Thương Nặc một tay cầm sàng đan, một tay bị thương lại giơ lên. Chủy thủ của Hoàng đế vô cùng sắc bén, một đao đâm vào tạo nên vết thương thực sâu, máu tí tách rỏ xuống. Vẻ mặt như thể chẳng hề quan tâm, hắn dùng miệng xé vải, thuần thục băng bó nơi bị thương. Không thèm nhìn đến vết thương, đôi mắt hắn hướng về phía trước theo dõi Hoàng đế, “Ngươi sợ máu sao?”, khóe miệng thậm chí còn giương lên.
Hoàng đế vừa bị hỏi liền trả lời theo bản năng, “Trẫm là thiên tử, không sợ gì hết.”
Thương Nặc chậc lưỡi lắc đầu, dùng miệng cuốn thêm hai vòng vải quanh vết thương. Hắn ha hả cười rộ lên, “Trước mặt ta ngươi cứ trẫm trẫm trẫm loạn cả lên. Tranh Nhi dễ nghe hơn trẫm nhiều. Ta muốn nghe ngươi nói, Tranh Nhi không sợ, Tranh Nhi đói bụng rồi, Tranh Nhi…”
Miệng cắn vải, hắn nói chuyện có chút mơ hồ nhưng Hoàng đế vẫn nghe được đại ý. Nghe thấy hắn tự mình đa tình nói bậy, y giận tái mặt, năm ngón tay lại nắm chặt chủy thủ.
Vương tộc Khiết Đan này chắc cũng hơn phân nửa là giống dân chúng tầm thường không biết lễ nghi giai cấp.
Thương Nặc nói một hồi mới phát hiện ra vết thương của mình vẫn còn chưa được băng bó cẩn thận. Cúi đầu quấn lại một vòng vải rồi lại nhịn không được ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, hắn dịu dàng nói, “Nếu ngươi không sợ máu, chi bằng lại đây ngồi.”
Hoàng đế nghe giọng điệu hắn êm ái, thanh âm trầm trầm khàn khàn thật thấp thì lại nghĩ đến chuyện đêm qua. Lửa nóng từ thân hình ấy bao trùm lấy mình, bản thân tựa hồ đến cả hơi thở cũng giao cho người này… một dòng dung nham như nhiệt lưu xông thẳng từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu, khuôn mặt y cũng cơ hồ bị thiêu cháy.
Thật sự rất mất mặt.
“Tranh Nhi?”
Rõ ràng là thù oán nhiều như vậy, sao Thương Nặc này lại có thể xướng tên y vô cùng thân thiết thế?
“…”
“Tranh Nhi?” Còn không buông tha mà gọi thêm một lần
“… Được!”
Thử tiến một bước rồi ngừng lại như để cân nhắc xem có thể đi tiếp hay không, sau đó, Hoàng đế mới bình tĩnh bước tiếp.
Thương Nặc không ngờ y lại thực sự bước đến. Hắn mừng rỡ đến không thèm băng miệng vết thương nữa. Đôi mắt rất tròn lộ ra vẻ vui mừng, hắn ngẩng đầu nhìn y thận trọng tiến lại gần, “Tranh Nhi, hôm nay ngươi thật tốt với ta.”
Hoàng đế đứng lại trước mặt hắn, khóe miệng giật giật như thể muốn nhếch lên, “Được, trẫm đối tốt với ngươi…” Giọng y trầm xuống, khuôn mặt tuấn tú bao phủ bởi một tầng sương lạnh. Trong khi y nói chuyện, cổ tay đã dùng cả mười phần sức lực. Chủy thủ xé gió đâm thẳng vào ngực của Thương Nặc.
Thương Nặc “Ai da!” một tiếng, hàn quang đã đến trước mắt. Hắn ngồi trên giường, Hoàng đế lại đứng gần như thế, chủy thủ bỗng nhiên từ trên cao đâm xuống, muốn tránh cũng không kịp. Vậy mà hắn phản ứng cực kỳ nhanh, đang lúc vô cùng nguy cấp thì há mồm, răng nanh trắng như tuyết cắn chặt chủy thủ, thế nhưng lợi vẫn bị đau.
Thương Nặc khi hiểu ra Hoàng đế muốn giết mình thì không khỏi có chút buồn bực. Vết thương cũng không cần băng bó nữa, miệng ngậm chủy thủ, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời.
Ngôi cửu ngũ hôm qua bị ôm ấp chà đạp hiển nhiên không ngờ rằng hắn lại có thể dễ dàng tránh thoát. Khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ kinh ngạc.
Đêm hôm qua do đã tối nên nhìn không rõ, lúc này gần đến như vậy, hắn thấy da y trắng đến gần như trong suốt, đôi con ngươi vừa sâu lại vừa sáng, tuy giờ có vẻ bất an nhưng lại tràn ngập khí độ tôn quý khiến người yêu thích.
Đáng tiếc, mới chỉ có một ngày không gặp, y tại sao lại gầy hơn vậy?
Nhưng dù y gầy hay mập, ta đều muốn thân cận cả.
Nếu ngày sau vẫn còn có thể thân cận thì tốt nhất là y nên mập thêm một chút, ôm cũng sẽ thoải mái hơn.
Hoàng đế vốn là ra tay dưới cơn thịnh nộ, giờ thấy Thương Nặc thong dong đỡ chủy thủ xong lại ngẩng đầu nhìn mình, y mới đột nhiên cả kinh.
Ta sao có thể động thủ lỗ mãng như vậy?
Cho dù là đâm trúng tim hắn, Khiết Đan lại có thể buông tha sao?
Đâm không trúng lại càng tai hại hơn.
Nhìn chằm chằm vào ánh mắt sáng ngời của Thương Nặc, trái tim Hoàng đế bỗng đập mạnh. Hoàng đế thiếu chút nữa phải lùi lại vài bước nhưng tự tôn của đế vương ép y đứng lặng một chỗ. Hoàng đế lạnh lùng đối diện với Thương Nặc.
Không ngờ ánh mắt Thương Nặc lúc đầu sắc bén, sau lại trở nên nhu hòa. Một lát sau, giận dữ lúc trước hoàn toàn biến mất, ánh mắt hắn thậm chí trở nên trìu mến, si ngốc theo dõi y.
Y vừa khó hiểu vừa ngạc nhiên khi thấy hắn không phản kích cũng không tức giận, thế nhưng lúc phát hiện ánh mắt hắn nhắm thẳng cổ mình, cả người y không khỏi nổi da gà. Sắc mặt nhất thời đỏ lên rồi lại hóa xanh, y hạ giọng phẫn nộ quát, “Không được nhìn!”
Dù biết làm vậy cực độ mất mặt, y vẫn không kìm nổi giơ tay che đi cái cổ lộ ra ngoài xiêm y.
Thương Nặc bị quát quả nhiên ngoan ngoãn quay mặt đi chỗ khác, không nhìn y nữa nhưng lại thoáng cười thỏa mãn. Hắn cúi đầu tiếp tục băng bó miệng vết thương thật sâu kia.
Hoàng đế nghi ngờ hắn lại làm trò. Y thối lui hai bước, lạnh lùng quan sát.
Y đứng một hồi, trong lòng cũng không kích động như trước nữa. Ngữ khí trở nên bình thản trấn định, y cân nhắc từng câu từng chữ, “Chuyện hôm nay trẫm tạm thời tha cho ngươi một mạng. Bây giờ ngươi ngay lập tức trở về Khiết Đan di quán cho trẫm. Ngày mai, không, ngay đêm nay trẫm sẽ hạ thánh chỉ cho các ngươi ly kinh. Nghe đây, ngươi là kẻ phạm tử tội nhưng xét đến bang giao hai nước, trẫm để cho ngươi một con đường sống.”
Thương Nặc nghe y nói xong cũng vừa lúc cẩn thận băng bó xong. Hắn tựa hồ thường xuyên bị thương nên băng miệng vết thương khá tốt.
“Bang giao hai nước?” Thương Nặc thuận miệng nói, “Ngươi không muốn chiến tranh, ta đây cũng đâu muốn thế, bằng không sao sáng nay ta phải nhờ bằng hữu Trung Nguyên cướp đi? Là vì ta không muốn ngươi khó xử. Nếu ta phải tiến thiên lao, phụ vương ta nhất định sẽ giận dữ; cho dù lúc đó ngươi lập tức phóng xuất cũng không kịp vãn hồi. Khi ấy danh dự của Khiết Đan đã mất hết, không thể không đánh trả. Nói đến đánh giặc, Khiết Đan không sợ Thiên triều. Các ngươi binh nhiều nhưng kẻ sợ chết cũng nhiều.”
Khi mới nghe hắn nói vì suy nghĩ cho mình nên mới nhờ bằng hữu cướp đi, Hoàng đế hơi cảm thấy kinh ngạc nhưng nghe đến câu kế tiếp thì không cao hứng nổi. Y giận tái mặt nói, “Ai nói binh lính của chúng ta sợ chết? Hoàng đế không sợ chết, tướng quân không sợ chết, binh lính cũng sẽ không sợ chết. Khiết Đan các ngươi tự cho là mình quân lực cường đại sao? Thiên triều dù không muốn động binh nhưng nếu bị công kích trước, chúng ta cũng sẽ không rơi vào thế yếu.”
Thương Nặc nghe xong không nói thêm gì nữa.
Cuộc đối thoại gián đoạn, không khí lặng yên, lòng người trầm mặc.
Thương Nặc cúi đầu, Hoàng đế nhìn không rõ thần sắc của hắn, không biết trong lòng man tộc vương tử này đang suy nghĩ thứ quỷ quái gì.
Nếu lúc này hắn ám sát Hoàng đế sau đó trốn khỏi hoàng cung, truyền tin để Khiết Đan thừa dịp Thiên triều tang quân mà động binh thì biết làm sao?
Cho dù không làm thế nhưng sau khi về nước, hắn mặc cho tiểu nhân nói bậy trước mặt Khiết Đan vương, châm ngòi chiến tranh thì biết làm thế nào?
Chỉ sợ hắn đê tiện kể chuyện đêm qua khắp nơi. Khi ấy, ngôi cửu ngũ là y sẽ lập tức thân bại danh liệt, chỉ còn duy nhất một con đường là thoái vị tự sát. Cứ coi là vậy đi, nhưng thể diện tổ tông mất hết, y sau khi chết biết gặp phụ vương thế nào? Hoàng đế càng nghĩ càng kinh hãi, hận mình không đủ chín chắn, lại nén không được tức giận.
Thương Nặc bỗng nhiên giơ tay lên, vỗ nhẹ vào đệm giường bên cạnh.
Hoàng đế không rõ ý của hắn vẫn đứng lặng một chỗ.
“Ta chỉ nói chuyện với Tranh Nhi, không nói chuyện với trẫm.” Thương Nặc buồn bực nói, “Mỗi lần ngươi trở về, ta lại phải đi. Ta biết ngươi ghét ta, muốn giết ta. Ta không muốn giết ngươi cũng không muốn ngươi chết, đành phải về sau không gặp ngươi nữa vậy.”
Hoàng đế thầm nghĩ, ngươi cút đi càng xa càng tốt, tốt nhất là vĩnh viễn không trở lại Thiên triều.
Thương Nặc lại nói tiếp, “Tuy về sau không thể gặp ngươi nhưng mỗi ngày ta sẽ nhớ tới ngươi, nghĩ tới ngươi hàng trăm lần. Ta mỗi lần nhớ tới ngươi nhất định sẽ đau lòng. Ngươi ở trong hoàng cung, không ai đối tốt với ngươi, ngươi giống như sơn dương con không có mẹ. Ngay cả ta cũng đi rồi, ngươi biết làm sao bây giờ? Quên đi, đáng đời ta, lòng ta cứ đau chết đi cũng được. Chỉ là… Ngươi sẽ rất cô đơn.”
Hắn nói rất chậm lại không lưu loát, mở miệng toàn là nói hươu nói vượn, quả thật khiến người ta không thích nổi. Cái gì mà “mỗi ngày sẽ nhớ ngươi” từ ngữ chỉ là cợt nhả, lại còn cái gì “giống như sơn dương con” thật hỗn trướng. Hoàng đế miễn cưỡng lắng nghe nhưng sau lại dần dần biến sắc. Khi y nghe thấy ba chữ “rất cô đơn”, trong lòng giống như bị ai lấy dây xuyên qua, cảm xúc không thể diễn tả bằng lời.
Hoàng đế rũ mi, liếc mắt nhìn Thương Nặc, “Ngươi đúng là man tộc, lễ nghi… Những lời này, ngươi không nên nói…” Bỗng nhiên nhớ tới tối qua hắn cậy mạnh làm hành vi vô lễ, lại cảm thấy mình quá tốt với hắn, y nhấp môi, sầm mặt.
“Ngươi tới đây ngồi thì sao?” Thương Nặc lại vỗ vỗ.
Hoàng đế liếc mắt nhìn, vẫn như trước đứng thẳng không nhúc nhích.
Thương Nặc bỗng giơ tay lên. Hoàng đế nghĩ hắn thẹn quá hóa giận, ngay lập tức tập trung cảnh giác.
“Cái này, cho ta nhé?” Thương Nặc cầm lấy chuôi chủy thủ đã đâm mình bị thương.
“Hả?”
Đưa thì không muốn đưa nhưng giờ muốn lấy về lại chẳng dễ. Hoàng đế chớp chớp mắt, Thương Nặc lại nghĩ đó là ngầm đồng ý. Hắn vui vẻ lau chủy thủ dính máu vào sàng đan rồi cất vào trong lồng ngực.
“Ta phải đi.” Hắn đứng lên.
Ban đầu, Hoàng đế hận hắn không thể biến mất nhưng khi nghe hắn thản nhiên nói phải đi, y lại cảm thấy vài phần phiền muộn, “Nơi này là hoàng cung, ngươi nói đi là đi được sao?”
“Võ công của ta học theo người Thiên triều. Ta là cao thủ trong các cao thủ.” Vị vương tử không biết khiêm tốn là gì vỗ vỗ ngực, “Ta nói đến thì đến, nói đi thì đi. Ôi, ta phải đi rồi, ngươi còn lời nào muốn nói không?”
Hoàng đế nhất thời không biết làm sao.
Hô lớn một tiếng thích khách, bầm thây vạn đoạn hắn cũng vẫn còn kịp. Nhưng sau khi khơi mào chiến tranh thì biết giải quyết hậu quả thế nào? Huống chi, chẳng biết tại sao, nếu giết hắn, tâm tình lại không thể vui sướng được như tối hôm qua.
Nhưng cứ trơ mắt như vậy để hắn tùy ý rời đi, ta sẽ trở thành dạng hôn quân gì? Đã là hôn quân rồi, có ai lại bị nam nhân cưỡng bức rồi còn để hắn ngông ngông nghênh nghênh đi lại?
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên cả người ấm áp, y bị hai cánh tay cường tráng ôm chặt.
Hoàng đế còn đang sững sờ, Thương Nặc đã vùi đầu vào cổ y, lẩm bẩm, “Tranh Nhi, ánh mắt của ngươi thật xinh đẹp nhưng lại rất đau thương. Ta không muốn mỗi lần mơ về ngươi đều thấy dáng vẻ này của ngươi.”
Hoàng đế bị hắn ôm trong đầu liền trống rỗng. Y thấy hắn kề sát chính mình, vẻ mặt si mê, không hề phòng bị. Hoàng đế vô thanh vô tức nắm một thanh chủy thủ trong tay. Cái này và cái vừa rồi là một đôi, y đã giữ cả đôi, hai bên trái phải mỗi bên giấu một.
Hoàng đế nhân lúc Thương Nặc ôm, chậm rãi giơ chủy thủ lên, ngốc nghếch đâm vào lưng Thương Nặc.
Thương Nặc từ trước tới nay phản ứng cực nhanh, Hoàng đế dù không hy vọng đâm trúng nhưng vẫn cứ hành động theo bản năng. Thương Nặc hoảng hốt, khi phát hiện có hàn khí tới gần thì đã không kịp nữa.
Chủy thủ đâm thẳng vào lưng.
Phập…
Trong mông lung, chủy thủ đã xé toạc lớp vải may, sáp nhập cơ thể. Thanh âm truyền tới như sấm đánh bên tai, Hoàng đế cả kinh giật mình, hoàn toàn tỉnh lại.
Cúi đầu nhìn xuống, Thương Nặc vẫn như cũ ôm y thật chặt, không chịu buông tay. Gương mặt bởi vì đau đớn mà hơi hơi run rẩy, môi quật cường mím chặt, cổ họng cũng không rên lên một tiếng.
Hoàng đế kinh hồn bất định, cảm thấy trên tay có nhiệt lưu chảy qua mới xác định mình đã thành công. Y buông chủy thủ ra.
Cơ thể Thương Nặc trở nên mềm nhũn. Y sợ thị vệ bên ngoài nghe thấy âm thanh vật nặng đổ xuống, vội vàng đỡ hắn. Thương Nặc thân mình cao lớn, thể trọng cũng kinh người, hắn giống như tảng đá, Hoàng đế không đỡ được đành phải quỳ trên mặt đất ôm nửa thân trên của hắn, nhìn hắn như sắp chết.
Chủy thủ đâm đến tận chuôi nhưng cũng không đâm trúng tim, Thương Nặc còn chưa chết. Nhếch mép cười khổ, hắn cư nhiên còn có thể nói, “Anh hùng đều là chết ở trên tay người mình yêu.”
Hắn dừng một chốc, hô hấp dường như khó khăn, ánh mắt lại hướng về phía trước, lẳng lặng nhìn vào mắt Hoàng đế, “Bọn họ không có thực tâm, chỉ có ta là thật, ngươi… Ngươi lại không đón nhận. Thiên triều… Người Thiên triều thực… Thực…”
Hắn nói hai câu, hơi thở lại càng yếu đi. Dừng lại thở dốc thật lâu, hắn mới tiếp tục mở miệng dặn dò, “Thi thể của ta ngươi phải giấu thật kỹ, đừng để phụ vương ta biết. Binh lực của chúng ta, thật sự so với các ngươi… mạnh hơn. Đao của ngươi, cư… cư nhiên có hai thanh, ta thực ngu ngốc.” Hắn hình như thấy có gì buồn cười liền ha hả cười hai tiếng, máu tươi trong miệng do thế lại phun ra.
Long bào nhuốm đầy máu nóng của Thương Nặc, Hoàng đế ôm hắn, nghe hắn nằm trong lồng ngực mình thấp giọng dặn dò.
Màu đỏ khiến cho người ta kinh tâm, tựa như ngày đó Cửu đệ vì Ngọc Lang mà tự vẫn trước mặt mình.
Tim đột nhiên lại đau đến điên cuồng. Y cảm thấy Thương Nặc trong lồng ngực bỗng nhiên bất động, một trận khủng hoảng lớn bao trùm cõi lòng.
Vì sao lại phải xuống tay?
Vì sao lại phải xuống tay!
Hoàng đế luống cuống tay chân kiểm tra hơi thở của hắn. Hắn dường như vẫn hơi hơi thở ra.
“Này! Thương Nặc, Thương…” Y hạ giọng kêu.
Thương Nặc giống như còn nghe được, nhẹ nhàng nâng mi mắt lên.
Còn sống.
Thần kinh căng thẳng hơi thả lỏng ra một chút. Vừa buông Thương Nặc ra lại lo chuôi đao sẽ đụng vào sàn, y đành phải đặt tạm Thương Nặc xuống, tiện tay vứt tất cả gối đầu trên sàng đan xuống để hắn nằm lên. Lúc này y mới nhìn rõ, ngoại trừ long bào ra, mặt đất cũng đã nhiễm đầy máu. Nếu y tiện tay rút chủy thủ ra khỏi lưng hắn, chỉ sợ nơi này sẽ biến thành biển máu.
Trái tim điên cuồng đập trong lồng ngực, Hoàng đế phải dùng tất cả sự bình tĩnh đã luyện từ trước giờ mới miễn cưỡng đứng lên được.
Lúc này tuyệt không thể để kẻ khác tiến vào, vạn nhất Thương Nặc thật sự chết trong hoàng cung, rắc rối này làm sao giấu được?
Nhất định phải có thuốc trị thương gì đó.
Y loạng choạng đi đến trước tủ lớn, lục tung cả tủ lên một lượt. Lụa thêu và các thứ cống phẩm linh tinh được cất giữ cẩn thận bị y ném hết xuống đất.
Lúc gấm vóc bị ném xuống hết thì một cái bình trắng nhỏ hiện ra trước mắt. Hoàng đế cầm lên thì thấy trên mặt viết “Tể hoàn”, không biết là cống phẩm của nơi nào.
Có lẽ đây là thuốc, chỉ không biết có thể chữa được vết thương do đao đâm hay không. Dù gì cũng là thuốc trong đại nội, không thể giết người.
Mà sinh tử có mệnh, cứu được thì là hắn mạng lớn, cứu không được cũng là do dương thọ đã tận.
Hoàng đế hơi trầm ngâm cầm bình nhỏ lên, y cạy miệng Thương Nặc, dốc tất cả thuốc trong chai vào mồm hắn. Thấy Thương Nặc không nuốt xuống được, y lấy chén kim bôi đựng trà cho hắn uống.
Thương Nặc thân thể khỏe mạnh lại còn là người tập võ, được uống một ngụm trà, hắn đã từ từ tỉnh lại, cũng dần có tri giác. Khi hiểu Hoàng đế đang nghĩ cách cứu mình, hắn nhẹ giọng hướng dẫn, “Trước tiên phải cầm máu, ngươi đừng rút chủy thủ ra, chỉ cần bôi một chút thuốc… ở bên cạnh chủy thủ…”
Hoàng đế nghe hắn nhắc nhở, thầm nghĩ, quả nhiên phải cầm máu trước, sao ta lại lú lẫn thế nhỉ?
Y đứng lên đi lại trong phòng hai lần mà không thể tìm được thuốc cầm máu. Vội vàng nhìn lên bàn, y thấy một bình nhỏ đề hai chữ “Tương hồ” không biết là do tiểu thái giám nào quên không thu dọn. Y cầm “Tương hồ” lại, đổ tất cả vào miệng vết thương, có vẻ như cũng cầm được máu.
Hoàng đế nhìn quanh, cầm hai khối gấm vóc thượng đẳng lúc nãy ném lung tung tới, y tự mình giễu cợt rồi học theo Thương Nặc, giúp Thương Nặc băng lại vết thương.
Thương Nặc rất nặng, vết thương trên lưng còn bị một thanh chủy thủ cắm vào nên rất khó băng bó. Hoàng đế cả đời chưa từng hầu hạ lấy một người, dù y băng bó vết thương loạn cả lên nhưng cả người đã đổ đầy mồ hôi.
Thanh âm của Thương Nặc bỗng nhiên truyền tới, “Ngươi cho ta ăn… loại thuốc gì?”
Hoàng đế nghe tiếng nhìn lại, bỗng nhiên sửng sốt.
Thương Nặc sau khi bị thương, sắc mặt vốn tái nhợt giờ này lại khôi phục hồng hào, chỉ có vẻ mặt là kỳ quái.