Chưa Ai Nói Em Là Con Gái Sao?

Chương 5: Thất vọng



Chìm đắm mình trong suy nghĩ quá khứ, Diệp Hi mông lung suy nghĩ nhiều chuyện xảy ra trong kiếp trước, cái cảnh cô bị từ chối rồi lúc cô bị đau buồn, Lãnh Hàn Thiên vẫn ở bên cạnh cô cho đến khi cô nói cô yêu Tần Hạo, Hàn Thiên mới bỏ ra nước ngoài sinh sống cho đến khi cô chết mới gặp lại anh. Đúng rồi, nhắc tới Lãnh Hàn Thiên cô mới nhớ, anh năm nay 25 tuổi rồi mà vẫn chưa có một người yêu, năm đó anh gần 34 tuổi rồi mà vẫn chưa lấy vợ. Có lẽ cô vô tình quên mất anh rồi, đúng rồi, kiếp trước, khi ông ngoại cô mất Hàn Thiên đi nước ngoài, đến khi anh ấy trở lại thì đã quá muộn, lúc đó cô còn oán giận anh hơn một năm trời. Nếu nói như vậy, ngày Hàn Thiên trở lại là cách buổi tiệc sinh nhật Triệu Tuyên ba ngày tức là ngày hôm nay. Chuyến bay của anh ấy hạ cánh là vào khoảng 3 giờ chiều ngày hôm nay, cô còn nhớ, vì cô đi học khóa buổi chìu đến nốn giờ mà không ra sân bay đón anh. Nếu như vậy, chiều nay Hàn Thiên sẽ trở lại, cô sẽ ra sân bay đón anh. Năm đó cô không đón anh, không nhận yêu thương từ anh thì bây giờ cô sẽ hết thảy bù đắp cho anh, cho dù kiếp này anh không yêu cô, cô cũng sẽ làm cho anh yêu cô, anh không quan tâm cô, cô cũng sẽ bám lấy anh không rời.

Nháy mắt cũng đã tới một giờ chiều, một giờ chiều, cái thời gian mà nóng nhất ngay oi bức nhất, Diệp Hi vòng tới vòng lui trong tủ quần áo lựa chọn vài bộ đồ thật đẹp, chưa bao giờ cô oán hận mình không chịu mua váy như lúc này, adi nhìn cô xoay như chong chóng cuối cùng cũng phì cười. Diệp Hi thẹn quá chạy lại ôm lấy adi ‘adi giúp con lựa đồ đi adi, hôm nay là một ngày quan trọng con muốn thật đẹp trong hôm nay.’ Adi nhìn cô mắng yêu: ‘cái đồ tiểu yêu, con nhìn xem trong tủ của con có bộ y phục nào phong cách khác nhau không? Ông ngoại con bảo con mua váy mà mặc con nào chịu? vậy mà bây giờ lại than adi không biết đâu, con tự chọn lấy.’ Nghe adi mắng Diệp Hi xụ mắt xuống, ôm adi chặt hơn ‘adi à! Con không thích váy đâu, adi đừng mắng con tội nghiệp, ông ngoại cũng ói con có phong cách riêng của con sẽ không bị lạc đâu’ nói xong cô buông adi ra chạy lại tủ đồ chọn cho mình một bộ trong số đó. Đúng Hàn Thiên yêu con người cô chứ không phải vẻ bề ngoài của cô, nếu đã vậy cô cứ là chính mình là được rồi. Thay đồ xong cũng gần hai giờ, Diệp Hi nhờ Vương lái xe chở cô đi đến sân bay. Đến nơi, với phong cách bụi và nét đẹp cá tính của cô khá thu hút nhiều người, nhưng cô mặc kệ, cô chỉ chọn cho mình một góc gọi một li cà phê đậm đặc không đường nhấm nháp. Trong lúc chờ đợi, cô liên hệ cùng nhóm Ngô Thừa Ân, từ lúc giao công tic ho anh ta, doanh thu tăng lên đáng kể, cô cũng đã đưa người nhà họ đi ra nước ngoài chữa trị.

Ba giờ hai mươi phút, máy bay từ London hạ cánh, Diệp Hi thanh toán tiền đứng lên chuẩn bị ra đón Hàn Thiên nhưng, khi cô thấy được anh thì có một cô gái đẹp đến bên anh, giật mình cô nép người sau dãy hành lang nhìn bong dáng anh cùng cô gái ấy khuất dần và đến khi anh đi khỏi cô mới xuất hiện, từng giọt từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, có phải hay không kiếp trước cô không biết trân trọng mà kiếp này ông trời lại lấy đi nguồn sống của cô? Có phải kiếp trước em vô tâm mà kiếp này hậu quả là em đánh mất anh? Sau một hồi đau lòng, cô đứng lên gọi Phong Vân đến nhà hàng cách công ti không xa. Phong Vân mặc dù rất giỏi nhưng cô ấy có những nét cá tính riêng là cô gái đơn thuần, chơi với Phong Vân cô cảm thấy mình có nơi chia sẽ an ui không như trước kia.

Chỉ mãi đau khổ, chỉ lo trốn tránh, Diệp Hi không nhận ra lúc cô nép mình sau dãy hành lang, Lãnh Hàn Thiên đã đưa mắt tìm kiếm xung quanh, chờ mong một bong hình nhưng lại làm anh thất vọng. Trong chiếc roya mới nhất Lãnh Hàn Thiên âm trầm suy nghĩ, cô gái ngồi kế anh lên tiếng: ‘Lãnh tổng, có hay không anh mới xuống máy bay hay về ngĩ ngơi rồi mai chúng ta bàn tiếp?’ Tháo kiếng đen xuống, lộ ra một khuôn mặt đẹp đến người ta hít thở không thông, cô gái ngồi bên cạnh thầm chửi ‘đúng là yêu nghiệt hại nước hại dân’ Lãnh Hàn Thiên không quan tâm cô gái bên cạnh suy nghĩ gì, anh đưa tay nhéo nhéo tráng nói: ‘không phiền Nguyên tiểu thư lo lắng, chúng ta tiếp tục đến nơi cần đến đi’ nói xong không khí trong xe chìm vào im lặng.

Diệp Hi hôm nay đau buồn cô uống khá nhiều rượu, Phong Vân cũng đã say khướt, tính tiền chia tay Phong Vân, Diệp Hi đi bộ được một khoảng xa, biết mình không thể về tới nhà bèn đến khách sạn gần đó, hai chân Diệp Hi bước loạn choạn, thẫn thờ, bước đến trước cổng khách sạn nhưng mọi việc xảy ra trước mắt cô như một cuộng băng ghi hình, không cô không tin. Sự kiện cô thấy được là thấy Lãnh Hàn Thiên bước từ trong khách sạn đi ra, cô gái lúc chiều cô thấy cũng theo anh phía sau mà cô nhận ra một điều là y phuc của họ đã đổi, sau đó cô thấy Lãnh Hàn Thiên quay lưng lại với cô, làm động tác gì đó nhưng cô không thấy rõ. Cảm giác đau khổ dâng lên, cơn buồn nôn ập tới ý thức của cô mơ hồ đi, những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống. Như nhận ra động tĩnh phía sau lưng mình, Lãnh Hàn Thiên nhìn thấy hình bong cô gái hai năm qua anh vẫn nhớ mong đang ngã xuống, tim anh trở nên đau nhói, cô sao vậy, hai năm qua cô sống như vậy sao? Hai năm qua không có anh cuộc sống của cô tệ hại như vậy sao? Trước khi dần mất đi ý thức Diệp Hi nghe có âm thanh gọi cô nhưng cô không thể phản ứng đáp trả.

Khi Diệp Hi tỉnh dậy đã là buổi tối ngày hôm sau, nhìn thấy căn phòng của mình hai giọt nước mắt chảy dài theo má cô, adi bước vào thấy như vậy vội ôm cô vào lòng an ủi: ‘ tiểu Hi ngoan không khóc, nói cho adi nghe sao con lại khóc’ Ôm adi thật chặt, Diệp Hi khóc càng to, adi cũng im lặng để cho cô khóc. Khi đã khóc xong Diệp Hi mới hỏi: ‘adi là ai đưa con về nhà?’ adi nhìn Diệp Hi một lát nói, Adi không biết, chỉ khi adi nghe tiếng chuông cửa liền chạy ra thì thấy con đã ngồi bệt trước cửa rồi, nhìn quanh không thấy ai nên ta dắt con vào nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.