhân, phạm nhân chính là người phạm tội. Ta nếu mở miệng là có thể phóng xuất, vậy chẳng phải là thiên hạ đại loạn? Chẳng có đạo lý nào như thế.”

Tư tưởng của người Khiết Đan vốn thẳng thắn không thể nào sánh nổi với lối suy nghĩ vòng vèo của Ngọc Lang. Không đến một hồi, bọn họ đã trở nên hồ đồ.

Lai Mục suy nghĩ vất vả một hồi mới kiên trì nói, “Nhưng ngươi đã nhận lễ vật của chúng ta, thu lễ vật thì phải làm việc, nhất là làm những việc không có đạo lý. Ngươi đã nhận hối lộ thì phải giúp chúng ta, đây không phải là lề thói của người Thiên triều các ngươi sao?”

“Giỏi thật!” Ngọc Lang đứng bật dậy, “Ngươi nói ta nhận hối lộ? Người tới đây! Tên bại hoại này dám vũ nhục bản công tử. Tuy ta không phải quan nhưng dù sao Cửu vương phủ cũng là nhà của ta. Ở trong nhà người khác lại dám vũ nhục chủ nhân là muốn chịu phạt rồi! Người đâu! Đuổi hết bọn hắn ra ngoài!” Y hét lớn một tiếng yêu cầu thị vệ vương phủ đuổi hết bọn Lai Mục ra ngoài, sau đó phất tay yêu cầu bọn họ mang lễ vật về.

Lai Mục vừa nghe thấy tiếng hét, không đến một lát sau, bọn thị vệ đã bao vây xung quanh.

Xoát! Đao thương dày đặc toàn bộ tuốt khỏi vỏ, chĩa vào đoàn sứ giả.

Trong vương phủ thật nhiều người vây quanh.

Lai Mục hung tợn trừng mắt với Ngọc Lang một cái, sau đó bọn hắn bị thị vệ dùng đao kiếm áp giải ra ngoài đại môn.

“Mới sáng sớm đã tới quấy rối, tặng lễ vật lại muốn lấy về, thật là…” Ngọc Lang đứng trên đại môn nhìn đoàn người dần dần đi xa, trong lòng cũng nghi hoặc vì cái gì Khiết Đan vương tử lại tự nhiên bị Hoàng đế bắt giữ.

Nhất định là đã làm chuyện xấu gì rồi.

Thế nhưng, vương tử kia thoạt nhìn cũng ngay thẳng chính nghĩa mà.

Chỉ sợ… Nói không chừng là Hoàng đế làm chuyện gì xấu…

Khi y còn đang miên man suy nghĩ, xa xa trên đường có một đội thị vệ cung đình cưỡi ngựa phi thẳng hướng đại môn vương phủ.

“Sanh Nhi đã trở lại!” Ngọc Lang hoan hô một tiếng, bất chấp tất cả lao thẳng ra nghênh đón. Tới trước mặt rồi, y mới phát hiện Cửu vương gia không có ở bên trong. Y khó hiểu hỏi, “Thế nào? Không phải các ngươi đi theo Sanh Nhi sao?”

Trước mặt không phải thị vệ mà là một tên thái giám, vừa thấy Ngọc Lang liền hắng giọng, “Thánh chỉ tới.”

“Sanh Nhi không ở đây, hắn tiến cung rồi.”

Thái giám xuống ngựa, cười khổ nói nhỏ, “Hạ công tử, chính vì Vương gia không ở đây nên mới có thánh chỉ này. Ngài đại nhân đại lượng, sau này ngàn vạn lần cũng không nên trách tội nô tài, nô tài cũng chỉ là nghe phân phó của Hoàng Thượng.” Lấy ra thánh chỉ từ ống tay áo, người nọ ưỡn ngực, cả sắc mặt lẫn thanh âm đều nhất thời thay đổi, “Hạ Ngọc Lang nghe chỉ!”

Ngọc Lang còn đang ngẩn người, thị vệ hai bên đã đi đến trước mặt đá thẳng một cái vào đầu gối Ngọc Lang, ép y phải quỳ trên mặt đất.

Giọng thái giám đầy nhịp điệu, “Hạ Ngọc Lang hủy hoại quốc bảo phù dung, phạt năm mươi trượng, khâm thử.”

Lời vừa nói hết, Ngọc Lang đã hét oang oang, “Lấy việc công trả thù riêng! Lấy việc công trả thù riêng! Hoàng đế đã nói, nếu ta tiến cung y sẽ không gây phiền toái cho ta, y thật xấu xa! Xấu xa như tiểu cẩu!”

Mọi người nghe y nói xong lại nhất thời nhớ đến sắc mặt đáng sợ của Hoàng đế sáng nay, nhớ tới đám thị vệ bị đánh đến trầy da tróc thịt trước thư phòng. Sợ rủi lại động đến Hoàng đế thì nguy to, bọn họ một khắc cũng không dám trì hoãn nữa.

Dù sao Cửu vương gia cũng không ở đây, mọi người vén tay áo, cầm bản trượng lên, nhắm ngay cái mông đáng thương của Ngọc Lang mà đánh.

Tiếng kêu thảm thiết rung trời vang lên.

“A a a! Cứu mạng!”

Bốp! Bốp!

“Lấy việc công trả thù riêng! Cứu mạng! Sanh Nhi ở đâu tới cứu mạng!”

Bốp bốp bốp bốp…

“Hoàng đế xấu xa! A a a a! Ai cứu mạng với…”

Cửu vương gia lại một đường hấp tấp từ hoàng cung lao thẳng về phủ. Đuổi tới trước phủ, hắn liền thấy có một đám người chặn lối đi.

Khi hắn lo lắng rướn cổ lên nhìn thì thấy, kẻ đang ở trung tâm kêu to lại chính là Ngọc Lang.

“Ngọc Lang!! Các ngươi làm gì thế?! Dừng tay, hỗn trướng!!!” Cửu vương gia một bên cao giọng, một bên xông tới.

Bên này vừa vặn đánh xong năm mươi bản, thái giám và thị vệ cung đình cũng vừa kịp nhìn thấy Cửu vương gia. Biết không ổn, bọn họ vội vàng buông Ngọc Lang ra. Mỗi người đều như chuột gặp phải mèo lui sang một bên, nơm nớp lo sợ gượng cười thỉnh an, “Vương gia dậy thật sớm…”

Trần bá vì kiêng kị hai chữ “Thánh chỉ” mà vẫn đứng ở một bên câm như hến, nghe Ngọc Lang gào khóc kêu đau, lại không dám tiến về phía trước. Lúc này thấy chủ tử đã trở về, lão nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, cùng Cửu vương gia nhấc lấy bên kia người Ngọc Lang. Trần bá bộ dáng khổ sở nước mắt ngắn dài, “Hạ công tử, cậu có khỏe không?”

Cửu vương gia so với lão còn bước đến nhanh hơn, ôm lấy tâm can bảo bối vào lòng, hắn không biết làm gì nói, “Có chuyện gì vậy? Ngọc Lang, ngươi… Ngươi làm sao vậy?” Mới nói vài câu đã thấy Ngọc Lang đáng thương nép vào ngực mình, đau lòng khó nhịn, hắn thiếu chút nữa liền rơi nước mắt.

Ngọc Lang vừa rồi hô to gọi nhỏ nửa ngày, hiện tại cũng đã mệt mỏi. Y vừa nhìn thấy Sanh Nhi thì toàn thân thả lỏng, không còn tinh thần đâu nữa, cuộn tròn trong lòng Sanh Nhi. Nửa ngày sau, y mới hữu khí vô lực than thở ra ba chữ, “…  Y đánh ta…”

“Là ta không tốt, ta về chậm…”

“Là Nhị ca ngươi không tốt…”

“Đương nhiên, đương nhiên, Nhị ca cũng không đúng…”

Lọc cọc lọc cọc! Một hồi vó ngựa dồn dập truyền tới.

“Vương gia! Vương gia!”

Cửu vương gia đang ôm Ngọc Lang mà lòng đau như cắt, phẫn nộ quát, “Chuyện gì?! Sao lại làm ầm lên!?”

“Vương gia…” Tiểu binh truyền tin thấy trên đường đầy ắp người, lại nhìn thấy phục sức kia, có thị vệ hoàng cung, có thái giám, cũng có cả thị vệ trong vương phủ. Không biết mới sáng sớm đã có chuyện gì khiến Cửu vương gia tức giận đứng giữa đường, thế nhưng tin tức báo đến không phải chuyện đùa, hắn vội vàng xuống ngựa, chạy nhanh tới bẩm báo, “Vương gia, Khiết Đan vương tử Thương Nặc đã bị bắt đi rồi!”

“Có gì là lạ?” Cửu vương gia hừ lạnh, “Đây là ý chỉ của Hoàng Thượng. Là hắn khi quân nên mới bị hạ chỉ bắt đi.”

“Vương gia, ngài nghe tiểu nhân nói xong đã.” Vẻ mặt bất an, tiểu binh cầu xin, “Lúc đầu Khiết Đan vương tử bị quan binh giải đi, nhưng đang trên đường áp giải tới thiên lao lại bỗng nhiên xuất hiện một đội nhân mã không rõ lai lịch đánh tan quân binh, bắt Khiết Đan vương tử.”

Lần này ngay cả Cửu vương gia cũng ngây ngẩn cả người.

Sao những việc kì lạ đều nhất loạt xảy ra vào hôm nay thế?

Hoàng đế phát giận, không để ý tới bang giao hai nước, ngang nhiên hạ chỉ bắt Khiết Đan vương tử.

Dưới chân thiên tử lại đào đâu ra một nhóm nhân mã lai lịch không rõ, đánh quan binh, còn bắt đi sứ thần ngoại quốc?

Vương phủ đột nhiên tĩnh lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.